Bích Linh đứng ở trước cửa "Cẩm Thiên" mà không thể bước vào được một bước, bởi vì có kẻ cản cô lại.
"Xin hãy chứng minh thân phận." Gác cửa nhíu mày nhìn Bích Linh, bộ đồ trên người chẳng ra làm sao, trong lòng âm thầm đoán cô chỉ mới có vài tuổi.
Đây chính là quy tắc ở hội của bọn họ!
Bích Linh mặt vô cảm móc ra một sấp tiền mặt.
Gác cửa thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
"Tiểu thư xinh đẹp, mời vào bên trong, cô cần gì tôi sẵn sàng phục vụ tận tình?"
Bích Linh thật muốn nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng cũng chỉ là một con tắc kè hoa.
Còn may mắn thay, bổn bảo bảo có tiền mặt, vả mặt bạch bạch bạch!
Bích Linh cự tuyệt tắc kè hoa dẫn đường, bản thân đi về phía căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Mở cửa, trong nháy mắt cô bị người nào đó ôm lấy.
Cái quỷ gì đây? Nữ chủ đại nhân cũng thật quá nhiệt tình.
Hơn nữa......
Bích Linh ngửa đầu ra sau, để tránh chạm vào mặt của nữ chủ, lại bị kéo vào một lần nữa tiếp xúc thân mật trước ngực.
Được rồi, ngực của nữ chủ gần như làm cô nghẹt thở.
Sợ quá đi. Trẻ con có ngực như vậy sao?
Cảm xúc La Tuyết Lạc có chút kích động, Bích Linh đành phải trấn an cô ấy một chút trước, lại mời cô ấy cùng nhau ca hát để dời sự chú ý của cô ấy đi.
"Đương nhiên, trước hết hát một bài." Bích Linh cầm microphone có chút do dự.
Bổn bảo bảo dường như trước nay chưa bao giờ hát, thật sự muốn lật xe.
La Tuyết Lạc gật đầu, chọn hát bài《 Anh không hiểu 》.
Anh để lại cho em là bóng dáng
Về tình yêu chỉ không tự đề cập tới
Hại em khóc đỏ đôi mắt
Anh nói dối thế nhưng lại êm tai như vậy
Anh không ngừng một lần lại một lần lừa dối em
Em không đáng vì anh mà thương tâm
Anh không hiểu tâm em chỉ làm bộ bình tĩnh
Anh không hiểu tình yêu đem nó ra làm trò chơi
Anh không hiểu chuyện yêu nhau là như thế nào
Từ bỏ thực xin lỗi cũng chỉ biết thở dài
Anh không hiểu tâm em vì sao khóc thút thít
Hít thở không thông đến sắp không thể hô hấp
Anh không hiểu lòng em
Anh đem hồi ức để lại cho em
Tính cả ưu thương áp đặt cho em
Đối với em nói không công bằng
Anh nói dối những câu nói êm tai như vậy
Anh không ngừng một lần lừa em
Em không đáng lại vì anh mà thương tâm
Anh không hiểu lòng em chỉ làm bộ bình tĩnh
Anh không hiểu tình yêu đem nó ra làm trò chơi
Anh không hiểu chuyện yêu đương là như thế nào
Từ bỏ thực xin lỗi cũng chỉ biết thở dài
Anh không hiểu lòng em vì sao khóc thút thít
Hít thở không thông đến sắp không thể hô hấp
Anh không hiểu lòng em
......
Bích Linh sờ sờ cằm.
Hóa ra cô ấy đau khổ là do một tay nam chủ đại nhân gây ra, chạy đến gặp cô để có được sự an ủi.
Đây là một cơ hội rất tốt để ly gian bọn họ a!
Nữ chủ hát xong một bài, Bích Linh vỗ tay: "Bạn hát thật sự rất êm tai." Bổn bảo bảo muốn làm bộ không hiểu tình yêu.
【 Đồ đạo đức giả. 】
Mi không phải đã sớm biết sao?
【 Bổn hệ thống thấy khinh bỉ ký chủ. 】
Bích Linh: "......" Rất tốt, thật tùy hứng!
La Tuyết Lạc lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy mình thật giống Kha Kha đều ngốc như nhau, tâm trạng dễ thay đổi.
Có thể là bởi vì Kha Kha quá thuần túy đi, thuần túy giống một khối thủy tinh vậy......
Cho nên cô ấy sau khi cãi nhau với Tịch Mộ Lương xong, người đầu tiên cô ấy nghĩ tới là cô.
【 Bíp ―― ký chủ một lần đạt được hảo cảm của nữ chủ La Tuyết Lạc giá trị được cộng 10 điểm, cũng đạt được danh hiệu "Tiểu khả ái thuần túy" trong lòng nữ chủ, điểm khen thưởng 10000 điểm. 】
Bích Linh: "......" Cô ấy đang làm gì vậy?
Bình tĩnh! Đừng cãi nhau.
【 Ký chủ cái gì cũng không làm, thuần túy cái gì chứ. 】
Bích Linh hít thở một hơi thật sâu.
Cô là một người rộng lượng, không thể cùng máy móc cãi nhau!
Giữ tâm lý thật tốt, Bích Linh tiếp tục mỉm cười.
***
Tập đoàn SUM.
Quân Sinh cùng trợ lý một trước một sau đi trên dãy hành lang dài, bước đi thật vội vàng.
"Chủ tịch, 11 giờ chúng ta có một hội nghị, lập tức ở phòng số 4 bắt đầu hội nghị." Trợ lý cúi đầu cầm văn kiện trong tay, tốc độ nói thật nhanh.
Quân Sinh kéo cà vạt, nhàn nhạt nói: "Chậm lại đến 1 giờ rưỡi chiều."
Trợ lý: "Cái gì?!"
Trợ lý cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu, hành lang dài xa hoa trống không, thế nhưng chỉ còn một mình cậu!
Nháy mắt liền biến mất, như thế nào lại không thấy!
"Chủ tịch?" Trong lòng tiểu trợ lý gọi một tiếng, hành lang dài chỉ nghe thấy âm thanh của một mình cậu.
Không...... Không thấy?
Cậu sẽ không gặp phải chuyện gì kì quái chứ?
Chủ tịch kỳ thật đã rớt vào không gian dị thường ư......
Trợ lý đáng thương bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh lẽo thổi qua, vì thế nhắm mắt nhanh chân chạy về phía trước.
Có ma ngàn vạn lần không thể nhìn lại!
Cậu không được sợ!