Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung - Chương 581: Thế giới hiện thực (96) : truyenyy.mobi

Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 581: Thế giới hiện thực (96)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Hai người cùng ra tay, khi họ đối chiến, người dưới đài sôi nổi đưa ra bình luận, các đại môn phái và thế gia trên đài cao thì an tĩnh quan sát.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu hỏi, "Mặc Nhi, con cảm thấy ai trong hai người họ sẽ thắng?"

"Đao khách."

Cậu vừa nói xong đã nghe thấy tiếng người bên cạnh cười nhạo.

"Đao khách sắp không chịu nổi rồi, kiếm của kiếm khách sắc bén, qua mấy chiêu nữa, đao khách tất bại." Có người tự cho mình là cao thủ đĩnh đạc bình luận, tuy lời này đang nói với bằng hữu, nhưng người xung quanh đều hiểu hắn đang trào phúng Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi không phản bác, đoàn người Bắc Vũ Đường thậm chí còn không nói chuyện.

Một lát sau, cục diện trên đài đã xoay ngược hoàn toàn, đao khách vốn ở thế yếu, liên tục lùi ra sau bỗng bộc phát, mà kiếm khách lúc trước tốn quá nhiều sức bị đánh đến không kịp trở tay, hắn muốn tránh, nhưng đao khách không cho hắn cơ hội đó, một kích tất trúng.

"Rầm", kiếm khách bị đá bay ra khỏi lôi đài.

Đao khách chắp tay thi lễ với kiếm khách dưới đài, "Đa tạ."

Sắc mặt người vừa rồi còn bảo kiếm khách chắc thắng lúc này rất xuất sắc.

Người thứ hai lên đài khiêu chiếu, khi trận đấu diễn ra được một nửa, Bắc Vũ Đường lại hỏi cùng một câu hỏi.

Tiểu Mặc Nhi nhìn hai người đang đấu, trầm ngâm nói, "Đao khách sẽ thắng."

Nam tử lúc trước suy đoán đao khách sẽ thua không phục. Trong trận đấu này, đao khách luôn ở thế xấu, đối thủ rất thành thạo đè hắn đánh, như vậy mà còn thua được sao? Đùa kiểu gì hài vậy?

"Đao khách đã là nỏ mạnh hết đà, trận này chắc chắn sẽ thua. Ván trước là do hắn may mắn thôi, nhưng lần này thì khác, đối phương sẽ đề phòng. Hắn muốn đánh lén cũng không dễ như vậy."

Tiểu Mặc Nhi không phản bác, vì dù có nói gì thì cũng không thuyết phục được bằng kết quả.

Vài phút sau, đao khách thắng, chỉ là thắng hiểm.

Sắc mặt người vừa rồi lại thay đổi mấy lần, mà người xung quanh thì không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Mặc Nhi.

Sau đó, mỗi một lần thi đấu, kết quả Tiểu Mặc Nhi đoán trước đều đúng, đến mức mà cuối cùng ai muốn biết kết quả thì đều quay qua hỏi cậu.

"Tiểu công tử, lần này ai sẽ thắng?"

Có người hỏi, Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn trả lời, "Hiệp khách hồng y."

"Vì sao?"

Ánh mắt Tiểu Mặc Nhi như đuốc nhìn hai người đối chiến trên đài cao, "Vì kiếm pháp của hiệp khách hồng y mang nhu, lấy nhu thắng cương."

......

"Tiểu công tử, vì sao vừa rồi hắn lại thắng?"

"Vì..."

"Tiểu thiếu hiệp, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi có thấy rõ không?"

"Thấy rõ. Vừa rồi là..."

......

Người vây xem dưới đài đều biết đến Tiểu Mặc Nhi, một đám đều cảm thấy đứa nhỏ này thật lợi hại, nhãn lực siêu quần.

Bên họ xôn xao tất nhiên khiến các đại môn phái trên đài chú ý ít nhiều, có người phái người bên dưới đi hỏi thăm chuyện gì xảy ra. Người bên dưới biết rõ sự tình thì báo lại kết quả cho chưởng môn.

Các chưởng môn và đệ tử nghe có một hài đồng năm sáu tuổi tinh thông võ học, đôi mắt rất chuẩn, có thể nhìn thấu kết quả hai bên đối chiến xem ai thắng ai thua.

Nhìn ra được kết quả trận đấu là việc mà các môn chủ, chưởng môn, giáo chủ đức cao vọng trọng đều làm được, nhưng họ là Thái Sơn Bắc Đẩu chốn võ lâm, ánh mắt đương nhiên chuẩn hơn người khác.

Nhưng, đối phương là một hài tử, việc này đã hoàn toàn khác biệt.

Nếu nói một đứa nhỏ sở hữu trình độ võ công ngang ngửa họ thì đó là điều không thể, khả năng duy nhất là thiên phú của đứa nhỏ này rất lợi hại.

"Đi hỏi thăm thân phận, lai lịch của hài tử kia, xem có sư môn chưa." Tam Thanh Chân Nhân của phái Võ Đang phân phó.

"Vâng."

Đoạn đối thoại như vậy xuất hiện trong không ít môn phái, giáo phái.

Tần Vũ Hiên tất nhiên cũng chú ý tới, khi thấy Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường, đôi mắt hắn sáng bừng.

"Không ngờ tiểu tử này cũng tới." Tần Vũ Hiên cười khẽ.

Cố Phiên Nhiên ở bên thấy thần thái của hắn, giật mình hỏi thử, "Tần công tử biết họ sao?"

"Biết. Lúc trước muốn thu hắn làm đồ đệ, nhưng tiểu tử kia không đồng ý, còn tổn hại ta. Đứa bé đó rất lanh lợi, không giống hài đồng bình thường." Tần Vũ Hiên hồi tưởng lời Tiểu Mặc Nhi nói lúc hắn theo sau họ, vừa tức vừa buồn cười.

Cố Phiên Nhiên nhìn thần thái, khẩu khí của hắn khi nói đến họ thì đã đoán được đánh giá của hắn về hai mẫu tử họ rất tốt.

Đáng chết, vì sao đi đâu cũng có hai người đó?!

Cố Phiên Nhiên rất tức giận, nhưng có tức thì cũng phải nhịn, không thể phát tiết.

Hôm nay là ngày đầu tỷ thí, tiếp đó còn hai ngày tỷ thí nữa.

Người lên sân khấu ngày đầu tiên đều là một số người có danh khí trên giang hồ, họ không đến vì vị trí Minh chủ mà chỉ muốn so đấu, lộ mặt trước các nhân sĩ giang hồ, nâng cao tiếng tăm của bản thân.

Đương nhiên, cũng có người ôm tâm lý may mắn, muốn trở thành Minh chủ, hoặc muốn mượn cơ hội này, nhất chiến thành danh.

Phải biết, có rất nhiều người nhất chiến thành danh trong các lần đại hội võ lâm trước.

"Tùng"...

Khi tiếng trống vang lên, ngày tỷ thí đầu tiên cũng kết thúc.

Ngày mai mới là khởi đầu của vở kịch lớn, là lúc thanh niên tài tuấn của các đại môn phái, các thế gia lên sân khấu.

Tiểu Mặc Nhi tuy không lên sân khấu, nhưng cậu cũng nổi danh, hơn nữa tên tuổi cậu còn dần truyền khắp Cửu Hoa Sơn.

"Cố tỷ tỷ, trông tỷ không vui lắm, ai bắt nạt tỷ sao?" Nam Cung Băng Vũ hỏi.

Cố Phiên Nhiên nở nụ cười miễn cưỡng, "Không, không có."

"Tỷ không nói cho ta là không coi ta là bằng hữu đấy!" Nam Cung Băng Vũ tức giận nói.

Cố Phiên Nhiên rất bất đắc dĩ, giống như bị ép mở miệng, "Ta vừa thấy một người."

Nam Cung Băng Vũ thấy hận ý trong mắt ả thì đoán được, "Chẳng lẽ là kẻ thù lúc trước ép tỷ rời đi, lưu lạc bên ngoài?"

Ả gật đầu, "Ta không biết ta và nàng ta có thù oán gì. Ta đã bị nàng ta ép đến cửa nát nhà tan, nàng ta vẫn không chịu buông tha ta, còn đuổi tới tận nơi này. Họ muốn ép ta chết thì mới vừa lòng sao!"

Cố Phiên Nhiên nhẹ giọng nức nở, bộ dáng bất lực và đáng thương khiến Nam Cung Băng Vũ rất đau lòng.

"Cố tỷ tỷ, tỷ đừng lo, còn có ta mà. Có ta ở đây, nàng ta không dám làm gì tỷ đâu. Đúng rồi, họ là ai? Ta giáo huấn họ thay tỷ." Nam Cung Băng Vũ khí phách nói.

"Đừng." Cố Phiên Nhiên ngăn nàng ta lại, "Họ rất giảo hoạt, còn tàn nhẫn độc ác. Muội đừng vì ta mà đắc tội họ. Nếu đắc tội họ, họ nhất định sẽ không bỏ qua cho muội."

Nam Cung Băng Vũ khinh thường nói, "Xì, Nam Cung Băng Vũ ta trước giờ chưa từng sợ ai. Ta muốn giáo huấn họ đấy, xem họ làm gì để đối phó lại được ta."

Cố Phiên Nhiên nghe lời nàng ta nói, sâu trong đôi mắt đẫm lệ là tia đắc ý.

Con ngu!

Cuối cùng, dưới sự ép hỏi của Nam Cung Băng Vũ, Cố Phiên Nhiên báo thân phận của Mộc Chi Đào ra. Vì Tiểu Mặc Nhi có tiếng nên việc tìm ra họ rất dễ dàng.

"Băng Vũ, muội đừng đắc tội họ, họ thật sự rất lợi hại, không phải ai cũng có thể đắc tội đâu."

Vì bảo đảm Nam Cung Băng Vũ sẽ ra tay, Cố Phiên Nhiên còn khuyên can mãi.

Ả càng khuyên can, Nam Cung Băng Vũ càng không từ bỏ.

Nam Cung Băng Vũ cản lại một gia đinh đưa cơm, gia đinh vừa thấy y phục của nàng ta thì biết ngay là người của đại thế gia, tất nhiên không dám chậm trễ, khách khí chào hỏi, "Nam Cung tiểu thư."

"Ngươi mang hộp đồ ăn đi đâu?" Nam Cung Băng Vũ hỏi.

"Đưa đồ ăn cho người ở Hi Viên."

Nam Cung Băng Vũ tỏ vẻ rất hứng thú với hộp đồ ăn, "Ta xem họ ăn cái gì nào."

Gia đinh cười nói, "Thật ra cũng không phải món gì đặc biệt."

Nhưng nếu nàng ta muốn xem, gia đinh cũng không tiện làm nàng ta mất mặt, mở hộp đồ ăn ra.

Nam Cung Băng Vũ nhìn thoáng qua, cũng không để trong lòng.

Gia đinh đậy nắp lại, "Nam Cung tiểu thư, ta đi giao trước."

"Ừ, đi đi." Nam Cung Băng Vũ vẫy vẫy tay.

Khi gia đinh vừa đi được vài bước, Nam Cung Băng Vũ lại đột nhiên gọi hắn lại, "Từ từ."

Gia đinh nghi hoặc dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, "Nam Cung tiểu thư còn gì phân phó sao?"

"Hoa tai của ta bị rơi. Ngươi có thể tìm giúp ta trước không?"

Đưa cơm cho những người không danh không phái quan trọng hơn hay tìm đồ giúp Đại tiểu thư thế gia quan trọng hơn? Đây là một vấn đề rất đơn giản.

"Tiểu thư đừng vội, ta tìm giúp ngươi thử xem."

Gia đinh bắt đầu hỗ trợ tìm kiếm trên đất, chỉ là không thấy bất kỳ thứ gì.

Nam Cung Băng Vũ nhắc nhở, "Vừa rồi ta từ đó qua đây, không biết có phải là rơi bên đó rồi không."

Gia đinh hiểu ngay, đi qua bên kia tìm hoa tai giúp nàng ta.

Hắn vừa đi, Nam Cung Băng Vũ lập tức mở hộp đồ ăn, lấy bình sứ bên hông ra đổ vào đồ ăn, gặp nước, gặp nhiệt lập tức hòa tan. Làm xong hết, Nam Cung Băng Vũ đậy nắp hộp lại.

Nàng ta nhìn thoáng qua gia đinh kia, đi qua tìm hắn, "Không cần tìm nữa, ta tìm thấy rồi."

Nàng ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc hoa tai tinh xảo.

"Tìm được là tốt rồi. Ta đi giao đồ."

"Ngại quá, làm mất thời gian của ngươi." Nam Cung Băng Vũ dịu dàng nói.

Nàng ta dịu dàng lộ ra nụ cười với gia đinh khiến hắn đỏ mặt, ngượng ngùng chào hỏi rồi xách theo hộp đồ ăn, vội vàng rời đi.

Nam Cung Băng Vũ nhìn hắn rời đi, nở nụ cười lạnh.

- Hi Viên-

"Hôm nay Mặc Nhi thiếu gia không lên đài, nhưng lại còn lóa mắt, lợi hại hơn cả người lên đài!" Tiểu Đại Hương kiêu ngạo nói.

Bắc Vũ Đường bảo, "Mai chỉ cần xem, không cần nói."

Tiểu Mặc Nhi đã hiểu.

"Không hiểu thì có thể hỏi Phong lão sư của con."

Lôi Ngự Đình xung phong nhận việc, "Cũng có thể hỏi ta, ta biết không ít hơn Phong lão sư của ngươi đâu."

Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiết Thiên xách theo hộp đồ ăn đi vào phòng, "Ăn cơm."

Tiểu Đại Hương mở hộp đồ ăn, bắt đầu xếp ra, "Trước đó ta còn nghĩ tất cả nhân sĩ giang hồ sẽ cùng nấu cơm, không ngờ vẫn là ai ăn ở phòng người đấy."

"Chắc ngươi không biết thôi. Làm vậy cũng có nguyên nhân cả đấy." Lôi Ngự Đình nói, "Trước đó thì giống như ngươi tưởng tượng, nhưng giữa môn phái và môn phái, hiệp khách và hiệp khách ít nhiều đều có thù hận. Nếu ở chung thì sẽ dễ xảy ra chuyện."

"Lần đại hội võ lâm hai mươi năm trước không được tổ chức cũng là do xảy ra đánh nhau lúc ăn cơm."

"Mới đầu chỉ là đánh nhỏ, nhưng sau đó đa phần người tới đều tham gia. May mà có mấy đại cao thủ ngăn lại kịp thời, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng. Từ đấy, những lần đại hội võ lâm sau, võ giả đều sẽ dùng bữa riêng ở sân của mình."

Chuyện cũ giang hồ hoàn toàn mới mẻ với người không biết gì, chân ướt chân ráo vào giang hồ như Bắc Vũ Đường.

Lôi Ngự Đình cực kỳ hay nói, nhưng lại bác học, chuyện gì cũng biết.

Mấy người Tiểu Mặc Nhi đều say sưa nghe sự tích trên giang hồ, ngay cả Bắc Vũ Đường cũng lắng nghe, mở mang tầm mắt.

Tiểu Đại Hương dọn bát đũa cơm canh xong, "Ăn cơm thôi."

Bắc Vũ Đường gắp rau xanh, đang định để vào miệng thì dừng lại, khi thấy Đại Hương định lùa cơm thì phi đũa đánh bay đũa của Đại Hương.

Tiểu Đại Hương sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.

"Không được ăn."

Lúc bấy giờ, Tiểu Đại Hương mới kinh ngạc phát hiện mọi người đều đã ngừng lại, sau đó nhìn thấy Tiết Thiên và Lôi Ngự Đình nhè đồ ăn trong miệng ra, hơn nữa còn dùng nước trà súc miệng liên tục.

Trong bảy người, trừ Đại Hương không có võ công, không hiểu y lý không nhìn ra, những người còn lại đều là hồ ly cả rồi, ban đầu không để ý, nhưng đồ vào miệng thì vẫn nhận ra.

"Đồ ăn này..."

"Có độc."

Đại Hương sợ đến mức trợn tròn cả mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Minh chủ muốn giết chúng ta sao?" Đại Hương buột miệng hỏi.

"Không phải hắn." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Những người khác cũng nghĩ vậy.

"Hắn và chúng ta không thù không oán, sẽ không vô duyên vô cớ hạ độc. Người hạ độc hẳn biết chúng ta." Bắc Vũ Đường bình tĩnh phân tích.

Trước hôm nay, không thấy Cố Phiên Nhiên, họ đều an ổn.

Hôm nay, vừa thấy Cố Phiên Nhiên, lập tức có người hạ độc, người gấp gáp muốn họ chết như vậy, sợ là chỉ có Cố Phiên Nhiên.

"Ta đi tra xem là ai."

Ám Dạ rời đi.

Tuy Bắc Vũ Đường đã đoán được, nhưng vẫn nên tra xét, lỡ đâu là người Thiên Ma Giáo thì sao. Dù sao U Minh cũng là một tên điên chuyện gì cũng làm được.

Vì sao không nghi ngờ Đường Cảnh Ngọc? Hắn quá thảm rồi, không còn năng lực này nữa.

Bắc Vũ Đường nhìn về phía Lôi Ngự Đình và Phong Ly Ngân, "Hai vị công tử, bữa tối nay phải phiền hai vị lên núi bắt thú hoang rồi. Đêm nay chúng ta ăn nướng BBQ."

Lôi Ngự Đình và Phong Ly Ngân rời đi, Bắc Vũ Đường lại để Tiết Thiên đến bếp lấy ít gia vị, ba người còn lại thì chuẩn bị làm giá nướng.

Ám Dạ về đầu tiên.

"Gia đinh trên đường đến đây đã gặp Nam Cung Băng Vũ. Giờ Nam Cung Băng Vũ và Cố Phiên Nhiên đã ở bên nhau." Ám Dạ báo hết những gì mình tra được."

"Nam Cung Băng Vũ." Bắc Vũ Đường lẩm nhẩm tên này, khóe môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Nàng còn chưa ra tay đối phó với nàng ta, nàng ta đã đối phó họ trước.

Tuy đã đoán được đại khái là Nam Cung Băng Vũ bị Cố Phiên Nhiên chỉ thị, nhưng họ không thù không oán, dù là xả giận cho bạn tốt đi nữa thì cũng nên có một mức độ thôi. Vừa ra tay đã hạ loại độc bá đạo độc ác như Thất Nhật Túy, có thể thấy, nàng ta là người ngoan độc, mạng người chẳng khác nào cỏ rác trong mắt nàng ta.

Trước đó nàng còn nghĩ nếu đối phó nàng ta như thế thì có quá tay với một nữ nhân không, nhưng giờ xem ra, nó cực kỳ thích hợp với nàng ta.

Bắc Vũ Đường đổ hết đồ ăn trong hộp đồ ăn xuống huyền nhai rồi đặt đĩa không về hộp.

"Trả cái hộp này lại đi, thuận tiện bảo họ, đồ ăn rất ngon. Nếu có người hỏi, muội nhất định phải bảo chúng ta đã ăn hết rồi."

Đại Hương gật đầu, nhớ kỹ lời nàng dặn.

Bên kia, một nha hoàn đi vào phòng, nhỏ giọng thì thầm bên tai Nam Cung Băng Vũ mấy câu, nàng ta nở nụ cười vui mừng.

Sau khi nha hoàn rời đi, nàng ta bừng bừng hứng thú nói, "Cố tỷ tỷ, thành công rồi!"

Cố Phiên Nhiên cảm thấy hơi khó tin, "Thật vậy sao?"

Nam Cung Băng Vũ rất tự phụ trả lời, "Đương nhiên là thật. Vừa rồi nha hoàn tự mình hỏi thăm rồi, họ đã ăn hết đồ ăn."

Cố Phiên Nhiên vẫn cứ cảm thấy việc này quá dễ dàng.

Nếu nữ nhân kia dễ đối phó như thế mà ả còn bị ép đến mức này, chẳng khác nào đang nói ả ngu ngốc và vô năng lắm sao?

"Nàng tinh thông dược lý, bên người còn có một truyền nhân Thần Y Cốc, có khi nào họ không ăn mà đổ đi rồi không?"

Cố Phiên Nhiên không thể không nghĩ tới trường hợp đó.

Thật sự là do giao thủ với họ quá nhiều lần, số lần ăn may quá nhiều, khiến ả có ảo giác họ không dễ đánh bại, không thể chinh phục.

Nam Cung Băng Vũ thì khác, trong mắt nàng ta, người không môn không phái như họ, dù lợi hại cũng chỉ đến vậy thôi, nên nàng ta không để trong lòng.

"Tỷ yên tâm, ta hạ Thất Nhật Túy cho họ. Độc đó không màu không mùi, ngửi không được, nếm không ra."

"Thất Nhật Túy?" Cố Phiên Nhiên chưa từng nghe tên độc này bao giờ, "Độc tính như thế nào?"

Nam Cung Băng Vũ chậm rì rì giải thích: "Người trúng Thất Nhật Túy, ban đầu thì không có gì khác thường nên người trúng độc không hay biết. Bắt đầu từ ngày thứ ba, sẽ tựa như uống say. Lúc này, độc tố đã thâm nhập sâu, dù muốn dùng nội lực ép độc ra cũng không được. Ngày thư tư, họ sẽ cảm giác thân thể như uống rượu trắng, cả người nóng bỏng khó chịu suốt mười hai canh giờ. Ngày thứ năm sẽ cảm giác đầu đau muốn nứt ra như sau khi say rượu, nhưng nỗi đau này lại gấp trăm lần khi say rượu. Có những người không chịu nổi, thường sẽ tự đâm vỡ đầu mình."

Cố Phiên Nhiên nghe, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó, người mà ả tưởng tượng đến đương nhiên là Bắc Vũ Đường. Cứ tưởng tượng nàng sẽ bị vậy, ả lại vui sướng.

"Đến ngày thứ sáu, cả người như uống rượu say không tỉnh, luôn luôn hôn mê. Sang ngày thứ bảy, toàn thân sẽ như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đớn vạn phần, cuối cùng thất khiếu chảy máu đến chết."

Nam Cung Băng Vũ nói xong, mỉm cười, "Cố tỷ tỷ, tỷ thấy độc dược này thế nào? Vừa báo thủ giúp tỷ, lại vừa khiến chúng chịu tội bảy ngày, cũng coi như xả giận cho tỷ."

"Họ thật sự đã ăn rồi sao?" Cố Phiên Nhiên thật ra hy vọng họ đã ăn, nhưng lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Nam Cung Băng Vũ thấy ả đến giờ còn chưa tin thì không vui lắm, "Cố tỷ tỷ, tỷ không tin ta đến vậy à?"

"Không, không phải. Sao ta có thể không tin muội được."

Nam Cung Băng Vũ thở dài, "Ta thấy tỷ sợ họ quá rồi. Họ chẳng qua chỉ là mấy thương nhân thì có bao nhiêu năng lực được chứ. Dù lần này họ may mắn thoát chết, nhưng chờ họ rời khỏi Cửu Hoa Sơn, ta sẽ phái người âm thầm giết họ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.