Tác giả: Vân Phi Mặc
Phụt, thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể.
Tiểu Tử Mặc nhìn kiếm đâm vào bụng mẫu thân, bé cứng người, sợ hãi kêu, “Nương!”
Bắc Vũ Đường cứng rắn đỡ kiếm kia, cũng không nhàn rỗi, một chưởng đánh lên người tên sát thủ rồi dùng đoản kiếm cắt cổ gã.
Ám Dạ thấy Bắc Vũ Đường bị thương, biết nếu mình còn không qua, chỉ sợ ba người không còn sống được bao lâu.
Thủ lĩnh sát thủ thấy Ám Dạ vội vã, chỉ huy người dưới cuốn lấy hắn, hắn càng gấp, họ càng quấn chặt không buông.
Tiểu Tử Mặc nhìn mẫu thân bị thương vì sự sơ ý của mình, đôi mắt đỏ lên, cố nén nước mắt không cho nó rơi xuống.
Những tên sát thủ thấy Bắc Vũ Đường bị trọng thương, tập trung công kích Bắc Vũ Đường, muốn giải quyết nàng trước, hai người còn lại không đáng sợ.
Bên Tiểu Tử Mặc nhẹ nhàng hẳn, Tiểu Tử Mặc vừa rồi vẫn luôn ứng đối tốt với sát thủ giờ lại liên tục mắc sai lầm.
Bé càng sốt ruột muốn qua giúp mẫu thân thì lại càng lộ ra nhiều sơ hở, mấy lần suýt bị đối phương giết, may mà bé còn linh hoạt tránh được.
Bắc Vũ Đường cũng muốn hỗ trợ bé, lại không thể giúp, may mà Tiểu Tử Mặc phản ứng nhanh.
Bắc Vũ Đường nhìn ra vấn đề của Tiểu Tử Mặc, “Mặc Nhi, bảo vệ bản thân cho tốt.
Ổn định lại, đừng phân tâm.
Nương tin con làm được.”
Tiểu Tử Mặc nghe mẫu thân nói, bắt đầu điều chỉnh tâm thái, đúng lúc này, một sát thủ bất ngờ tập kích Bắc Vũ Đường, Tiểu Tử Mặc vừa lúc thấy được.
Bé kinh hãi, không chút suy nghĩ xông lên, muốn cản thay mẫu thân.
Lần này bé đã chuẩn bị tâm lý bị kiếm đâm, nhưng mà lại không có đau đớn trong dự kiến, bé thấy thân hình cao lớn của Trương xa phu chắn trước mặt mình.
Phụt, ông nôn một ngụm máu lớn, máu tươi ấm áp bắn trên mặt bé, thật nóng...!Nóng đến mức lòng bé phát run.
“Trương thúc thúc.” giọng nói non nớt của Tiểu Mặc Nhi tràn đầy khiếp đảm.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng, quay đầu thì thấy Trương xa phu bị kiếm đâm xuyên.
Lửa giận trong lòng Bắc Vũ Đường bùng cháy, nàng biết nếu mình còn không có đối sách, người chết tiếp theo sẽ là nàng hoặc Tiểu Mặc Nhi.
Nàng không ngừng tới gần xe ngựa, những người đó tưởng nàng muốn trốn qua chỗ Ám Dạ, tất nhiên là cực lực ngăn cản.
Bắc Vũ Đường trước đó đã định làm vậy, nhưng đều bị họ ngăn cản.
Nàng không thể tiếp cận, chỉ có thể để Tiểu Mặc Nhi qua, nàng cuốn lấy những người khác.
“Mặc Nhi, qua bên xe ngựa.” Bắc Vũ Đường không dám nói gì thêm, nàng biết Tiểu Mặc Nhi thông minh sẽ hiểu ý nàng.
Tiểu Mặc Nhi nghe Bắc Vũ Đường nói, lập tức tỉnh táo lại.
Giờ bé phải đối phó với ít người hơn, thân thể lại linh hoạt, thừa lúc tên sát thủ sơ hở, lẻn người đến bên xe ngựa, nhanh như chớp chui vào xe.
Tên sát thủ kia tới gần, một kiếm bổ về phía xe ngựa, định bổ cả Tiểu Mặc Nhi và xe ngựa ra.
Khi gã chém kiếm xuống, Tiểu Tử Mặc vụt ra từ sau xe, người nọ còn chưa kịp phản ứng đã bị thứ gì đó ném vào mặt.
Làm xong việc, bé không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước, dường như những người kia không còn đáng sợ nữa.
Tiểu Tử Mặc chạy thẳng về phía Bắc Vũ Đường, không hành động lỗ mãng mà chờ cơ hội.
Lúc những hắc y nhân không phòng bị mới là lúc phấn độc mới có hiệu quả nhất.
Tiểu Tử Mặc chọn rất đúng thời cơ, những tên sát thủ không phòng bị, hít phải không ít phấn độc, cho dù có phản ứng nhanh, lập tức ngừng thở, nhưng chỉ cần hít vào một chút, vậy kết cục đều đã được định sẵn.
Tên sát thủ trúng chiêu đầu tiên đã ngã trên đất, sùi bọt mép, cả người run rẩy, sau đó hai mắt trợn trắng, giật giật chân rồi chết thẳng cẳng.
Tác dụng của độc phấn này không phải khiến người trúng độc chịu đau đớn.
Nó tập trung vào phát tác nhanh, dễ phân tán, tốc độ hấp thụ cao.
Những sát thủ hít phải quá nhiều phấn độc đã ngã xuống, sát thủ còn tỉnh táo muốn khống chế Bắc Vũ Đường hoặc Tiểu Tử Mặc, buộc họ lấy ra thuốc giải, đáng tiếc họ vận nội lực, lại phát hiện độc tố lập tức phát tác.
Sát thủ quanh Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc đã ngã đầy đất, những tên này đều sùi bọt mép.
Ám Dạ thấy họ giải quyết phiền toái xong rồi, cũng không vội qua hỗ trợ, bắt đầu giết từng tên một.
Thủ lĩnh sát thủ thấy tình thế không tốt, vô cùng quả quyết hạ lệnh rút lui, đám người nhanh chóng rời đi.
Ám Dạ không truy đuổi, Bắc Vũ Đường cũng không có hứng thú đuổi theo.
Sát thủ rời đi rồi, Tiểu Tử Mặc chạy lên xe tìm thuốc cầm máu, “Nương, cầm máu.”
Bắc Vũ Đường bịt miệng vết thương trên bụng, đi về phía Trương xa phu.
Tiểu Tử Mặc nói với Bắc Vũ Đường, “Con có thể cứu thúc ấy.”
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của Trương xa phu, biết ông đã không còn khả năng sống nữa.
Một kiếm kia đâm xuyên qua tì vị, thương đến vùng trọng yếu.
Tiểu Tử Mặc nghẹn ngào: “Nương, nương cầm máu đi.
Con có thể cứu Trương thúc, thúc ấy sẽ không chết.”
Bắc Vũ Đường nghe ra được sự áy náy và tự trách trong giọng bé.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng khi đối mặt với ánh mắt chấp nhất của Tiểu Tử Mặc, nàng lập tức từ bỏ, để bé đắp từng bình thuốc cho Trương xa phu.
Trương xa phu cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần trôi đi, ông nhìn khuôn mặt cố chấp của Tiểu Mặc Nhi, nước mắt đảo quanh, lại liều mạng nhịn không cho nó rơi xuống, cứu đứa bé này, ông không hối hận.
Trương xa phu vươn tay sờ mặt Tiểu Tử Mặc, nở một nụ cười, “Bé con, vô dụng thôi.
Đừng lo lắng cho ta.”
“Ta làm được.
Trương thúc, thúc sẽ không chết.” Bàn tay nắm bình sứ của Tiểu Tử Mặc run nhè nhẹ, bé khẽ cắn môi, giống như đang cực lực nhẫn nại điều gì đó.
Bắc Vũ Đường tiến lên, nắm lấy tay bé, “Mặc Nhi.”
Nàng chỉ gọi một tiếng lại như phá tan ma chướng dưới đáy lòng bé, bé khóc nức nở lên, “Nương!”
Bắc Vũ Đường ôm chặt bé, Tiểu Tử Mặc trước đó bình tĩnh đối đầu với sát thủ giờ đã không còn, chỉ còn một đứa trẻ nhỏ bé.
Trương xa phu muốn an ủi bé, nhưng đã không còn sức lực nữa.
Bắc Vũ Đường nhìn ra ông có chuyện muốn nói, “Trương thúc, ngươi muốn nói cái gì?”
Tiểu Tử Mặc nghe tiếng, dừng khóc, nước mắt ầng ậc nhìn ông.
Trương xa phu khó nhọc nói, “Ta có một...!Một nữ nhi...!Ở...!Ở phủ Lâm Châu.
Nó tên là Đại Nha...!Bị bán đến nhà...!Tiền viên ngoại.
Nhờ các ngươi...!Chuộc lại nó...!Giúp ta...”
Trương xa phu vừa nói, vừa lấy một túi bạc trong người ra.
Bắc Vũ Đường nắm lấy bàn tay vươn ra của ông, trịnh trọng nói, “Trương thúc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nàng, chuộc lại nàng, và chăm sóc nàng.”
Trương xa phu nghe Bắc Vũ Đường hứa hẹn, an tâm nhắm mắt.
Ám Dạ bình tĩnh đứng bên nhìn.
Hắn đã sớm chết lặng với những chuyện sinh ly tử biệt nên cũng không quá xúc động.
Ám Dạ chú ý đến máu tươi bên chân nàng, giọng nói ám ách truyền đến, “Miệng vết thương của ngươi cũng cần xử lý.”
Lực chú ý của Tiểu Tử Mặc lập tức kéo về, thấy sắc mặt tái nhợt của mẫu thân, xiêm y cũng đã bị nhuộm đỏ, ngay cả mặt đất cũng đầy máu.
“Nương!” Tiểu Tử Mặc khẩn trương nhìn nàng.
Bé không muốn mất mẫu thân, bé sợ mất đi mẫu thân.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được sự bất an của bé, nắm tay bé, ôn nhu an ủi, “Mẫu thân không sao.”
Nói rồi, nàng bắt đầu xử lý miệng vết thương của mình, may mà vì rời đi nên trên xe có không ít thuốc, miệng vết thương cũng nhanh chóng xử lý xong.
“Nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Ám Dạ lãnh đạm nói.
Tiểu Tử Mặc lập tức lên tiếng “Chúng ta phải an táng Trương thúc thúc.”
Ám Dạ nhìn thoáng qua Trương xa phu nằm trên mặt đất lạnh, thần sắc đạm mạc, dường như không rõ vì sao phải lãng phí thời gian an táng một người chết.
Giờ bọn họ bị người ta nhìn chằm chằm, rất có thể sẽ có kẻ quay lại ám sát.
Bọn họ hẳn phải rời đi càng sớm càng tốt, mà không phải lãng phí thời gian quý giá vì một thi thể.
Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua đã đoán được suy nghĩ của Ám Dạ, lãnh đạm nói, “Hắn chết vì cứu chúng ta, hắn là ân nhân cứu mạng của chúng ta.
Nếu chúng ta vứt thi thể của hắn ở nơi hoang dã, vậy chúng ta có khác gì những sát thủ máu lạnh vô tình.
Hôm nay dù hắn không chết vì chúng ta, hắn cũng đã từng ở bên chúng ta, hắn là đồng đội, là bằng hữu của chúng ta.
Ngươi có lẽ có thể trơ mắt nhìn hắn phơi thây nơi hoang dã, nhưng chúng ta không làm được.
Chúng ta đã không thể làm một lễ tang hẳn hoi cho hắn, nhưng cần phải để hắn an ổn một ngôi mộ.”
Ám Dạ bị nàng mắng cho một trận, thần sắc như thường, nhưng đôi mắt u ám hiện lên một tia sáng lạ.
Trong thế giới của hắn, chưa từng có từ an ổn một ngôi mộ, chỉ có sinh tồn và giết chết đối thủ.
Từ sau khi hắn bị thu vào trại huấn luyện sát thủ, người bên cạnh đều sẽ là kẻ địch, chỉ có giết chết hết tất cả, hắn mới có thể sống sót.
Hắn chưa từng có bằng hữu, cũng không cần bằng hữu.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc không để ý Ám Dạ, đi thẳng vào rừng cây, tìm một chỗ bắt đầu đào hố.
Đúng lúc này, Ám Dạ đi tới, yên lặng ở bên đào hố.
Ba người không ai nói gì, yên lặng cùng đào.
Tia chớp sáng loá rạch qua tầng mây đen, cùng những tiếng sấm rền, gió mạnh nổi lên, cuốn theo cát vàng và bụi đất bay đầy trời.
Bộp~~
Một giọt, hai giọt, những giọt nước mưa rơi xuống, mưa càng lúc càng xối xả, mưa lớn trắng trời, tầm mắt cả ba trở nên mơ hồ, nhưng động tác trong tay lại không hề ngừng lại.
Đào hố xong, Ám Dạ để thi thể Trương xa phu vào trong.
Thế mưa càng lúc càng lớn, ba người ướt đẫm, lại không ai rời đi.
Mười lăm phút sau, một tấm ván gỗ cắm trước mộ phần, Bắc Vũ Đường dùng đoản kiếm khắc tên Trương xa phu lên.
Tiểu Tử Mặc và Bắc Vũ Đường hành lễ với phần mộ, Ám Dạ lẳng lặng đứng bên nhìn.
Ba người về xe, Bắc Vũ Đường lấy quần áo sạch trong túi ra, để Tiểu Tử Mặc thay, mình cũng thay một bộ quần áo khác.
Ám Dạ ngồi ngoài vội vàng đánh xe.
“Tìm một nơi tránh mưa trước.” Bắc Vũ Đường xốc một góc xe lên, nói với Ám Dạ.
Ám Dạ ừ một tiếng đáp lại rồi tập trung vào việc.
Ba người tìm được một miếu thờ Sơn Thần bỏ hoang, đêm đó, Bắc Vũ Đường bắt đầu sốt cao, cả người mơ mơ màng màng.
Ám Dạ nghe được động tĩnh, đi đến bên người Bắc Vũ Đường, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng khác thường, nhăn mày lại.
Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Tử Mặc ngủ sâu, lại nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường đã lâm vào hôn mê.
Những người đó đã tìm được mình, chúng sẽ nhanh chóng đuổi theo.
Lý trí bảo hắn, cách chính xác nhất bây giờ là rời đi.
Nếu tiếp tục đi theo hai người, họ sẽ trở thành trói buộc của mình.
Lý trí thì nói vậy, nhưng thân thể lại không động đậy.
Ám Dạ nhìn hai người thật sâu, xoay người rời khỏi miếu thờ Sơn Thần.
Khi hắn rời đi, Tiểu Tử Mặc nghe được động tĩnh, từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt thì thấy trong miếu thiếu một người.
Tiểu Tử Mặc nhăn đôi mày thanh tú, cũng nhanh chóng phát hiện ra khuôn mặt đỏ ửng bất thường của Bắc Vũ Đường.
Bé duỗi tay sờ, nóng bỏng, bé có chút luống cuống kêu, “Nương, nương.”
Tiểu Tử Mặc gọi nửa ngày vẫn không thấy Bắc Vũ Đường tỉnh, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
“Nương, nương ơi!”
Tiểu Tử Mặc quá sợ hãi, tay chân cũng luống cuống.
Đột nhiên, tiếng sấm rung trời vang lên, tựa như đập vào lòng bé, lại khiến Tiểu Tử Mặc dần trấn định lại.
Bé nghĩ đến lời mẫu thân từng dạy, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh, bé bức bản thân phải bình tĩnh lại.
Hít sâu hai hơi, Tiểu Tử Mặc cuối cùng cũng bình tĩnh.
Bé nhớ trong túi còn ít thuốc, lập tức tìm thuốc, đổ một viên cho Bắc Vũ Đường uống.
Thuốc này không thể hạ sốt hoàn toàn, bé nhớ phương thức hạ nhiệt mà mẫu thân từng nói.
Bé tìm được vải bông, đi ra ngoài miếu thờ, tẩm ướt vải bông bằng nước mưa, sau đó dán vải bông lên trán Bắc Vũ Đường.
Tiểu Tử Mặc canh giữ bên người Bắc Vũ Đường, thường tẩm ướt lại vải bông.
Nửa canh giờ sau, Tiểu Tử Mặc thấy nhiệt độ mẫu thân không hề hạ xuống, tràn đầy lo lắng.
Làm sao bây giờ? Nhiệt độ cơ thể mẫu thân không giảm.
Tiểu Tử Mặc nôn nóng, nắm tay Bắc Vũ Đường, vành mắt đỏ ửng, âm thanh nho nhỏ quanh quẩn trong miếu Sơn Thần u tĩnh, “Nương, nương mau khoẻ lại đi mà!”
Đúng lúc này, ngoài miếu có tiếng bước chân truyền đến.
Bé ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một bóng người thật cao xuất hiện trước mắt, cả người ướt đẫm, sắc mặt lạnh lùng, chỉ là trong tay cầm hai cái cây nhỏ.
Tiểu Tử Mặc nhìn thấy hắn thì đôi mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Bé cứ nghĩ người này đi rồi.
Ám Dạ đi lên trước, đưa hai cây thảo dược cho Tiểu Tử Mặc, “Xé ra cho nàng ăn.”
Tiểu Tử Mặc nhìn cây thảo dược đã biết đây là thứ tốt.
Mẫu thân đã từng nói với bé, loại thảo dược này rất thưa thớt, hơn nữa lại mọc trên vách núi, khó có thể ngắt, nên rất hiếm có trên thị trường.
Không ngờ người này ra ngoài là tìm thảo dược cho mẫu thân.
Trước đó hắn rời đi, Tiểu Tử Mặc có tức giận.
Giờ thấy hắn, đã không còn giận nữa.
Tiểu Tử Mặc không dám chậm trễ, lập tức xé ra cho mẫu thân ăn.
Ám Dạ vẫn luôn ở bên nhìn, không đi hỗ trợ, mà Tiểu Tử Mặc cũng không xin sự giúp đỡ của hắn.
Đến khi Tiểu Tử Mặc làm xong, Ám Dạ mới nói, “Đi ngủ đi.”
Tiểu Tử Mặc lại lắc đầu, “Ta muốn trông mẫu thân.”
Ám Dạ lãnh đạm nói, “Ngươi trông cũng không có tác dụng gì.”
“Ta...”
Ám Dạ trực tiếp ngắt lời bé, “Ta sẽ trông.
Ta không muốn chăm hai người bệnh.
Ngủ.”
Tiểu Tử Mặc bị ngữ khí chân thật đáng tin của hắn hù, ngoan ngoãn nằm về chỗ.
Ám Dạ nhìn thằng nhóc đã nhắm hai mắt nghỉ ngơi, lại nhìn Bắc Vũ Đường đang hôn mê, đi qua ngồi bên một cây cột.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường từ từ tỉnh lại, cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, dường như sức lực cả cơ thể bị rút ra.
Tiểu Tử Mặc thấy Bắc Vũ Đường tỉnh lại thì kinh hỉ chạy qua.
“Nương.” Tiểu Tử Mặc quan tâm hỏi, “Nương có thấy khó chịu ở đâu không?”
Bắc Vũ Đường mỉm cười với Tiểu Tử Mặc, “Không có.”
Ám Dạ đi lên trước, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bắc Vũ Đường, “Đi được không?”
Bắc Vũ Đường biết hắn đang lo lắng điều gì, nàng cũng đang lo lắng điều này.
Nếu họ lề mề quá lâu, chỉ sợ sẽ lại gặp sát thủ, với tình trạng lúc này chỉ có một đường chết.
“Được.
Khởi hành thôi.”
Tiểu Tử Mặc nhìn ra mẫu thân suy yếu, không đồng ý lắm, mày nhăn thật chặt, “Nương, chúng ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi đi cũng không muộn mà.”
“Đi thôi.” Bắc Vũ Đường lắc đầu với Tiểu Tử Mặc.
“Nhưng mà......”
Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, “Không sao đâu, nương không có việc gì.”
Cuối cùng ba người lên đường, trên đường, Bắc Vũ Đường tìm Ám Dạ hỏi một vài chuyện, chẳng hẳn như lộ trình tiếp theo, nơi nào dễ gặp mai phục, địa hình như thế nào, xung quanh có thành trấn nào không, vân vân.
Bắc Vũ Đường hiểu rõ xong thì đã có ý tưởng.
Hiện giờ nàng và Tiểu Tử Mặc tất nhiên bị đám người đuổi giết Ám Dạ ngộ nhận là người có liên quan đến hắn.
Dù hắn rời đi, chỉ sợ đám kia gặp lại thì vẫn sẽ bị liên luỵ.
Tình huống bây giờ là dù Ám Dạ có đi cùng hai mẹ con hay không thì họ đều có khả năng sẽ bị đám người kia theo dõi.
Bắc Vũ Đường đau đầu, đúng là trêu phải một nhân vật phiền toái.
May mà trước khi họ tiến vào trấn nhỏ thì vẫn bình an vô sự.
Hẳn đám kia đang chuẩn bị đại chiêu, một kích giết chết Ám Dạ.
Vào thành trấn, Bắc Vũ Đường yêu cầu mua rất nhiều thứ, Ám Dạ thấy lúc này rồi mà nàng vẫn không quên mua phấn son thì có hơi khó hiểu.
Đến khi nàng đứng trước mặt hắn, tay cầm phấn son mới mua, hắn càng nghi hoặc nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường nhàn nhạt giải thích, “Chúng ta cần phải cải trang thành người khác, bằng không cứ đi như vậy ra ngoài thì không biết khi nào sẽ lại thành bia ngắm của người ta.”
Ám Dạ từng nghe qua thuật dịch dung, nhưng nhìn công cụ đơn sơ trước mặt, hắn rất hoài nghi những thứ này dịch dung được hay không.
Bắc Vũ Đường nhìn ra hắn không tin, “Thử xem không phải là biết sao.”
Bắc Vũ Đường nhìn hắn đeo mặt nạ, nhẹ giọng nói, “Cái mặt nạ của ngươi quá nổi bật, cần bỏ xuống.
Giờ ngươi bị thương, nếu bị đối phương chặn giết, dù võ công ngươi có cao cường thì cũng sẽ có lúc gục ngã.”
“Yên tâm, ta không quan tâm ngươi xấu hay đẹp đâu.” Bắc Vũ Đường sâu kín nói.
****
Roro: Lại oánh nhau nữa ròi...!
À mà, trước đó ông anh Ám Dạ đeo mặt nạ thì sao mọi người nhìn ra khuôn mặt không cảm xúc của ổng nhở? ????.