Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn - Chương 24: Chương 24 : truyenyy.mobi

Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 24: Chương 24




Ăn cơm xong, bốn người bọn họ liền ở cửa nhà hàng tách ra.
Hàn Thanh Từ vừa lái xe vừa hỏi: " Có muốn đi dạo một chút sau trở về không?"
" Được."
Hàn Thanh Từ dừng xe ở bên đường, hai người xuống xe đi bộ.

Phố thương nghiệp ở lân cận rất náo nhiệt, mỗi một cửa tiệm trước cửa đều bày một cây thông Noel , phía trên gắn những ngọn đèn nhỏ lấp lánh, bên trong truyền ra âm hưởng của ca khúc giáng sinh vui vẻ, tràn ngập không khí của ngày lễ.
Nguyên lai, bất tri bất giác đã tới giáng sinh.
Hàn Thanh Từ nắm tay Khương Bích Tuyết, tay cô có chút lạnh: " Lạnh không?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu: " Không lạnh."
" Tay em lạnh." Hàn Thanh Từ bao trùm tay cô, muốn dùng tay mình út ấm cho tay cô.
Khương Bích Tuyết cũng không cảm thấy lạnh, nhưng tay Hàn Thanh Từ thật sự rất ấm, nếu so sánh hai người với nhau, thì tay cô đúng là rất lạnh.
Nhiệt độ của người hắn thông qua tay truyền tới, khiến toàn thân cô ấm áp.
Hai người tay nắm tay đi trên đường, giống như cặp tình lữ đang thời kì cuồng nhiệt yêu.
" Em rất hiếu kì một chuyện." Khương Bích Tuyết nói.
" Chuyện gì?"
" Anh cùng Tần Hằng, hai người quen nhau như thế nào?"
Hàn Thanh Từ: " Tại sao lại hỏi như vậy?"
Khương Bích Tuyết rất lâu trước đó đã có cái nghi vấn này, " Anh cùng anh ấy tính cách khác nhau quá xa, cho nên có chút hiếu kì."
" Khi anh đi học ở Anh, anh cùng cậu ta học chung lớp cao trung, lúc đó trong lớp chỉ có anh và cậu ta là người Trung Quốc, tiếng trung của cậu ta không tốt, mỗi ngày đều quấn lấy anh đòi anh dạy cậu ta, cứ như vậy liền thành bằng hữu."
Khương Bích Tuyết nhẹ gật đầu: " Tại sao em có cảm giác, anh ấy quấn lấy anh mỗi ngày là đang theo đuổi anh vậy chứ?"
Dù sao Tần Hằng nam nữ đều ăn.
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết, bất đắc dĩ nói: " Không được ăn nói linh tinh, thời điểm cao trung anh mới nhận thức cậu ta, cậu ta vẫn thích người khác phái, về sau lên đại học, có một ngày câu ta nói với anh, cậu ta yêu một nam nhân, anh cho là cậu ta sẽ xoắn xuýt một thời gian rất dài, nhưng cậu ta rất nhanh liền tiếp nhận sự thật này, cùng năm nhân kia kết giao.

Anh, không kì thị giới tính của cậu ấy."
Khương Bích Tuyết nghe Hàn Thanh Từ kể việc hai người quen biết nhau như thế nào, hơi xúc động: " Em cảm thấy anh ấy là một người rất tốt, nhưng mà anh ấy cũng quá cảm tính, trong tình yêu ít nhiều rất dễ bị tổn thương."
" Xác thực, cậu ta rất tuỳ tính, thích ai liền ở chung với người đó." Hàn Thanh Từ biết hắn nhiều năm như vậy, nhìn hắn kết giao qua không ít người, nhưng đều không lâu dài.
" Tới."
" Hả?" Khương Bích Tuyết còn chưa có kịp phản ứng, liền bị Hàn Thanh Từ lôi kéo tới một cửa tiệm, bên trong là khăn quàng cổ, găng tay cùng mũ.
Hàn Thanh Từ mang theo cô vào chỗ giá bày bán khăn quàng cổ, nói: "
Chọn một cái, anh mua cho em."
Người hướng dẫn mua hàng bên cạnh nói: " Tiệm chúng tôi cũng có khăn quàng cổ đôi dành cho các cặp tình lữ nữa ạ, hai vị có muốn xem qua không ạ?"
Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.
Người hướng dẫn mua hàng dẫn bọn họ tới chỗ trưng bày khăn quàng cổ đôi, Khương Bích Tuyết nhìn một vòng, liền chọn hai chiếc khăn một màu tro một màu trắng, màu tro cho Hàn Thanh Từ, màu trắng cho cô.

Cô đem khăn lấy xuống, nói với Hàn Thanh Từ: " Em giúp anh quàng, anh cúi đầu xuống."
Hàn Thanh Từ nghe lời cúi thấp đầu xuống, Khương Bích Tuyết đem khăn quàng cổ mang lên cho hắn, khăn quàng cổ bình thường đi cùng với nhan sắc của hắn vẫn khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, " Nhìn rất đẹp!"
Hàn Thanh Từ gỡ xuống chiếc khăn màu trắng của nữ, giúp cô quàng lên cổ, rất kiên nhẫn mà giúp cô đem tóc dài từ trong khăn bỏ ra ngoài, nhìn cô một chút liền thuận tay giúp cô vén những sợi tóc loà xoà trước mặt ra sau tai.
Khương Bích Tuyết ngước mắt hỏi: " Đẹp không?"
" Ừm, rất đẹp."
" Vậy lấy cái này đi."
" Được."
Hàn Thanh Từ thanh toán, hai người cứ như vậy đeo khăn quàng cổ ra khỏi quán, nắm tay đi không mục đích dưới những ánh đèn lấp lánh của khu phố thương nghiệp.
———
Sau khi nữ chính của [ Mai hoa phiến] được quyết định, nam chính cũng theo đó được xác định, là vua màn ảnh Tống Vân Trạch, cũng là năm chính của nguyên tiểu thuyết.

Dựa theo cốt truyện, sau khi Diệp Nhã Linh trở thành nữ chính của bộ phim này, cùng với Tống Vân Trạch phim giả tình thật.
Khương Bích Tuyết không tiếp tục để ý sự việc diễn ra cùng với cốt truyện trong nguyên tiểu thuyết không phù hợp, dù sao cũng có một biến số là cô mà.

Tại vì cô xuyên qua, nên cốt truyện nhất định cũng theo đó mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm.

Trong nguyên tiểu thuyết, nguyên chủ Khương Bích Tuyết làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí, mà cô lại không làm những chuyện đó, cho nên, kịch bản nhất định sẽ bị thay đổi .
Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions).

Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra.

Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn.

Thương thiên hại lí ( 伤天害理) tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.
Vương Hàng đạo diễn đối với Diệp Nhã Linh có mười phần thích, mặc dù không chọn cô ta làm nữ chính, nhưng lại cho cô ta diễn nhân vật nữ phụ thứ hai.

Nói cách khác, Diệp Nhã Linh cùng Tống Vân Trạch vẫn có thể gặp nhau.
Về phần hai người họ có hay không tiến tới với nhau, vậy liền xem duyên phận đi.
Sau khi công bố nhân vật nữ chính của [ Mai hoa phiến] , nhiệt độ trên Weibo vẫn luôn không giảm, trong đó Khương Bích Tuyết là tiêu điểm của những bình luận.

Phần lớn những comment của mọi người đều thể hiện sự phẫn nộ khi Khương Bích Tuyết nhận diễn nhân vật này.
Trên Weibo của cô, cơ hồ toàn là bình luận mắng cô.
A: Vẫn cầu cô đừng diễn nữ chính, diễn nhân vật quần chúng được không?
B: [ Mai hoa phiến] là một kịch bản kinh điển, mà kỹ thuật diễn của cô căn bản không xứng với kịch bản tốt như vậy, nếu cô diễn, tôi nhất định sẽ không xem.
C: Không biết cô dùng thủ đoạn gì, nhưng cô thật sự không thích hợp, ngoan ngoãn tiếp tục diễn những kịch bản não tăng có khi còn có chút tiền đồ.
D: Đạo diễn Vương Hàng kỹ năng tuyển người bị thụt lùi sao? Vì cái gì mà lại chọn cô?
...
Bình luận ác độc hết lượt này tới lượt khác, Khương Bích Tuyết cũng lười nhìn.

Đây là trạng thái bình thường của ngành giải trí, cô không cần quá quan tâm, cô chỉ cần diễn tốt là được, dùng trạng thái tốt nhất đem nhân vật diễn đến tốt nhất, lấy thành công để trả lời cho những người đã chất vấn cô, khiến bọn họ thấy được cô có thể diễn được nhân vật mà bọn họ cho rằng cô không có khả năng diễn ra được.
Thời gian bấm máy là sau Tết âm lịch, cách hiện tại một tháng nữa.
Cô đã nhận được kịch bản chính thức, so với tiểu thuyết gốc có cải biên lại một chút, nhưng cải biên không lớn, chỉ hơi điều chỉnh kịch bản lại , làm cho các sự kiện càng thêm ăn khớp với nhau.
Vì để diễn nhân vật này tốt hơn, lúc không có thông cáo, ở nhà Khương Bích Tuyết cũng sẽ ngẫu nhiên mặc bộ sườn xám kia, đem mình thành nữ chính Từ Uyển Lệ trong [ Mai hoa phiến].
Cô mặc sườn xám, ngồi bên cửa sổ đọc sách, hoặc ở trên ghế sa lông uống trà.
Động tác cùng thần thái, càng ngày càng có ý vị.
Khi Hàn Thanh Từ trở về, nghe thấy trong phòng truyền tới âm thanh của đĩa nhạc kiểu cũ, hắn đẩy khe cửa ra nhìn một chút, thấy Khương Bích Tuyết mặc sườn xám màu đỏ, đi giày cao gót, tiến tiến lùi lùi, hai tay có chút nâng lên, làm bộ như cùng người khác khiêu vũ.
Hàn Thanh Từ đẩy cửa tiến vào, Khương Bích Tuyết quay đầu, nói: " Anh về rồi!"
Hắn cởi áo khoác dài bên ngoài, tuỳ ý đặt ở trên thành ghế, đi qua liền làm động tác đưa tay, nắm lấy eo cô, " Anh cùng em nhảy một điệu."
Khương Bích Tuyết trên mặt mỉm cười: " Được."
Động tác vũ đạo rất chậm, hai người nhìn đối phương, mặt mày ẩn tình.
" Em là tốt nhất." Hàn Thanh Từ ôn nhu nói.
Khương Bích Tuyết không hiểu hắn vì sao lại nói câu này, cô cười cười: " Anh đang cùng em diễn? Làm sao đột nhiên lại nói câu này?"
" Anh nhìn thấy một số bình luận ác ý về em, anh không hy vọng những bình luận đó ảnh hưởng xấu tới em."
Hắn cũng lướt Weibo, tự nhiên cũng sẽ thấy những bình luận ác ý đó.
Khương Bích Tuyết thoải mái: " Sẽ không, những bình luận đó đều chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, em không quá quan tâm."
Tiểu đánh tiểu nháo ý chỉ những việc lặt vặt , nhỏ bé.

Hàn Thanh Từ nhìn cô: " Anh có chút mâu thuẫn."
" Mâu thuẫn gì?"
" Trong lòng anh vừa hy vọng em có thể diễn nhân vật này, vừa hy vọng em đừng diễn, nói chung là rất mâu thuẫn."
" Vậy nguyên nhân không muốn em diễn là gì?"
" Anh rất hẹp hòi, không nhìn được em diễn cảnh tình cảm với nam nhân khác."
Khương Bích Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nhưng dường như cũng bình thường, ai cũng không có cách nào chịu được người yêu của mình cùng người khác diễn cảnh thân mật, " Thanh Từ, em là một diễn viên, sau khi tiến vào trạng thái nhân vật, tất cả những tình cảm, ngôn ngữ, tay chân mà em diễn ra, đều là giả, không thuộc về em, chỉ thuộc về nhân vật mà em sắm vai."
" Anh biết." Nhưng trong lòng vẫn sẽ đố kị, không chỉ tận mắt nhìn thấy mới đố kị, mà tưởng tượng thôi cũng đố kị muốn phát điên rồi.
Khương Bích Tuyết một bên khiêu vũ một bên ngẩng đầu nhìn hắn, " Năm sau em sẽ vào đoàn phim, lần này sao với [ Ngự tiên truyện] bận rộn hơn rất nhiều, đến lúc đó không có thời gian ở cùng anh.

Nếu không thừa dịp hiện tại còn chưa khởi động máy, chờ anh nghỉ Tết, chúng ta đi du lịch."
" Tốt, ra nước ngoài du lịch, ở trong nước , Tết Xuân du lịch quá chen chúc."
Khương Bích Tuyết nói: " Vậy đi Anh quốc đi, đến địa phương anh đã từng sống nhìn xem."
" Được." Hàn Thanh Từ nói, " Nếu có nhiều thời gian, chúng ta sẽ đi tới địa phương khác, Pháp, Italy, Venice cũng không tệ."
" Ừm."
———-
Hàn Thanh Từ nghỉ Tết được mười ngày, mười ngày này đã được lên kế hoạch tốt, theo kế hoạch sẽ đi Luân Đôn, Paris, Italy và Venice.
Mỗi quốc gia sẽ ở lại chừng 2-3 ngày.
Trạm thứ nhất là Luân Đôn - Anh.
Xuống máy bay, người tới đón bọn họ là Tần Hằng.

Hắn so với bọn họ đến Anh sớm hơn mấy ngày, ông bà ngoại của hắn đều là người Anh, hắn lớn lên ở đây, sau khi kết thúc việc học liền trở về Trung Quốc, hàng năm đều sẽ bay qua đây thăm ông bà.
Tần Hằng đưa bọn họ tới nhà ông bà ngoại của hắn, hai người ở đây được tiếp đãi một bữa tối thịnh soạn.
Hàn Thanh Từ lúc trước đi học ở đây, thường xuyên tới đây chơi, ông bà của Tần Hằng cũng rất thích hắn.
Ngày thứ hai đến Anh, Tần Hằng lái xe muốn cùng bọn họ trở lại chốn cũ, mấy năm gần đây, thời gian hắn có mặt ở Anh cũng không hơn một tháng, những địa phương trước kia rất lâu đều không có đi nhìn lại.
Nơi đầu tiên bọn họ tới là chỗ bọn hắn học vào trung, trường trung học Westminster.
Tần Hằng mang theo bọn họ đi dạo trong sân trường, kiến trúc Gothic to lớn hùng vĩ , vườn hoa trong sân trường, tựa như một điểm du lịch vậy.
" Thật sự rất xinh đẹp!" Khương Bích Tuyết đi bên cạnh Hàn Thanh Từ nói, không hổ là trường quý tộc tư nhân, đi dạo ở đây có cảm giác như đang đi dạo trong trang viên hoàng gia vậy.
Tần Hằng đang đi phía trước quay đầu lại nói: " Cheryl, so với nơi này, tôi càng thích Cambridge hơn, nơi đó càng đẹp hơn."
Khương Bích Tuyết nói: " Hai người các anh đều thi đậu Cambridge, thật là lợi hại."
Hàn Thanh Từ nói: " Hàng năm có một phần ba học sinh ở Westminter có thể đi Cambridge, cái này cũng không tính là quá khó."
Khương Bích Tuyết nhỏ giọng nói: " Đối với em mà nói, rất khó."
Tần Hằng dẫn bọn họ vào tầng dạy học phía trước, hắn chỉ vào một bậc thang, " Cheryl, lần đầu tiên tôi cùng Kent gặp nhau chính là ở đây, tôi nhìn cậu ta dáng dấp thật xinh đẹp nên chào hỏi cậu ta, mà cậu ta hoàn toàn không để ý đến tôi."
Khương Bích Tuyết tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy của hai người, Tần Hằng nhiệt tình chào hỏi, Hàn Thanh Từ mặt lạnh không thèm nhìn đến hắn ta, liền nhịn không được cười.
Hàn Thanh Từ mặt không thay đổi uốn nắn: " Alex, năm nhân không thể dùng xinh đẹp để hình dung."
" Không Kent, lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến từ tiếng trung này để hình dung cậu."
Hàn Thanh Từ sắc mặt khó coi, " Cho nên, tôi mới nói tiếng trung của cậu rất dở."
Tần Hằng hướng Khương Bích Tuyết nói: " Cheryl, thời điểm đó Kent giống như một vương tử u buồn, cậu ta cơ hồ không giao lưu cùng người khác, còn tốt, tôi đây không chê cậu ta không thú vị, cùng cậu ta làm bằng hữu."
Hàn Thanh Từ: " ...."
Nghe Tần Hằng kể chuyện của bọn họ trước kia, Khương Bích Tuyết không hiểu sao cảm thấy rất thú vị, " Vậy anh ấy so với trước kia thì như thế nào?
Có hay không sáng sủa hơn một chút?"
" Có." Tần Hằng nhìn Hàn Thanh Từ, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của hắn, " Đặc biệt là sau khi gặp được cô , cậu ta so với trước đây sáng sủa hơn không ít."
Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ một chút: " A, thật sao?"
Hàn Thanh Từ đối diện với ánh mắt của Khương Bích Tuyết nói, " Cái này anh thừa nhận."

" Còn có, Cheryl, thời đại học, Kent có viết qua thơ, tôi vụng trộm nhìn qua, tôi đề nghị cậu ta gửi bản thảo nhất định sẽ được đăng, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu, bỏ lỡ cơ hội trở thành thi nhân."
Nhắc đến chuyện viết thơ năm đó, Hàn Thanh Từ lấy tay day day trán: " Alex, không cần trước mặt phu nhân của tôi nói những chuyện xấu đó nữa."
" Kent, cậu không cảm thấy thú vị sao? Cheryl là vợ của cậu, có quyền lợi được biết quá khứ của cậu."
" Những chuyện đó không nói thì tốt hơn."
" Tôi chỉ nhớ rõ những thứ này."
Hàn Thanh Từ uy hiếp nói: " Những chuyện xấu của cậu, tôi biết cũng không ít, nếu cậu vẫn tiếp tục hắc tôi, tôi cũng sẽ không khách khí."
Tần Hằng nhún vai: " Kent, cậu tuỳ ý, tôi không quan tâm."
Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ hỏi: " Alex có những chuyện xấu gì?"
" Rất nhiều." Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Tần Hằng, " Năm lớp mười một, cậu ta theo đuổi một lão sư âm nhạc mới chuyển tới trường, bị trường học xử lí."
Tần Hằng cũng không cảm thấy đây là lịch sử đen tối gì, hắn có chút tiếc nuối nói: " Tôi còn nhớ rõ cô ấy tên là Debby, là một nữ nhân ưu nhã, khi đó tôi hoàn toàn bị khí chất của cô ấy mê hoặc.

Thời điểm cô ấy diễn tấu violon, quả thật giống như thiên sứ rơi xuống trần gian."
Khương Bích Tuyết nói: " Các anh lúc đó mới là cao nhị, vậy cô ấy hắn là phải lớn tuổi hơn anh không ít."
" Không, cô ấy chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, là một thiên tài âm nhạc."
Hàn Thanh Từ cảm thấy, cùng Tần Hằng nói chuyện quá khứ, hắn nhất định có thể nói chuyện ba ngày ba đêm.

Hàn Thanh Từ dắt Khương Bích Tuyết nói: " Anh dẫn em đi giáo đường nhìn."
Đi dạo xong cao trung, giữa trưa ăn cơm tại Cambridge.

Hiện tại đã gần mùa Xuân, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, trong sân trường một mảnh xuân sắc dào dạt.
Tần Hằng chỉ đi cùng bọn họ một ngày, ngày thứ hai, hai người Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết đơn độc đi dạo, đi xem phòng ở mà Hàn Thanh Từ đã ơi mười mấy năm , còn đi thăm người đã từng chiếu cố hắn khi hắn ở anh.
Ngày thứ ba bọn họ rời Anh, bay qua Pháp, dừng chân ở một thị trấn nhỏ lãng mạn .
Bọn họ đi dạo, chụp ảnh, khi mệt mỏi thì ngồi nghỉ, thỉnh thoảng cũng sẽ dừng chân bên đường nghe âm nhạc đàn tấu của những người lang thang, thỏa thích hưởng thụ cuộc sống lười biếng.
Trạm cuối cùng hai người đặt chân tới chính là Venice, khắp nơi có thể nhìn thấy những dòng sông, cầu hình vòm cùng thuyền.
Hai người họ ngồi trên gondola nhìn cảnh sắc đặc trưng hai bên bờ sông, tựa như hai người đã xuyên qua thời không đến một thế giới khác vậy.
Gondola: là một thuyền chèo truyền thống, đáy phẳng ở Venice, rất phù hợp với điều kiện của vùng đầm phá Venice.

Nó tương tự như một chiếc xuồng nhưng hẹp và dài hơn.

Mái chèo, không được gắn chặt vào thân tàu, được sử dụng để chèo và cũng để lái thuyền .
Khương Bích Tuyết chưa bao giờ thấy hạnh phúc như bây giờ, cùng người mình yêu, đi xem những phong cảnh đẹp nhất, thật chậm bước chân không ngừng quan sát, hết thảy đều là cảnh đẹp ý vui.
——-
Sau khi Khương Bích Tuyết từ Châu Âu về nước, còn chưa kịp thích ứng vì lệch múi giờ đã phải tiến vào đoàn phim.
Nghi thức khởi động máy chọn cảnh thứ năm mươi tám, lần này chủ yếu lấy cảnh tại thành phố Ảnh thị.
Nhân vật Từ Uyển Lệ này, trước khi khởi động máy Khương Bích Tuyết đã diễn qua cả trăm lần, cho nên vừa mở máy, cô cơ bản không cần thời gian thích ứng, đạo diễn vừa hô diễn là cô liền có thể nhập vai vào nhân vật.
Cùng cô đối diễn là Tống Vân Trạch, anh ta cũng đối với cô nhìn bằng con mắt khác, trước đó hắn ta Hoài nghi Khương Bích Tuyết dựa vào hậu trường mới có thể nhận được vai diễn này, dù sao những tác phẩm điện ảnh trước kia của Khương Bích Tuyết để cho hắn ấn tượng thật sự không tốt.
Nhưng thời điểm Khương Bích Tuyết đối diễn cùng hắn, cô hoàn toàn nhập diễn vào nhân vật, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Ánh mắt kia, thần thái kia, còn có động tác tự nhiên, cùng Từ Uyển Lệ trong lòng hắn hoàn toàn trùng khớp.
Cùng cô đối diễn, chỉ cần hắn hơi buông lỏng một chút, liền với cùng có khả năng bị cô áp diễn.
Cảnh lần này là cảnh trên vũ hội, trong một đại sảnh trang hoàng theo phong cách Tây dương.
Cô mặc một thân sườn xám màu đỏ, môi đỏ bừng, tóc co lại,trên tóc đính mấy đóa hoa mai, theo nhịp điệu vũ khúc , động tác tự nhiên cùng nhân vật nam chính khiêu vũ.
Trần Thành nhìn cô hỏi: " Từ tiểu thư từng đi qua Tây dương?"
" Chưa từng." Cô ngước mắt khoé môi như có như không cười, " Làm sao lại hỏi như vậy?"
" Luôn cảm giác khí chất Từ tiểu thư không giống bình thường, đã có truyền thống nữ nhân phải ôn nhu , bây giờ không giống với ngày xưa, thời đại mới này, nữ nhân tài trí cùng khoáng đạt không nhiều, nên tôi nghĩ có khi nào cô từng đi qua Tây dương , tiếp thu qua nền văn hoá phương Tây nên tính cách cô mới không giống những người phụ nữ phong kiến."
Từ Uyển Lệ nháy máy ý cười sâu thêm mấy phần: " Tôi chưa từng đi qua Tây dương."
" Vậy xem ra là tôi đoán sai."
Từ Uyển Lệ khoé môi có chút câu lên, có mấy phần ý tứ hỏi thăm nói: " Vậy bây giờ anh có cảm thấy tôi ánh mắt thiển cận, phong kiến bảo thủ?"
" Đương nhiên là không, ngược lại càng thưởng thức tài năng của cô."
Từ Uyển Lệ bộ dạng phục Tùng mỉm cười, giống như ngượng ngùng , lại giống như vui vẻ.
" Tốt, OK, cảnh này qua." Đạo diễn Vương Hàng nói.
Khương Bích Tuyết cùng Tống Vân Trạch dừng lại, hai người tự mình kéo ra khoảng cách với đối phương.

Tống Vân Trạch mang theo ánh mắt cổ vũ nhìn cô: " Diễn không tệ."
Có thể nhận được câu nói này của vua màn ảnh, Khương Bích Tuyết không thể che hết ý cười trên mặt, " Cảm ơn."
Mạnh Hiểu Đông mang một cái áo khoác dài tới khoác lên người cô: " Tuyết tỷ chị nhanh mặc vào."
" Được." Khương Bích Tuyết nhận áo, gần đây nhiệt độ không khí chỉ có mười độ, cô chỉ mặc một bộ sườn xám mỏng, nên lạnh tới run lẩy bẩy, nhưng một khi tiến vào nhân vật, cô có thể chuyên tâm diễn kịch, không chút nào chịu ảnh hưởng của những yếu tố bên ngoài.
Khương Bích Tuyết vừa ngồi xuống, liền cầm túi sưởi làm ấm tay.
Mạnh Hiểu Đông đem bắp của bình thủy mở ra, đưa cho Khương Bích Tuyết, " Tuyết tỷ, uống chút nước nóng cho ấm người."
Khương Bích Tuyết đem túi sưởi để trên chân, tiếp nhận bình thủy: " Hiểu Đông, chuyện bưng trà rót nước này cậu không cần nhọc lòng như vậy, tự tôi làm là được rồi, cậu chỉ cần làm tốt công việc của trợ lí là được."
Mạnh Hiểu Đông mặt ủy khuất , " Tuyết tỷ, sao em cảm giác chị đang ghét bỏ em nhỉ?"
" Cái này..." Khương Bích Tuyết thề với trời là cô không có, " Không phải, tôi chỉ cảm thấy công việc của cậu hẳn là nên giúp tôi giải quyết một số sự tình, sắp xếp lịch trình, còn những việc nhỏ như vặn nắm bình này tự tôi có thể làm được."
Mạnh Hiểu Đông nhếch miệng cười, lộ ra một cái răng khểnh, " Không có việc gì, dù sao em cũng nhàn rỗi."
" Bích Tuyết tỷ."
Nghe được một giọng nói ngọt ngào, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, nhìn Diệp Nhã Linh ở trước mặt mặc một chiếc váy công chúa Tây dương.

Cô ta diễn vai nữ phụ, là một thiên kim tiểu thư từng qua Tây dương đi học.
Khương Bích Tuyết lễ phép cười cười: " Làm sao vậy?"
Mấy ngày nay khởi động máy, cô cơ hồ không có nói chuyện với Diệp Nhã Linh.
Nếu như cô ta không phải là ánh trăng sáng của Hàn Thanh Từ, cô có lẽ sẽ vì bầu không khí hoà hợp trong đoàn phim mà tạo mối quan hệ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta lại là một người có ý nghĩa đặc biệt đối với Hàn Thanh Từ, cái này làm trong nội tâm cô có chút không thoải mái.
Cô không muốn phải ủy khuất chính mình, hào phóng tiếp thu, như vậy quá giả.

Cô chính là xuất phát từ nội tâm không muốn cùng Diệp Nhã Linh có quan hệ gì quá thân thiết.
Mà Diệp Nhã Linh chủ động cùng cô nói chuyện, cô lại không đến mức này ra gương mặt lạnh lùng.
Diệp Nhã Linh cầm kịch bản, một bộ tiểu muội muội nhà bên, cô ta nói: " Bích Tuyết tỷ, buổi chiều em có một cảnh diễn chung với chị, nên em muốn cùng chị thảo luận kịch bản một chút."
Khương Bích Tuyết không tiện cự tuyệt, không mặn không nhạt lên tiếng nói có thể.

Lập tức lại nói: " Nhã Linh, kỳ thật tuổi của tôi cũng không có lớn hơn cô, cho nên cô có thể không cần gọi tôi là Bích Tuyết tỷ, gọi tên tôi là được rồi."
Thời cổ, thịnh hành chế độ một chồng nhiều vợ, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng xưng hô là tỷ tỷ muội muội.

Hai người bằng tuổi nhau, nhưng lại xưng hô tỷ muội như vậy, Khương Bích Tuyết luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Diệp Nhã Linh vội nói: " Ngượng ngùng Bích Tuyết...." Chữ tỷ không có phát ra, cô ta lập tức đổi giọng, " Tôi về sau gọi cô là Bích Tuyết đi."
" Ừm." Khương Bích Tuyết thật bình thủy lên trên bàn, tiện tay cầm lên kịch bản trên bàn nhỏ, " Đoạn nào muốn đối diễn, tôi chút nữa còn có cảnh quay, chúng ta mau chóng thông qua một lần."
" Ừm, được."
Thời điểm cùng Diệp Nhã Linh đối diễn, Khương Bích Tuyết duy trì thái độ lãnh đạm, không có ý tứ muốn cùng cô ta thân cận, cũng không có cự tuyệt cô ta ngoài ngàn dặm.
Khoảng cách như vậy, là vừa vặn.
Đối diễn xong, Khương Bích Tuyết lấy di động ra nhìn một chút, trên đó có một tin nhắn mà Hàn Thanh Từ mới gửi tới.
Hàn Thanh Từ: Buổi chiều anh rảnh, sẽ tới thăm ban , em muốn ăn cái gì không?
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua tin nhắn của Hàn Thanh Từ, lại nhìn thoáng qua Diệp Nhã Linh đang cùng Tống Vân Trạch nói chuyện ở bên kia.

Nếu như Hàn Thanh Từ tới thăm ban, nhất định sẽ cùng Diệp Nhã Linh gặp mặt, sẽ phát sinh chuyện gì, cô cũng không biết trước được.
Nhưng mà coi như không phải hôm nay gặp được, Hàn Thanh Từ sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Khương Bích Tuyết liền trả lời lại: Anh mang gì tới em cũng ăn.
Hàn Thanh Từ: Có muốn ăn cổ vịt cay không?
Khương Bích Tuyết :[ cười] Anh vậy mà cũng biết cổ vịt cay sao?
Hàn Thanh Từ: Gần đây mới biết được.
Khương Bích Tuyết: Tốt, vậy liền ăn cái đó.
Sau khi để điện thoại xuống, tâm tình Khương Bích Tuyết vẫn có chút phức tạp.

Trong mắt cô không dung được hạt cát, nhưng cô lại không muốn ngăn cản hắn cùng với Diệp Nhã Linh gặp lại.
Cô thừa nhận mình có chút lo được lo mất, nhưng nếu hắn không nguyện ta trung tâm với cô, cô cũng sẽ không miễn cưỡng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.