Tác giả: Vân Phi Mặc
"Tốt lắm. Các ngươi theo ta rời khỏi nơi này thôi."
Bà già kia lại nhảy ra, "Không được đi! Không ai được đi! Các ngươi rời khỏi thôn này, người bên ngoài chắc chắn sẽ biết gièm pha của thôn Trí Hiếu ta. Các ngươi cần phải ở lại trong thôn!"
"Ở lại cho các ngươi giết à?" Bắc Vũ Đường sớm đã ngứa mắt bà ta.
Nể mặt bà ta lớn tuổi, nàng mới không để ý đến bà ta khi bà ta nói những lời kia.
Giờ Bắc Vũ Đường không muốn nhịn.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có thể quyết định sống chết của họ? Ngươi chẳng qua chỉ sinh ra sớm hơn chúng ta, sống lâu hơn chúng ta mấy năm thôi. Đừng có ỷ mình lớn tuổi mà cậy già lên mặt. Không phải ai cũng nhịn được ngươi."
"Ngươi, ngươi..." Bà già kia tức run.
"Ta muốn mang các nàng đi, ngươi ngăn được sao?" Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn những nam nhân kia, "Các ngươi ngăn được sao?"
Các thôn dân đều trầm mặc.
Bà già hét mấy nam nhân chất phác đang đứng im tại chỗ, "Các ngươi sợ gì? Họ chỉ có mấy người, các ngươi nhiều người như thế, cầm đao cầm gậy, còn sợ không đánh lại họ à?"
Trưởng thôn cũng lên tiếng, "Bao vây họ lại, tuyệt đối không để họ rời đi."
Một khi họ rời khỏi thôn, danh dự trăm năm của thôn Trí Hiếu có lẽ thật sự sẽ hủy trên tay hắn.
Các nam nhân bao vây lấy họ.
Bắc Vũ Đường cong môi nở nụ cười châm chọc: "Mặc Nhi, động thủ."
Tiểu Mặc Nhi ra tay, mấy người Phong Ly Ngân, Ám Dạ vẫn đứng im.
Một thân ảnh nhanh chóng xuyên qua đám người, một lát sau, Tiểu Mặc Nhi một lần nữa đứng bên Bắc Vũ Đường. Những người đó đều ngây ngốc, không biết cậu vừa làm gì, nhìn chính mình, không có gì đặc biệt, càng không bị thương.
Tiểu Mặc Nhi nâng tay nhỏ bụ bẫm, bắt đầu đếm: "Một."
"Hai."
"Ba."
"Ngã."
Cậu vừa dứt lời, thôn dân liên tục ngã xuống, không thể nhúc nhích, nhưng vẫn còn ý thức.
"Ngươi, ngươi làm gì chúng ta?" Trưởng thôn kinh sợ nhìn họ.
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt bà già, nhìn bà ta từ trên cao xuống, "Ngươi dùng danh danh dự, ỷ mình lớn tuổi để đưa ra quyết định. Vậy giờ ta lấy danh nghĩa Hương quân, cùng với vũ lực tuyệt đối giết hết đám các ngươi, ý ngươi thế nào?"
Bắc Vũ Đường túm cổ bà ta, ngón tay dần siết lại.
Bà già kia hoảng sợ kêu to: "Ngươi, ngươi không thể giết ta. Không cần, ta chưa muốn chết!"
"Ngươi không muốn chết. Các nàng sao lại không muốn chết? Ngươi không muốn thì đừng đẩy cho người khác."
Bà già cảm thấy càng lúc càng khó thở, lúc sắp về trời, Bắc Vũ Đường buông lỏng tay ra.
"Giết ngươi, bẩn tay ta."
Bắc Vũ Đường đứng dậy, đi đến trước mặt trưởng thôn, "Ngươi muốn giữ danh dự của thôn ngươi, các nàng muốn mạng sống. Ta có một ý khá hay, không biết trưởng thôn có bằng lòng nghe không?"
Trưởng thôn còn có thể nói gì, đã thành cá nằm trên thớt rồi còn đâu.
"Nghe."
"Tốt lắm." Bắc Vũ Đường quét qua các nam nhân nằm trên đất, "Các ngươi coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn sống những tháng ngày yên bình của các ngươi. Nếu, các ngươi cảm thấy đau khổ thì sao? Đánh thê tử? Không được đâu. Ta cứu họ, không phải để cho các ngươi đánh."
Bắc Vũ Đường chỉ vào đôi phu thê bị trói chặt trên đất, "Đánh họ."
"Lúc các ngươi đau khổ thì đi đánh đầu sỏ một trận. Tiền đề là không được đánh chết. Dù giờ các ngươi tức giận thế nào, hoặc sau này nhớ lại tức giận ra sao, cũng không thể giết họ. Biết vì sao không?"
Bọn họ không nói gì, yên lặng nghe nàng nói.
"Giờ các ngươi hận không thể nghiền xương hai người kia ra tro cũng được, hay là muốn lột da uống máu ăn thịt cũng thế, không thể lâu dài. Với đôi phu thê này, chỉ là đau đớn nhất thời mà thôi."
"Muốn trừng phạt một người, không phải làm thế nào để người đó chết thật thê thảm, mà là làm thế nào để họ Sống. Không. Bằng. Chết!"
Giọng Bắc Vũ Đường rất êm tai, ngữ điệu thong thả du dương, nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh gáy.
Các thôn dân, thậm chí có mấy bà già đều hoảng sợ nhìn nàng, tựa như thấy được ma quỷ.
Phong Ly Ngân và Ám Dạ mặt không cảm xúc, không thể thấy bất kỳ cảm xúc nào từ họ.
Lôi Ngự Đình không tự giác run lên, ngay cả người mạnh như hắn mà còn cảm thấy không rét mà run.
Tiết Thiên và Đại Hương giật mình, họ dường như chưa từng biết nàng, lại tựa như nàng vốn hẳn là thế.
Chỉ có biểu cảm trên mặt Tiểu Mặc Nhi là cổ quái, đôi mắt đen nhánh sáng ngời lại nặng nề, tựa như đang tự hỏi, liên tục tự hỏi, cứ như đây là một câu hỏi khó.
"Như vậy không phải càng hả giận sao? Xả giận lâu dài? Vậy nên, các ngươi phải làm họ sống thật lâu, khiến họ cảm thấy chết là sung sướng, như vậy mới là cách trả thù tốt nhất."
"Như vậy, các ngươi có chỗ phát tiết, lại có thể trừng phạt đôi phu thê này, chẳng phải đẹp cả đôi đường?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn họ.
Hai phu thê Lâm thẩm nghe lời nàng nói, khuôn mặt trắng bệch, nhìn nàng tựa như thấy ác ma.
"Các, các ngươi không thể làm vậy với chúng ta!" Giọng Lâm thẩm run nhè nhẹ, đủ thấy nàng ta đã bắt đầu sợ hãi.
"Các ngươi giết ta, giết ta đi!"
Không ai để ý đến nàng ta.
Bắc Vũ Đường đột nhiên động, bẻ cằm nàng ta.
"Muốn cắn lưỡi tự sát trước mặt ta? Nằm mơ." Bắc Vũ Đường cắt đứt hy vọng tự sát của Lâm thẩm.
"Hu hu, tiện nữ, ngươi không được chết tử tế!" Lâm thẩm hàm hồ mắng, mong muốn nàng tức giận rồi giết mình.
Bắc Vũ Đường nắm cằm nàng ta, đôi mắt lạnh toát, "Ngươi biết bình sinh ta hận người nào nhất không? Là loại nữ nhân ti tiện như ngươi đấy. Muốn ta giết ngươi? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Bẩn!"
Bắc Vũ Đường buông cằm nàng ta ra, móc khăn lụa trong cổ tay áo ra, nhẹ nhàng lau chùi ngón tay, sau đó, cái khăn lụa kia nát vụn trong tay nàng, phiêu tán theo gió.
Các thôn dân thấy một màn này, mới kinh ngạc phát hiện, nữ tử này không phải nữ tử yếu đuối, mà là rất lợi hại.
Nhóm người này, ai ai cũng bất phàm, ngay cả hài tử kia cũng có thể dễ dàng khống chế họ.
"Mặc Nhi, giải cho họ đi."
Tiểu Mặc Nhi bừng tỉnh, bước chân ngắn nhỏ đi đến trước mặt họ, phất nhẹ tay trên trán họ, tất cả đều tự do, có lại tri giác.
Trước đó nằm trên đất, họ chỉ cảm thấy cơ thể lạnh toát, tay chân không thể nhúc nhích.
"Trưởng thôn, đề nghị của chúng ta thế nào?" Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi.
"Tốt, rất tốt."
"Các vị tộc lão cảm thấy sao?" Bắc Vũ Đường lại nhìn về mấy ông bà lão lớn tuổi.
"Rất tốt."
"Các ngươi thì sao? Có phản đối không?" Bắc Vũ Đường nhìn về mấy nam tử trong thôn.
"Không, không phản đối."
"Rất tốt." Bắc Vũ Đường vừa lòng nhìn họ, "Từ giờ trở đi, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra. Về sau có tức, có giận thì phải chiêu đãi tốt hai phu thê này. Tội do họ gây ra, người nên bị trừng phạt là họ, không phải tức phụ của các ngươi, rõ chưa?"
"Rõ."
"Hiểu chưa?"
"Hiểu." Mọi người lại đồng thanh.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía những nữ tử vừa nguyện ý đi theo mình, "Các ngươi đi cùng ta."
Những phụ nhân đó không rõ nguyên do, nhưng đều đi theo Bắc Vũ Đường.
Những phụ nhân không được gọi đứng dậy, "Hương quân, vì sao không dẫn theo chúng ta?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười với họ, "Vì các ngươi không cần."
Một nữ nhân luôn chuẩn bị tâm lý bị trượng phu giết, đâu cần nàng lãng phí nước bọt dạy cách giữ mạng đâu?
Bắc Vũ Đường dẫn theo các phụ nhân kia rời đi, tất cả mọi người trong thôn đều không biết các nàng đi làm gì.
Đến khi mặt trời xuống núi, Bắc Vũ Đường mới dẫn các nàng về, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, họ cứ có cảm thấy thê tử của mình khác đi.
Bắc Vũ Đường nói với mấy phụ nhân, "Sống cho tốt."
"Hương quân, cám ơn người."
"Hương quân, người làm chúng ta biết, trước kia chúng ta sống đều uổng phí!"
"Từ giờ trở đi, chúng ta nhất định nghe theo người dạy bảo."
"Hương quân, trời đã tối, ở nhà chúng ta một đêm nhé?" Có phụ nhân mời.
"Không cần. Chúng ta còn phải tiếp tục lên đường." Bắc Vũ Đường dịu dàng từ chối.
"Đi thôi."
Tam Nương tiến lên, quỳ trước mặt Bắc Vũ Đường, "Hương quân, xin dẫn ta đi cùng. Nhà ta không có cha nương già, không có trượng phu. Ta ở lại cũng sẽ chỉ thêm phiền toái, xin người dẫn ta đi cùng."
Bắc Vũ Đường nhìn Tam Nương, "Ta có thể dẫn ngươi đi cùng. Nhưng cũng chỉ có thể dẫn ngươi tới thành trấn tiếp theo."
Bọn họ có việc cần làm, không phải du sơn ngoạn thủy, dẫn Tam Nương theo cũng sẽ chỉ hại nàng ấy thôi.
Tam Nương gật đầu, "Tam Nương hiểu."
"Trở về dọn đồ rồi theo chúng ta."
"Cảm tạ Hương quân."
Đoàn người Bắc Vũ Đường đánh xe ngựa rời khỏi thôn ngay trong ngày.
Các thôn dân ở cửa thôn vẫn không rời đi.
Bất chợt, một phụ nhân quỳ xuống, các phụ nhân khác cũng quỳ xuống, dập đầu về hướng đoàn người Bắc Vũ Đường vừa rời đi.
"Tạ ân tái tạo của Hương quân."
Ở cách đó một đoạn, Bắc Vũ Đường ngồi trong xe ngựa, nghe được tiếng nữ tử quật khởi quanh quẩn trong sơn cốc kia.
Đại Hương xốc màn xe lên, nhìn sơn thôn càng lúc càng nhỏ, nhìn những nữ tử quỳ trên đất cảm tạ Mộc tỷ tỷ, lòng rất chấn động, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường càng thêm sùng bái.
Thế gian này có mấy ai làm được đến vậy giống Mộc tỷ tỷ đâu.
"Mộc tỷ tỷ, vì sao chúng ta không ở lại thôn kia?" Đại Hương hơi khó hiểu.
Bọn họ đã giải quyết xong vấn đề của thôn rồi, vốn cũng định ở lại đó nghỉ ngơi, vì sao giờ không ở lại?
Bắc Vũ Đường hỏi ngược: "Muội thích ở lại thôn đó?"
Một câu, Đại Hương hiểu ngay.
Cái thôn đó khiến Đại Hương cảm thấy rất không thoải mái. Nàng tình nguyện ở ngoài trời cũng không muốn bước vào thôn đó nửa bước.
Ban đêm, một đám người ở giữa núi rừng, quây quanh đống lửa.
Lôi Ngự Đình rất tò mò, không biết nàng đã nói gì với những phụ nhân kia.
"Mộc phu nhân, ngươi vừa nói gì với những phụ nhân đó thế?"
Rốt cuộc là gì mà lại khiến họ thay đổi lớn đến vậy?
Bắc Vũ Đường nâng mắt nhìn hắn, "Giờ ta không muốn thấy sinh vật giống đực."
Lôi Ngự Đình trợn tròn mắt, lại nghe nàng nói tiếp, "Nếu ngươi muốn biến thành sinh vật giống cái, ta rất vui lòng làm tỷ muội tri tâm với Lôi thiếu chủ."
Tiểu Đại Hương không nín được, cười khanh khách.
Mặt Lôi Ngự Đình như bị táo bón, "Ta vẫn rất thích ta như bây giờ."
Nói xong, hắn chạy thật nhanh, rời xa chốn thị phi.
Phong Ly Ngân cầm đồ ăn đã nướng xong tới, Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn y, "Ngươi cũng muốn trở thành tỷ muội tốt của ta à? Phong tiểu thư?"
Lôi Ngự Đình ở bên nghe lén được xưng hô "Phong tiểu thư", không khách khí cười lớn.
Phong Ly Ngân nhìn Lôi Ngự Đình bằng ánh mắt lạnh buốt, khiến hắn sợ quá che miệng lại, nhưng dù che thì tiếng cười vẫn thường tràn ra.
Tiết Thiên không dám đi qua, ngay cả Tiểu Mặc Nhi cũng dịch mông nhỏ, chậm rãi cách xa Bắc Vũ Đường.
Lôi Ngự Đình tiến đến bên cạnh Tiểu Mặc Nhi, nhỏ giọng nói: "Ngươi sợ gì, ngươi là nhi tử của nàng. Nàng sẽ không biến ngươi thành tiểu cô nương."
Tiểu Mặc Nhi cho Lôi Ngự Đình một nụ cười "ngươi hông hiểu đâu".
Mẫu thân thường trang điểm cậu thành nữ, còn thường khen cậu đẹp.
Không được, không thể qua, quá nguy hiểm!
Tiểu Đại Hương kéo xuống phần thịt ngon nhất của con thỏ, đưa đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Mộc tỷ tỷ, có phải họ làm sai gì không?"
Tiểu Đại Hương thấy một đám đại lão gia đều co rúm lại với nhau, các xa các nàng ba thước, cảm thấy rất hài, nhưng vẫn nhịn lại.
"Không. Chỉ là hôm nay không muốn thấy sinh vật giống đực."
"À à."
Lôi Ngự Đình chọc chọc tay Phong Ly Ngân, "Theo huynh, có phải nàng ấy bị nam nhân trong thôn kia chọc giận không? Lại nói, đám nam nhân đó đúng là không ra gì!"
Tiết Thiên gật đầu tán đồng.
"Quá nhẫn tâm, nói có thể xuống tay là có thể xuống tay."
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng Lôi Ngự Đình lẩm nhẩm, ngẩng đầu nhìn hắn, "Lôi công tử, ta hỏi ngươi một câu, nếu có một ngày, nữ nhân của ngươi chịu nhục, ngươi sẽ trách ai?"
Lôi Ngự Đình vừa nghe vấn đề này, biết đây là một vấn đề sống còn, trả lời không tốt thì bị đánh là cái chắc.
"Đương nhiên là kẻ đầu sỏ gây tội rồi! Chặt hắn thành tám khối, báo thù cho nữ nhân của ta!" Lôi Ngự Đình tự tin vô cùng.
Đáp án này chắc chắn khiến nàng vừa lòng!
Bắc Vũ Đường nhàn nhạt, không hề lộ ra cảm xúc nào, "Mấy người các ngươi thì sao?"
Lôi Ngự Đình nhướng mày.
Oa oa, thú vị ghê!
Nàng chuẩn bị tra khảo nam sĩ một lượt đấy!
Tiết Thiên học theo Lôi Ngự Đình, "Ta sẽ làm giống Lôi công tử, lấy lại công đạo cho nàng."
Bắc Vũ Đường nhìn Ám Dạ.
"Giết tên kia."
Bắc Vũ Đường bỏ qua Tiểu Mặc Nhi, nhìn về phía Phong Ly Ngân.
Tiểu Mặc Nhi lập tức nâng tay nhỏ bụ bẫm, "Mẫu thân, còn con mà!"
"Con còn nhỏ, không cần trả lời câu hỏi này." Bắc Vũ Đường bỏ qua cậu, nhìn Phong Ly Ngân.
"Khiến đối phương sống không bằng chết." Phong Ly Ngân nhàn nhạt nói, sau đó từ từ nói thêm, "Dùng tất cả những gì mình có để đối tốt với nàng."
"Vì sao? Ngươi không chê nàng sao? Không cảm thấy nàng là sự sỉ nhục của ngươi sao?" Ánh mắt Bắc Vũ Đường nặng nề nhìn y chằm chằm.
"Không. Để nàng chịu nhục, là do nam nhân vô dụng, không bảo vệ được tốt nàng. Tên đầu sỏ đáng chết muôn lần, nam nhân của nàng cũng có tội. Một nam nhân mà không thể bảo vệ tốt nữ nhân của mình, không có tư cách trách nữ nhân."
Bắc Vũ Đường nở nụ cười.
Ánh mắt nhìn y hơi thay đổi.
Trong bóng đêm, biến hóa nhỏ này rất khó phát hiện, nhưng Ám Dạ luôn sống trong tăm tối không một tia sáng lại chú ý tới.
Hắn hơi cúi đầu, rũ mắt, không biết đang suy tư điều gì.
Tiểu Đại Hương vỗ tay, "Nói rất hay!"
Tam Nương cũng mỉm cười với y, "Nếu nam tử trong thiên hạ đều như Phong tiên sinh thì tốt biết bao. Nếu vậy, nữ tử trên thế gian sẽ rất hạnh phúc."
Tiểu Đại Hương gật mạnh đầu.
"Không còn sớm, ăn xong nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn phải lên đường."
"Được."
Hôm sau, Bắc Vũ Đường vừa mở mắt đã thấy Tam Nương bận rộn nấu cháo trên đống lửa, chóp mũi cũng quanh quẩn mùi cháo.
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy bận rộn.
Tam Nương xoay người lại, thấy Bắc Vũ Đường đã tỉnh, nở một nụ cười với nàng, "Hương quân tỉnh rồi."
Bắc Vũ Đường đứng dậy, "Ra ngoài đừng gọi ta là Hương quân."
Tam Nương áy náy: "Ta lại quên mất. Mộc phu nhân, cháo chín rồi, ta đơm cho người một bát."
"Được."
Bắc Vũ Đường dậy, mấy người Phong Ly Ngân cũng lục tục dậy.
Phong Ly Ngân thấy Bắc Vũ Đường ở cùng Tam Nương, lại thấy cháo đã nấu chín, "Ngươi nấu?"
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không. Hôm qua ta ngủ say, vừa tỉnh. Tam Nương dậy sớm nấu cháo cho mọi người. Chúng ta phải cảm tạ nàng ấy."
Đại Hương xoa đôi mắt mông lung, "Cháo nấu xong rồi à?"
Tam Nương cười nói, "Các ngươi rửa mặt xong là ăn được ngay."
"Tam di thật tốt." Tiểu Mặc Nhi mềm mại nói.
Bắc Vũ Đường rửa mặt xong, vừa ngồi xuống, Tam Nương đã bưng cháo tới.
"Vừa mới nguội, ăn được rồi."
Tam Nương lại quay lại, bưng qua cho những người khác, còn tri kỷ thêm chút đồ ăn.
Bắc Vũ Đường nhìn Tam Nương, "Tam Nương, phu gia của ngươi trước kia làm gì?"
"Chỉ là người thường thôn, ngày thường xuống ruộng làm việc, đôi khi lên núi săn thú. Lúc khẩu tử nhà ta còn thì sống cũng ổn. Từ khi chàng lên núi không trở lại, bà bà cũng bệnh không dậy nổi. Tiền tiết kiệm trong nhà đều tiêu hết để xem bệnh cho bà bà."
"Cuối cùng bà bà rời đi, trong nhà cũng không còn gì. May mà trong nhà còn hai mẫu đất khô cằn, ta mới miễn cưỡng sống qua ngày." Tam Nương chậm rãi nói, giọng nói không có vẻ chán đời mà rất bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Sau này ngươi có tính toán gì không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tam Nương cười nói, "Đi đến đâu thì hay đến đấy. Tới trấn trên thì tìm một công việc, luôn có thể sống sót."
Tiết Thiên và Tiểu Đại Hương không tự giác đỏ mắt, đồng tình với chuyện Tam Nương gặp phải.
Lần này, nếu họ không xuất hiện, chỉ sợ Tam Nương đã bị người trong thôn dìm chết.
Tiểu Đại Hương nhỏ giọng hỏi Bắc Vũ Đường, "Mộc tỷ tỷ, hay để Tam Nương đi cùng chúng ta?"
"Phải hỏi Tam Nương có nguyện ý hay không."
Tiểu Đại Hương vội hỏi: "Tam di, dì có nguyện ý đi cùng chúng ta không?"
"Ta, ta không đi. Ta không thể liên lụy Mộc phu nhân, khiến nàng thêm phiền toái."