Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa! - Chương 20: Ta không cho phép : truyenyy.mobi

Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 20: Ta không cho phép




Tần Tâm Ly nhìn ông cụ, có thể đoán ra được, thời trẻ ông ấy đã từng rất ưu tú.

Có thể đứng đầu nhất nhì trong thành phố hẳn là một loại người rất tinh anh, không cần nói, nhìn khí chất liền biết.

Hãy nhìn thẳng vào nhan sắc của Diêu Trì mà xem, Diêu Trì giống ông bảy, tám phần. Cả một gia tộc đều là những con người cực phẩm.

Ông cụ vào nhà liền gọi người giúp việc dọn thức ăn lên. Trên bàn ăn lần lượt được bày lên rất hấp dẫn.

Tần Tâm Ly nhìn một dải xanh xanh đỏ đỏ. Vô cùng bắt mắt nhưng lại không quá sang trọng cầu kỳ, cô trong lòng chậc lưỡi, thầm cảm thán một câu.

Cũng là những món ăn bình thường như mọi ngày, nhưng có một cái khác hẳn là, cô nhìn kỹ lại phát hiện ra được những món ăn này rất có giá trị dinh dưỡng.

Trước mặt ông cụ còn để một bát canh, cô nghĩ đó là canh tẩm bổ cho ông ấy, rất có thể những món ăn này cũng vì ông ấy mà làm ra.

Sức khỏe của ông cụ là quan trọng nhất.

Diêu gia gia cười nhìn cô:" Ly Ly à, những món ăn này đều là do chuyên gia phân phối theo khẩu phần ăn hàng này, rất tốt cho sức khỏe, con ăn nhiều một chút".

Trò chuyện vài đôi câu, cả hai liền trở nên thân thiết, Cô nhìn ông cười tươi tắn:" Vâng ạ, cháu cảm ơn ông".

" Đừng khách khí với lão già này".

" không có ạ, đó là thật lòng". Tần Tâm Ly xua xua tay, không biết phải nói gì, cô chỉ dùng nụ cười của mình để bày tỏ tâm trạng vui vẻ.

Diêu gia gia lại nói:" ở chung với tên tiểu tử này có phải rất ủy khuất cho con hay không?".

" Ông đừng nói như thế.......Anh ấy đối xử với con rất tốt".

Diêu gia gia gừng càng già càng cay, liền bắt tay cô:" con phải nói tốt cho nó. Ta biết tính của nó, nó vô cùng cố chấp.... Và còn rất khó ưu".

Tần Tâm Ly cười khổ trong lòng, có gia gia nào đi nói xấu cháu trai mình như thế không. .mà cái này còn lại nói xấu trước mặt của Diêu Trì.

Cô thấy hắn vẫn như thường lệ cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai nhai, không quan tâm đến chuyện này, có vẻ như là đã quá quen.

Không biết phải nói làm sao với hai ông cháu nhà này....

" Con ở chung với nó, ủy khuất cho con rồi".

Cô vội xua tay.

"Không có đâu ạ, Anh ấy đối xử với con rất tốt, gia gia yên tâm".

Ông chăm chú nhìn cô, giống như có chuyện muốn nói nhưng giữa chừng lại lưa chọn im lặng.... nhưng cô có thể lo đến những chuyện như vậy sao?

" Được, vậy thì tốt". Ông nói.

" gia gia ăn nhiều một chút ạ". Cô không có ông bà, bây giờ thấy gia gia rất thân thiện với mình liền sinh hảo cảm.

Tần Tâm Ly gấp một khối đậu trần ở trong đĩa đặt vào chén của ông. Những người có ông bà thật tốt.

" Được, được. Con cũng ăn đi". Ông vui vẻ nói.

Ban đầu Tần Tâm Ly rất khó xử, nhưng mà bây giờ thì cũng đã quen. Chỉ là cô vẫn còn hơi khó xử khi đứng cạnh Diêu Trì mà thôi, chứ với gia gia thì đối đãi hết mực.

Nghĩ đến việc cô và hắn đồng loạt lừa dối ông cụ thì Tần Tâm Ly cúi mặt, cảm xúc bị tắt nghẽn.

Ăn cơm xong thì Diêu gia gia có chuyện muốn gặp riêng Diêu Trì nên hai người vào trong thư phòng, còn Cô thì đi vòng quanh biệt thự và những người giúp việc nhìn họ làm việc.

Cô vẫn rất muốn tiếp tục làm việc, thời gian gần đây, cô không làm việc liền cảm giác như mình là một người ăn không ngồi rồi vậy, cô nghĩ vài ngày nữa cô sẽ tìm công việc mới.

Tần Tâm Ly chỉ vui vẻ vô tư ở bên ngoài, khác với cô, ở trong thư phòng không hề có không khí vui vẻ, Tần Tâm Ly không hề hay biết hai người đàn ông đang nói chuyện gì.

Hai ông cháu đang đối mặt với nhau, Diêu gia gia nhìn Diêu Trì, ánh mắt sắc bén, hồi lâu thì thở dài, dù sao cũng là đứa cháu mà mình tự tay nuôi lớn.

Diêu gia gia bất đắc dĩ.

Một lúc sau, ông mở miệng:" ta thấy con bé là một người tốt, không giả tạo cũng không ham mê hào môn mà nhảy vào".

Diêu Trì lặng im không nói, trong lòng ngầm hừ lạnh cho là không đúng.

" Vậy được rồi, nếu con đã chọn con bé thì cũng nên thật lòng với nó, chăm sóc cho nó, phải quên đi chuyện cũ đi, con bé nhà họ Mộc...".

" ông.... Con biết rồi". Diêu Trì ngắt lời ông.

Diêu gia gia bị thái độ trốn tránh của hắn làm cho tức giận, ông gầm mặt:" ta đã nói với con như thế nào ?... là người đàn ông của Diêu gia, ta không cho phép con có tư tưởng hai lòng. Ta với bà nội con, đến ba mẹ con đều rất chung thủy và chấp nhận lựa chọn của bản thân, đến lượt con cũng đừng nên có ý nghĩ sai lệch".

Bị ông nói như thế, Diêu Trì im bặt một lúc sau mới chấp nhận:" con biết rồi, con sẽ không".

Diêu gia gia lúc này mới gật đầu, vừa lòng:" tốt lắm, Con đi ra ngoài đi, gọi con bé vào đây gặp ta, ta có chuyện riêng muốn nói với nó".

Đã ra lệnh như thế thì hắn đương nhiên nghe theo, hắn đi ra ngoài. Cô đang ở dưới nhà bếp, hiện tại đang nói chuyện với người giúp việc rất vui vẻ.

Bọn họ còn cho cô một nắm ô mai. Cô rất có khiếu đồng người với người khác.

Diêu Trì đứng phía sau im lặng nhìn cô, Suy nghĩ về lời nói của ông trong thư phòng, rồi lặng xuống.

Hắn đi đến khẽ gọi cô:" gia gia chờ em ở trong thư phòng, mau đi đi".

" em sao ?".

" ừ ". Diêu Trì cười dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.