Tác giả: Vân Phi Mặc
Trương Tú Hồng hít thở sâu, hồi tưởng lời Mộc tỷ tỷ nói với mình, nhẹ giọng nói, "Ta là Tú Hồng, là nữ nhi Trương gia, đứng hàng thứ ba, nhũ danh là Đậu Đậu. Từ nhỏ ta đi theo ngoại tổ mẫu, hẳn tướng quân chưa từng gặp ta."
Bắc Lâm nghe nhũ danh Đậu Đậu thì hơi kinh ngạc.
"Đậu Đậu?"
"Ngươi chắc chắn nhũ danh của mình là Đậu Đậu, là nữ nhi Trương gia?"
"Chắc chắn." Trương Tú Hồng căng da đầu nói, "Ta có bằng chứng chứng minh."
Nói rồi, nàng lấy cái khăn lụa trong lòng ra.
Bắc Lâm thấy cái tên thêu trên khăn lụa thì sững lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là nét thêu của muội muội!
Những người này vì trà trộn vào trong quân doanh mà trộm cả thứ này tới, đúng là hao tâm tổn huyết!
Bắc Lâm hừ lạnh, "Thật to gan, ai cho ngươi lá gan giả mạo biểu muội của bản tướng quân!"
"Ta, ta chính là Trương Tú Hồng."
Ánh mắt Bắc Lâm như đuốc, "Biểu muội của bản tướng quân đã chết hơn mười năm rồi thì lấy đâu ra biểu muội lớn như vậy, ngươi nói thử xem!"
"Nói, ai cho ngươi lá gan giả mạo biểu muội của bản tướng, có mục đích gì?"
Bắc Lâm đột nhiên vỗ bàn doạ Trương Tú Hồng sợ run chân, quỳ xuống đất.
"Tướng quân tha mạng. Dân phụ vì giữ mạng nên mới nói vậy." Trương Tú Hồng vội giải thích, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
"Giữ mạng?" Bắc Lâm cười lạnh, "Một kẻ cái khó ló cái khôn nghĩ ra cách giữ mạng mà lại biết chuyện của biểu muội bản tướng quân? Nói đi, ngươi là ai, trăm phương nghìn kế trà trộn vào quân doanh vì mục đích gì?"
Vân Tê lạnh mặt, "Có phải ngươi là gián điệp Tấn Quốc không? Không nói, chờ lát dùng hình pháp, không tin ngươi không nói."
Trương Tú Hồng nghe phải chịu hình, bị doạ trắng mặt, "Tướng quân tha mạng, tất cả là do dân phụ nghe người ta nói, ghi tạc vào lòng."
Bắc Lâm thấy nàng còn không nói thật, vẫy vẫy tay, "Kéo xuống thẩm vấn."
"Người đâu?" Vân Tê hô ra bên ngoài.
Lập tức có binh lính đi vào doanh trướng, chắp tay hành lễ với Bắc Lâm, "Tướng quân."
"Mang nàng ta đi, nghiêm hình thẩm vấn."
Thấy mình sắp bị kéo đi, Trương Tú Hồng lập tức luống cuống.
"Ta, ta, ta nói. Những việc này đều do có người nói cho ta, nàng cũng không có ác ý, chỉ là vì muốn tốt cho ta thôi." Trương Tú Hồng vội vàng nói.
"Nói cụ thể."
Trương Tú Hồng chậm rãi kể ra thân phận của mình và chuyện xảy ra sau khi gặp Mộc Chi Đào, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, "Tướng quân, Mộc tỷ tỷ cũng không có ác ý. Lúc trước giả thành biểu muội của ngài cũng là vì giúp ta không bị bắt nạt lúc ở phu gia thôi."
"Người đó tên là gì?" Bắc Lâm hỏi.
"Mộc Chi Đào." Trương Tú Hồng đáp.
"Cái gì?!" Bắc Lâm cả kinh, "Ngươi nói lại lần nữa, nàng tên là gì?"
Trương Tú Hồng tuy không hiểu phản ứng của hắn lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn lặp lại, "Mộc Chi Đào."
Bắc Lâm đè nén nghi hoặc trong lòng, tiếp tục hỏi, "Nói thử tình huống của Mộc Chi Đào. Nói thật. Nếu để bản tướng quân phát hiện ngươi nói dối, quân pháp xử trí."
Trương Tú Hồng miêu tả từng chút một về tình huống của Mộc Chi Đào, mỗi một câu nàng nói ra, Bắc Lâm càng thêm chắc chắn, Mộc Chi Đào nàng nhắc tới chính là Mộc Chi Đào mình quen biết.
Sao nàng lại biết chuyện về biểu muội Đậu Đậu?
"Khăn lụa này là nàng cho ngươi?"
"Đúng vậy."
Bắc Lâm vẫn còn nghi ngờ.
"Dẫn nàng ta đi." Vân Tê tướng quân triệu binh lính tới dẫn Trương Tú Hồng đi.
"Ngươi cảm thấy lời nàng ta nói có thật không?" Bắc Lâm hỏi.
Vân Tê thận trọng đáp, "Việc này rất khó nói. Nhìn nàng ta không giống đang nói dối, nhưng gian tế giỏi cũng có thể làm được như vậy. Tướng quân, hay là sai người tới Đại Chu điều tra thân phận của người này?"
Chỉ vì một nữ nhân không biết từ đâu ra mà tốn sức người sức của đi chứng minh, thực sự không đáng lắm.
Nhân vật đáng ngờ như vậy mà gặp người độc ác thì chắc chắn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
"Không cần phiền toái như vậy, ta hỏi một người là biết ngay." Bắc Lâm trầm giọng nói.
Hắn chỉ cần tìm Mộc tỷ hỏi thử thì sẽ biết.
Nhưng, nếu đây là sự thật...
Vì sao Mộc tỷ tỷ lại có khăn tay của muội muội?
Nếu nói nàng là người có ý xấu thì đến giờ nàng vẫn luôn làm chuyện có lợi cho họ, cũng chẳng lấy được gì tốt từ họ.
Bắc Lâm châm chước xong, ngưng trọng ra lệnh, "Bên Đại Chu cũng phái người điều tra. Điều tra hai người, nữ nhân kia, và Mộc Chi Đào."
"Rõ."
Hắn thật sự tò mò, rốt cuộc Mộc tỷ là ai.
Sự xuất hiện của nữ nhân này là trùng hợp, hay do có người an bài?
***
Bên kia, Bắc Vũ Đường không biết Bắc Lâm đã gặp Trương Tú Hồng, hơn nữa Bắc Lâm đã biết tất cả mọi chuyện. Dù sao thì nàng cũng không thể nào dùng kính thuỷ tinh xem hắn mọi lúc mọi nơi.
Lúc này, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đang trà trộn vào Thiên Ma Giáo để xem kịch ở khoảng cách gần.
Ba người cùng mang ý xấu đang đánh cờ cùng nhau, tất nhiên là vô cùng xuất sắc.
Trong chính cung, U Minh đang tu luyện, một nữ tử bạch y vội vàng tới.
- Biệt viện-
Mấy nữ tử bạch y cầm hành lý, không ngừng ra vào phòng, hoàn toàn làm lơ người trong phòng.
Tần Vũ Hiên nhìn trong phòng nhiều thêm một đống đồ cho nữ thì hơi nhíu mày.
Không lâu sau, một bóng người tú lệ thướt tha xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Tần Vũ Hiên thấy Cố Phiên Nhiên thì hơi cứng người, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người triền miên lâm li, mà dạ dày lại cảm thấy quay cuồng.
Cố Phiên Nhiên vui sướng tiến vào, tới trước mặt hắn thì dừng lại, cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, "Vũ Hiên. Hôm qua, ta, chúng ta... Ngươi đừng cảm thấy có gánh nặng, ta sẽ không bắt ngươi phụ trách. Dù sao, chuyện này không phải chuyện chúng ta khống chế được. Ta có thể hiểu, thật đấy."
Tần Vũ Hiên cảm động nhìn ả, tiến lên, nắm lấy tay ả, "Không, ta sẽ phụ trách. Dù rằng chuyện hai ta kết hợp là do nguyên nhân bên ngoài tác động, ta vẫn sẽ phụ trách."
"Ngươi không cần phải như vậy." Cố Phiên Nhiên không tán đồng, "Nếu ngươi cưới ta vì trách nhiệm thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc. Hôn nhân là thần thánh, yêu nhau mới có thể thành hôn. Có lẽ cách nói này của ta sẽ khiến ngươi cảm thấy buồn cười và vô lý, nhưng trong quan niệm của ta, cần phải yêu nhau thì mới có thể thành hôn, sống bên nhau. Như vậy thì sau khi thành hôn mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."
Tần Vũ Hiên nghe ả nói vậy, dạ dày không còn quay cuồng nữa, nhìn ả bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cố Phiên Nhiên cười khẽ, nói tiếp, "Đây là sự kiên trì của ta. Vậy nên, Vũ Hiên, ngươi không cần cưới một người về nhà vì trách nhiệm. Như vậy sẽ không công bằng cho cả ngươi lẫn ta."
Đã nói đến mức này, Tần Vũ Hiên cũng không ngu, sao có thể không hiểu ý ả.
"Ta thích nàng. Ta cũng muốn thú nàng làm thê." Tần Vũ Hiên trịnh trọng nói.
"Ngươi..." Cố Phiên Nhiên ngạc nhiên.
Tần Vũ Hiên chậm rãi vuốt má ả, "Ta biết chuyện này rất đường đột, nhưng ta đã sớm bị hấp dẫn từ lần đầu tiên gặp nàng. Nàng rất đặc biệt, ta thấy được rất nhiều điều khác biệt từ nàng."
"Phiên Nhiên, nếu nàng cũng thích ta, vậy xin nàng hãy gả cho ta." Tần Vũ Hiên thâm tình và chân thành nhìn Cố Phiên Nhiên, trong mắt chỉ có bóng dáng ả.
"Vũ Hiên." Cố Phiên Nhiên khiếp sợ không thôi.
Tần Vũ Hiên nắm lấy đôi tay ả, "Phiên Nhiên, thật ra giờ ta cảm thấy có phần may mắn, may mà U Minh làm ra những chuyện này, nếu không có hắn, sợ là cả đời này ta cũng không thể thổ lộ được với nàng."
"Ta, ta..." Cố Phiên Nhiên ngượng ngùng lại thấp thỏm nhìn hắn.
Lúc này, cách Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên vài bước, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đang vui vẻ ngồi xem kịch.
"Thiếu gì đó rồi." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một câu.
Ngay sau đó, trong tay Phong Ly Ngân có thêm hai túi đồ.
Bắc Vũ Đường nhìn hai cái túi, "Vậy cũng được?!"
"Được."
"Cách không lấy vật, hay là không gian trữ vật vậy?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Có cả không gian trữ vật và cách không lấy vật." Phong Ly Ngân mỉm cười nói.
Bắc Vũ Đường sáng mắt đánh giá y từ trên xuống dưới, "Nhẫn đâu?"
Phong Ly Ngân mở lòng bàn tay ra, ánh bạc chợt loé, ngay sau đó, một cái nhẫn xuất hiện trong lòng bàn tay y.
"Không có thiên lý!" Bắc Vũ Đường nói thầm một câu.
Nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, "Chàng mau giấu đồ đi!"
Nếu để Minh chú ý tới sự tồn tại của y, không chừng sẽ lại có một lần dọn virus nữa.
Bắc Vũ Đường không yên tâm, tuy ngoài miệng Minh nói nó đi nghỉ rồi, nhưng ai biết lúc nào nó sẽ về.
Nàng thử gọi trong lòng, "Minh, ngươi có đó không?"
Minh ở trong hư không hiểu suy nghĩ của nàng đấy.
Sao hắn có thể xuất hiện được!
Minh đã đọc suy nghĩ của Bắc Vũ Đường yên lặng phun tào.
Ai dám thanh trừ Thần Vương đại nhân chứ! Thần Vương đại nhân không diệt họ là tốt lắm rồi!
Má nó, tốt xấu gì hắn cũng là đại năng một phương, giờ lại biến thành chó săn trước mặt Thần Vương đại nhân, quá mất mặt!
Sau khi rời khỏi vị diện này rồi, hắn nhất định phải phong ấn toàn bộ ký ức nghĩ lại mà kinh này mới được!
Minh âm thầm nghĩ.
"Ở bên cạnh bản tôn rất mất mặt?"
Một âm thanh lạnh buốt bất ngờ truyền vào tai.
Minh sợ trắng mặt, cố gắng trấn định lại, lộ ra một nụ cười ân cần, "Sao có thể như vậy được. Được hầu hạ Thần Vương đại nhân là vinh hạnh của ta."
Huhu, lại quên Thần Vương đại nhân thích rình coi thế giới nội tâm của người khác nữa rồi!!!
Quá đê tiện!
"Hừ hừ." Phong Ly Ngân hừ lạnh hai tiếng.
Minh cười gượng ha hả.
"Thần Vương đại nhân, ngài xem, có ngài ở cạnh Vũ Đường, tiểu nhân cũng yên tâm rồi. Gần đây giới hệ thống rất bận, không đủ nhân sự, hay là..."
"Muốn chạy?" Phong Ly Ngân nghiền ngẫm.
Tim của Minh đập thình thịch, bỗng đánh hơi được mùi nguy hiểm.
"Không phải. Ta chỉ muốn để Thần Vương đại nhân sống thế giới hai người thôi." Minh chân thành lắm, chỉ sợ y không tin rồi lại dạy dỗ mình một trận.
Mỗi lần y ra tay thì mình sẽ phí một lượng lớn đá năng lượng để chữa thương, quá thiệt.
Đá năng lượng đều là tiền cả đấy!
Hắn vừa xót túi, vừa đau lòng!
"Vì sao lúc trước lại phong ấn toàn bộ ký ức của nàng?" Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn Minh.
Minh không dám nói dối, nhưng cũng không dám nói thật, đành lui cầu tiến, nửa thật nửa giả giải thích, "Chúng ta phát hiện những người đó là Thần Vương đại nhân, nên làm vậy để bảo vệ nàng ấy."
Nói đến đây, hắn không tự giác nhỏ giọng, không phải vì chột dạ, mà là vì sợ hãi.
"Nàng sở hữu hệ thống ngược tra, là nhiệm vụ giả có khả năng đột phá thành nhiệm vụ giả chung cực nhất trong một trăm năm nay. Với hệ thống ngược tra nói riêng và cả giới hệ thống nói chung, nàng là một nhân tài, cho nên chúng ta mới phong ấn ký ức của nàng."
Nói trắng ra là để nàng cách xa nhân vật nguy hiểm là ngài đấy!
Nếu lỡ ngài tỉnh lại giết nàng thì chẳng phải là tổn thất lớn của hệ thống ngược tra chúng ta sao!
Phong Ly Ngân hiểu.
"Nói vậy những người lúc trước đều là phế vật?" Phong Ly Ngân lành lạnh hỏi lại.
"Tất nhiên không phải vậy. Trước kia khác với bây giờ, Thần Ngọc đại nhân nói, sau này Thần Vương đại nhân có thể tuỳ ý du lịch trong toàn bộ các vị diện."
"Bản tôn còn cần hắn chấp thuận?" Đôi môi mỏng của Phong Ly Ngân hơi cong lên một nụ cười lạnh.
"Tiểu nhân nói sai rồi, Thần Vương đại nhân chớ trách."
Minh rén.
Hắn không thể không rén.
Trước vũ lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là phế vật!
Câu này áp dụng vô cùng chính xác với Thần Vương đại nhân.
Khi Phong Ly Ngân và Minh âm thầm nói chuyện, Bắc Vũ Đường đã gọi thử vài tiếng, xác nhận hệ thống không ở đây thì mới yên tâm.
Bắc Vũ Đường nhìn y, "Sau này tận lực ít dùng loại sức mạnh này nhé."
Dùng nhiều quá, nàng sợ hệ thống phát hiện, đến lúc đó tới đây thanh trừ dị loại không nên xuất hiện, hậu quả không dám tưởng tượng.
Phong Ly Ngân nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói, "Được." Sau đó đổi đề tài, "Muốn ăn gì?"
"Nho."
Một mâm nho tròn vo xuất hiện, y vặt một quả, lột vỏ, đưa đến bên miệng nàng.
"Ngon lắm."
Đôi mắt đen của Phong Ly Ngân tràn đầy sủng nịch, không chê phiền tiếp tục lột vỏ bón cho ai đó ăn. Mỗi khi thấy nàng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, ý cười trong mắt y không tự giác dày thêm.
Vũ Đường vừa xem Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên trình diễn một màn cầu thân cảm động, vừa hưởng thụ y chăm sóc.
"Ly Ngân, nếu ở hiện đại, hai người này mà đi diễn thì chắc chắn sẽ đạt cấp ảnh đế, ảnh hậu đấy."
Sự chú ý của Phong Ly Ngân căn bản chẳng dành cho người không liên quan, thậm chí, từ lúc bước vào phòng, y chẳng thèm nhìn hai người kia lấy một cái.
Ánh mắt y chỉ dừng trên một người.
"Ừ." Phong Ly Ngân không để ý đáp một tiếng.
Lúc này, ảnh đế và ảnh hậu đã thâm tình ôm hôn, tự nhiên trình diễn tiết mục củi khô bốc lửa.
Khi họ cởi y phục của nhau, Bắc Vũ Đường chỉ thấy trước mắt bị sương mù che phủ.
Cảm giác như đang xem TV đến đoạn gay cấn thì mất tín hiệu vậy!
Phong Ly Ngân chú ý thấy nét tiếc nuối thoáng qua trên mặt nàng, cúi xuống thủ thỉ bên tai nàng, "Nàng muốn xem thì có thể xem ở đây."
Bắc Vũ Đường hơi trợn tròn mắt.
(⊙o⊙)...
Nàng đang bị tán tỉnh!
Bắc Vũ Đường cũng không ngoan ngoãn bị động để người nào đó trêu chọc, nàng đẩy y một cái, ngồi khoá lên y, mị nhãn như tơ, môi đỏ khẽ nhếch, "Ăn sạch sẽ rồi, ta không phụ trách đâu."
"Phu nhân không cần phụ trách, vi phu phụ trách là được."
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Phu quân hấp dẫn như thế làm ta muốn giấu tiểu yêu tinh như chàng đi, không cho người khác nhìn thấy."
Đôi mắt đen u trầm thâm thuý của Phong Ly Ngân sáng lên, hiển nhiên rất động lòng với đề nghị này.
"Vi phu rất thích dục vọng chiếm hữu của phu nhân."
Minh ở trong hư không nghe đoạn đối thoại đậm chất tán tỉnh của đôi phu thê phúc hắc kia, cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.
Buồn nôn!
Khi đôi môi hai người dán vào nhau, liên hệ giữa Minh và Bắc Vũ Đường bị cắt đứt.
Ngay sau đó, Minh trong hư không hét lên, "Aaaaa!!!"
Hệ thống xui xẻo đáng thương nào đó bị người ta bắn ra ngoài không gian.
"Ta còn sẽ trở về!!!"
Giọng nói phẫn nộ của vị hệ thống xui xẻo nào đó từ chân trời vọng lại.
Sau lần tiếp xúc thân mật thứ hai, Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên lại ở chung, nên lần thứ ba, thứ tư, thứ năm tự nhiên theo tới.
Tần Vũ Hiên trong lòng cảm thấy ghê tởm, nhưng thân thể lại hưởng thụ khoái cảm Cố Phiên Nhiên mang tới cho mình.
Tuy hắn không có nữ nhân, nhưng vẫn biết đôi chút về chuyện nam nữ.
Nữ nhân này là danh khí khó gặp.
Thân thể này như một món đồ quý, là danh khí mà nam nhân nào cũng muốn có.
Danh khí chính là danh khí, dù hắn rất buồn nôn, nhưng thân thể lại tham lam khoái cảm cực hạn ả mang tới cho mình.
Tần Vũ Hiên cảm giác rất phức tạp, tình cảm với ả cũng cực kỳ phức tạp, vừa chán ghét lại vừa hưởng thụ.
Trong lúc hai người nào đó đang yêu tinh đánh nhau, Tần Vũ Hiên đang hưởng thụ sự thoải mái Cố Phiên Nhiên mang tới, cúi đầu nhìn nữ nhân mị nhãn như tơ, khuôn mặt đỏ bừng dưới thân, không khỏi nghĩ, ả có phải đã từng nằm dưới thân nam nhân khác như vậy không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đôi mắt đỏ đậm của Tần Vũ Hiên nhiều thêm tia điên cuồng.
Hắn thật sự muốn bóp chết nữ nhân lả lơi ong bướm này!
Đồ không giữ phụ đạo!
Hắn nghĩ vậy, thân thể đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, hai tay bóp cổ ả.
Cố Phiên Nhiên hoảng sợ nhìn hắn, liều mạng giãy giụa, đáng tiếc, chút sức lực của ả chẳng là gì với một người tập võ.
Ả bị Tần Vũ Hiên đè nặng, căn bản không thể phản kháng.
"Buông, buông tay ra." Cố Phiên Nhiên gian nan nói.
Tần Vũ Hiên không buông tay, ngược lại càng mạnh tay hơn, động tác dưới thân cũng không ngừng lại.
Cố Phiên Nhiên thừa nhận cả trên cả dưới, hai tầng tra tấn.
Một bên là cảm giác đau đớn khó thở, một bên là khoái cảm cực hạn, cảm giác như băng hoả va chạm vậy.
Mười lăm phút sau, Tần Vũ Hiên phóng thích, cũng buông ả ra.
Cố Phiên Nhiên thở dốc, khoé mắt còn ngậm nước mắt.
Tần Vũ Hiên nhìn vệt đỏ trên cổ ả, rất tự trách.
"Phiên Nhiên, xin lỗi. Ta, ta không cố ý. Nàng đánh ta, mắng ta đi." Tần Vũ Hiên tự trách và hối hận nói vậy, bộ dáng như một hài tử mắc lỗi.
Cố Phiên Nhiên hồi thần thì thấy hắn như vậy, nói không trách hắn thì chắc chắn là không thể, nhưng vì duy trì hình tượng dịu dàng rộng lượng, ả tất nhiên không thể so đo.
"Không sao. Chàng cũng không phải cố ý, sao ta có thể trách chàng được." Ả dịu dàng nói.
Tần Vũ Hiên rất cảm động, "Chuyện may mắn nhất trong đời Tần Vũ Hiên ta là gặp được nàng."
"Ta cũng vậy." Cố Phiên Nhiên thâm tình nhìn hắn.
Hai người lại hôn nhau.
Lần này, Tần Vũ Hiên rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, nhưng chưa dịu dàng được bao lâu, hắn đã lại bá đạo gặn cắm đôi môi đỏ của ả.
Tần Vũ Hiên phát hiện làm như vậy có thể tiêu trừ cảm giác ghê tởm trong lòng mình.