Xem ra muốn sống bình yên là việc rất khó.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu đánh giá chàng trai trước mặt.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cứ có cảm giác cậu giống một người, đặc biệt là sườn mặt, cực kỳ giống.
Bắc Vũ Đường nỗ lực suy nghĩ, nhưng ký ức có chút mơ hồ, không nghĩ ra là ai.
Có lẽ ánh mắt Bắc Vũ Đường quá nóng, người đang tập trung nghe giảng cũng không tập trung nổi.
Cậu hơi nghiêng đầu, thấy cô đang ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt kia rõ ràng đang nhìn cậu, nhưng lại như xuyên qua cậu nhìn một người khác.
Một người khác?!
Cô đang nhìn ai?
Tâm tư Bắc Thần bất tri bất giác đã bị từng hành động của cô lôi kéo, mà cậu lại hoàn toàn không biết chuyển biến này.
Âu Nam ngồi đằng sau có thể thu hết hành động của hai người vào mắt, nhìn hai người thâm tình trông nhau, trong lòng hắn bỗng dâng lên sự tức giận khi bị phản bội.
Tuy hắn không thích Bắc Vũ Đường, nhưng Bắc Vũ Đường di tình biệt luyến nhanh như vậy khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Tiểu bạch kiểm kia là dùng khuôn mặt mê hoặc Bắc Vũ Đường đúng không!
Nếu phá nát gương mặt kia rồi thì sao?
Âu Nam ác ý nghĩ, mà không chỉ nghĩ, hắn cũng đã nhắn tin cho Kiều Tứ: Rạch mặt nó.
Kiều Tứ nhìn thấy tin này, chỉ trả lời: Được.
Kiều Tứ nghĩ nghĩ, lại nhắn tin cho Âu Nam: Hôm nay ra tay.
Âu Nam nhận được tin nhắn, rất vừa lòng với hiệu suất làm việc của mấy người Kiều Tứ.
Hắn lại nhìn về Bắc Thần, nở nụ cười âm lãnh.
Sau hôm nay, hắn sẽ không bao giờ phải nhìn tên dân đen đáng chết kia nữa.
Tâm tình Âu Nam tốt lên, cũng dời mắt khỏi hai người Bắc Vũ Đường.
Chạng vạng, Bắc Vũ Đường và Bắc Thần giống như bình thường, một người xách cặp, một người vui vẻ thoải mái rời đi.
Tới cổng trường, Bắc Thần đi thẳng về phía xe nhà Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn góc cổng trường, thấy được hai người khả nghi ngồi đó.
Khi cô nhìn qua, hai người kia kinh hoảng quay đầu, đưa lưng về phía cô.
Nhìn thấy hai người kia, khoé môi Bắc Vũ Đường cong lên một độ cong quỷ dị.
Tài xế nhận cặp sách trong tay Bắc Thần, lại mở cửa xe cho Bắc Vũ Đường, cung kính đứng bên chờ cô.
Bắc Vũ Đường ngồi lên xe, xuyên qua cửa sổ nhìn Bắc Thần bên ngoài.
Cậu vẫn luôn đứng đó, xe từ từ rời đi, cô vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh kia đứng lặng ở đó, mãi đến khi xe đi xa, cuối cùng không nhìn thấy cậu nữa.
Xe đi rồi, Bắc Thần đeo cặp từ từ rời đi.
Hai người đàn ông đáng nghi ở chỗ ngoặt nhìn chằm chằm Bắc Thần, thấy Bắc Thần đi rồi, hai người lấy di động ra, gọi cho lão đại chặn đường, sau đó đi theo sau Bắc Thần.
Bắc Thần lên đường về nhà, khi đến giao lộ giữa khu phố phồn hoa vào khu dân nghèo, đột nhiên phía trước có năm người xuất hiện chặn đường cậu.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau, đằng sau cậu cũng có ba người đang đứng.
Mấy người đều cầm theo dao sáng chói, bọn họ từng bước áp sát, ép cậu vào một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Cho dù gặp tình huống này, Bắc Thần vẫn mặt không biểu cảm.
"Tôi không có tiền." Bắc Thần mở miệng trước.
Kiều Tứ nhìn thiếu niên trước mặt, thực sự khá đẹp trai, chẳng trách Âu thiếu muốn huỷ mặt cậu.
Kiều Tứ nhìn cậu chủ động mở cặp sách ra, nhẹ nhàng liếc qua, cười nói: "Bọn tao không cần tiền của mày."
Mày Bắc Thần hơi nhăn chặt, đã đoán ra được mục đích của họ.
"Âu Nam bảo các người tới?" Bắc Thần hỏi, tuy là hỏi, nhưng ngữ khí lại chắc chắn.
Kiều Tứ tất nhiên sẽ không nói cho cậu, dù là cậu đã đoán đúng rồi.
"Bọn tao không muốn làm khó dễ mày, đáng tiếc, muốn trách thì trách mày đã đắc tội người không nên đắc tội." Ánh mắt Kiều Tứ lãnh lệ nhìn cậu, vung tay lên, các đàn em theo sau đều vây lên.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường ngồi trên xe nói với tài xế ở hàng trước, "Đến khu nhà lều ở nam thành phố."
Tài xế sửng sốt, nghĩ mình nghe nhầm, dò hỏi: "Tam tiểu thư, là khu nhà lều sao?"
Đó chính là xóm nghèo, người sống ở đó đều là người ở tầng chót thành phố.
Với thân phận của Tam tiểu thư, chỉ sợ chưa bao giờ từng đến nơi như vậy.
"Đúng."
Tài xế cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao Tam tiểu thư muốn đi, nhưng nếu Tam tiểu thư muốn đi, chú chỉ có thể làm theo.
Tài xế quay đầu, đi về phía hoàn toàn ngược lại.
Đến khi họ sắp đến nơi, Bắc Vũ Đường ra lệnh cho tài xế dừng xe ở lối vào khu nhà lều.
Tài xế có chút không yên tâm, không khỏi nhắc nhở: "Tam tiểu thư, nơi này rất loạn.
Người sống ở đây đều là người không tốt lắm."
Tài xế sợ cô vào, nếu gặp nguy hiểm gì, vậy thì xong rồi.
Tài xế thấy cô xuống xe, cũng xuống theo.
"Không cần đi theo tôi, chú về xe đi." Bắc Vũ Đường phân phó.
Tài xế nào dám yên tâm để cô ở đây, "Tam tiểu thư, vẫn là để tôi đi theo đi."
Bắc Vũ Đường nhìn con đường không rộng lắm, xe họ dừng đã chiếm cả nửa đường, khiến đằng sau có dấu hiệu kẹt xe.
Tài xế nhìn thoáng qua xe, lại nhìn Tam tiểu thư, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Bắc Vũ Đường nhìn ra sự lo lắng của hắn, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không sao.
Ban ngày ban mặt, có thể xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ là đến đây xem nhà lều chút thôi.
Đợi lát nữa, tôi sẽ ra."
"Nhưng mà..." Tài xế vẫn là không yên tâm.
Những người trên đường về khu nhà lều vì xe của họ mà đã bắt đầu tắc.
Những người đó muốn mắng, nhưng mà thấy biển số xe lại im bặt không dám gọi.
Bắc Vũ Đường chỉ xe, nhắc nhở, "Xe đỗ ở đó không ổn, chú mau lái đi thôi.
Tìm một chỗ để xe trước rồi lại đi tìm tôi."
Tài xế nghe, cũng chỉ có thể như vậy, trước khi đi còn không yên tâm nhắc nhở, "Tam tiểu thư, trong đó rất loạn, nếu cô muốn xem thì đi dạo bên ngoài thôi, đừng đi vào sâu quá."
"Ừ, tôi biết, chú đi mau đi.
Chú còn không đi, đường sẽ tắc nghẽn."
Bắc Vũ Đường đuổi tài xế đi xong, quan sát xung quanh một cái, dân cư bên trong rất đông, nên nếu họ ra tay với Bắc Thần, chắc chắn sẽ không lựa chọn bên trong khu nhà lều.
Bắc Vũ Đường không đi vào khu lều, mà đi về phía ngược lại, con đường kia là con đường thông với nội thành phồn hoa.
Khi đi đến giao lộ, Bắc Vũ Đường dừng bước, đi tiếp chính là đường phố náo nhiệt, cửa hàng san sát, cũng không phải là nơi tiện ra tay.
Như vậy, chỉ còn lại một nơi.
Bắc Vũ Đường rời mắt về phía ngõ hẻm giao giữa hai khu vực.
Cô vừa tiến vào, đã nghe được tiếng đánh nhau từ sâu bên trong truyền đến, khi cô đến nơi thì thấy Bắc Thần ngã trên mặt đất, bảy tám người đang đấm đá cậu.
Chỗ cậu nằm còn có một vũng máu đỏ tươi.
Kiều Tứ nhìn Bắc Thần thoi thóp trên đất, đã không thể phản kháng, ra lệnh cho đàn em, "Đánh gãy gân tay gân chân nó."
Đàn em cầm theo con dao nhỏ sắc nhọn đi về phía Bắc Thần.
Bắc Thần cứ như vậy nhìn con dao chói lọi kia tới gần cổ tay mình.
Bọn họ muốn huỷ diệt cậu.
Nếu cậu tàn phế, sau này không còn sức lực bảo vệ mẹ, không còn cơ hội trở nên nổi bật, dẫn mẹ rời khỏi tay tên ma quỷ kia.
Bắc Thần hận, không cam lòng, sâu trong đôi mắt cậu tràn ra màu đỏ tươi, từ từ cắn nuốt đôi mắt cậu, đến khi cắn nuốt được một phần tư.
Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh đột ngột vang lên, doạ sững tên đàn em kia.
"Ồ, mấy ông chú lại vây quanh bắt nạt một chàng trai, thật chẳng e lệ chút nào."
Bắc Thần mở to mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Không biết có phải vì ánh sáng hay không, tầm mắt cậu trở nên mờ mịt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Là ảo giác của cậu sao?
Những chuyện tiếp theo nhanh chóng nói cho cậu đáp án.
Kiều Tứ nhìn Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện, cũng không nhận ra cô là ai, chỉ là cảm thấy quần áo cô xa xỉ, hẳn hoàn cảnh gia đình không tệ, "Con nhóc, khuyên mày đừng xen vào chuyện người khác."
"Nếu tôi muốn xen vào thì sao?"
Những đàn em đều rút dao ra doạ cô, nếu là cô gái khác, chắc là đã sợ lùi về sau, đáng tiếc Bắc Vũ Đường không phải cô gái bình thường, chẳng chút để ý uy hiếp chói lọi của đám người kia.
Kiều Tứ cũng không phải người tốt lành gì, thấy cô không biết tốt xấu, hừ lạnh, "Nhóc con, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
"Thật nhiều lời."
Bắc Vũ Đường còn chưa nói xong đã ra tay, nắm tay chuẩn xác đập lên mặt Kiều Tứ.
Cô ra tay quá nhanh, quá đột ngột, khiếnnKiều Tứ hoàn toàn không đề phòng đã bị cô đánh lui.
Kiều Tứ ôm mũi, máu tươi từ kẽ ngón tay gã tràn ra.
Đôi mắt gã hiện lên sự giận dữ, "Lên hết cho tao!"
Một đám nhào về phía Bắc Vũ Đường, trong tay họ còn có dao, gậy, không chút lưu tình đập về phía cô.
Trong trận chiến, bóng dáng nhỏ bé của cô xuyên qua họ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của họ.
Bắc Thần ngơ ngác nhìn thân ảnh đẹp trai và bá đạo ấy, nhìn cô nhanh nhẹn ra chiêu.
Cậu chưa từng biết, thì ra đánh nhau cũng có thể đẹp như vậy.
Thời gian dần trôi, thể lực của cả hai bên đều bị tiêu hao, Bắc Vũ Đường dù lợi hại, nhưng bị vây công, cũng dần lộ vẻ lực bất tòng tâm.
Kiều Tứ chú ý Bắc Vũ Đường không tốt, hô lên với các đàn em,"Giờ nó đã là nỏ mạnh hết đà, nỗ lực đánh bại nó nào!"
Đám đàn em lên tinh thần, lại lần nữa tấn công, nhưng mà vẫn không đánh bại được cô.
Bọn họ luôn nghĩ lần tiếp theo là thành công, nào ngờ cô vẫn đứng vững ở đó.
Kiều Tứ chú ý đến Bắc Thần nằm không nhúc nhích trên đất, đột nhiên nảy ra một ý.
Gã hô lên với đám đàn em, "Không tấn công con bé kia nữa, đánh cái thằng kia!"
Bắc Vũ Đường nghe gã nói thế, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng nội tâm lại đang mừng như điên, trong lòng hô to, thằng đại ca này cuối cùng cũng thông minh ra.
Cô chờ thời khắc này lâu lắm rồi đấy!
Bằng không á, cô mà dùng Hàn Băng Chưởng thì đám này đã sớm bị giải quyết rồi, còn cần kéo dài thời gian ở đây sao.
Đám đàn em nghe lệnh, chia làm hai nhóm, một nhóm quấn lấy Bắc Vũ Đường, một nhóm đi về phía Bắc Thần.
Lúc này cậu đã sớm không còn sức đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn gậy gỗ đánh về phía mình.
Cậu đã chuẩn bị tốt, trước mắt lại đột ngột xuất hiện một bóng đen.
Tiếng gậy đập vào người từ đỉnh đầu cậu truyền tới.
Bắc Thần liền thấy gậy kia đập lên lưng cô, khuôn mặt nhỏ đau đến trắng bệch, cắn chặt môi dưới, lại không rên một tiếng.
Bắc Thần ngơ ngác nhìn cô, nhìn thân ảnh nhỏ gầy chắn trên mình.
Màu đỏ máu trong mắt cậu dần rời đi.
Đám côn đồ thấy vậy, như là tìm ra cách đối phó với Bắc Vũ Đường, bắt đầu chuyển từ tấn công cô sang tấn công Bắc Thần.
Bắc Thần nhìn trên người Bắc Vũ Đường ngày càng nhiều vết thương, mặt cô dần trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ.
"Cố gắng lên, nó sắp ngã rồi!" Những người đó hưng phấn hô.
Bắc Thần thử bò lên, nhưng tay chân như bị rót chì, không dậy nổi.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cô một mình chiến đấu, nhìn cô vết thương mới dần xuất hiện trên người cô, chồng chất.
Xoạch~
Một giọt máu ấm áp rơi trên mặt cậu, giọt máu ấm áp đó tựa như trở nên nóng bỏng, nóng đến mức trái tim lạnh băng của cậu run nhè nhẹ.
Vì sao, phải chắn thay cậu?
Đôi mắt đen mang theo khiếp sợ và phức tạp của Bắc Thần nhìnbthẳng vào đôi mắt thanh triệt của cô.
Cô tựa như nhìn thấu nghi hoặc của cậu, giọng nói có chút khàn khàn của cô xuất hiện, hung dữ nói với cậu, "Bắc Thần, cậu là người của tôi.
Bổn tiểu thư cảnh cáo cậu, không có sự cho phép của tôi, không được chết!"
Giọng điệu hung dữ ngày thường, không hiểu vì sao rơi vào tai cậu lại ấm áp như vậy.
Bắc Thần ngơ ngác nhìn cô, vết nứt trên trái tim cao lãnh cự người ngàn dặm càng lúc càng lớn.
Lúc cô nói chuyện, một con dao sắc bén đã đâm về phía cô.
"Cẩn thận!" Bắc Thần cố hết sức, sợ hãi nói.
Bắc Vũ Đường đã sớm cảm nhận được có ác phong đánh úp từ phía sau, cô hơi nghiêng người, tránh con dao nhỏ đâm vào tim, nhưng nó lại cứa qua tay cô, nháy mắt, Bắc Vũ Đường cảm giác được đau đớn từ cánh tay truyền đến.
Bắc Vũ Đường phản ứng rất nhanh, lập tức đánh trả, đoạt lấy con dao trong tay người nọ.
Cô đứng trước mặt cậu, tay cầm một con dao, đối mặt với đám người cùng hung cực ác, "Muốn đánh bại bổn tiểu thư? Nằm mơ đi!"
Lời cô nói rất kiên cường, nhưng Bắc Thần lại chú ý thân thể của cô run run, tuỳ lúc đều sẽ ngã xuống.
Đúng lúc này, tài xế vẫn luôn tìm Bắc Vũ Đường mơ hồ nghe được tiếng Tam tiểu thư trong ngõ nhỏ, vội vàng chạy qua.
Chú vừa đến đã thấy Tam tiểu thư nhà mình cả người đầy máu bị người vây quanh.
Tài xế hoảng hốt, giật mình hét to, "Tam tiểu thư!"
Kiều Tứ xoay đầu nhìn về phía một vị khách lại không mời mà đến.
Tài xế sắp điên mất rồi, nếu đến muộn chút nữa, mạng già của chú cũng đi theo luôn mất!
Kiều Tứ híp mắt, muốn diệt trừ cả người này, nhưng khi gã nhìn thấy huy chương gia tộc Bắc thị trước ngực tài xế, đồng tử co chặt, mặt mũi trắng bệch.
Gã, gã vừa nhìn thấy...!Tộc huy gia tộc Bắc thị!
Mà vừa rồi người đàn ông kia còn gọi thiếu nữ là Tam tiểu thư!
Bắc gia Tam tiểu thư, chẳng phải là con gái được Bắc gia nuông chiều từ bé đến lớn Bắc Vũ Đường sao! Bắc Vũ Đường là con gái hai vợ chồng Bắc gia già rồi mới có được, cha mẹ Bắc cực kỳ yêu thương cô, mà trên cô còn hai người anh lớn hơn cô mười tuổi, cũng cực kỳ nuông chiều cô.
Cô chính là hòn ngọc quý trong tay Bắc thị!
Kiều Tứ hoàn toàn không ngờ, hòn ngọc quý trên tay Bắc gia sẽ xuất hiện ở khu nhà lều này, càng không ngờ sẽ vì một người đàn ông mà thành ra như vậy.
Gã đột nhiên có chút hiểu lý do vì sao Âu thiếu lại ra tay đối phó tiểu tử này.
Gã vẫn luôn tưởng tiểu tử này vô ý đắc tội Âu thiếu, Âu thiếu ngại thân phận không tiện ra tay nên mới bảo họ động thủ.
Gã hoàn toàn không ngờ còn liên quan đến cả Bắc Tam tiểu thư.
Đáng chết, sớm biết vậy phải điều tra rõ lý do trước, chứ không phải vì vội vàng lấy lòng Âu thiếu mà ra tay. Dù gã hối hận muốn chết, thì giờ cũng không thay đổi được gì.
Kiều Tứ muốn giết hết, như vậy thì mới xong chuyện, nhưng gã cũng không ngu.
Làm tài xế của Bắc Tam tiểu thư, sao có thể chỉ là tài xế bình thường, người có thể xuất hiện bên cạnh Bắc Tam tiểu thư đều là người thân thủ bất phàm.
Trong đầu Kiều Tứ chỉ có một suy nghĩ: Trốn.
Gã luôn cẩn thận không dám đắc tội quyền quý, càng không dám đắc tội người của bát đại gia tộc, nhưng hoàn toàn không ngờ lúc sơ sẩy lại khiến bản thân chạm vào cấm kỵ.
Sau khi tài xế xuất hiện, Kiều Tứ sửng sốt vài giây, phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức bỏ trốn.
Tài xế muốn ngăn họ lại, nhưng nhìn thân hình lung lay sắp đổ của tiểu thư, chú chỉ có thể mặc họ bỏ trốn.
Giờ cứu tiểu thư mới là quan trọng nhất.
Muốn tìm đám khốn dám động vào tiểu thư còn rất dễ dàng.
Tài xế tiến lên định đỡ Bắc Vũ Đường, lại thấy cô xua tay nói với mình, "Tôi, tôi không sao, cứu cậu ấy trước."
Tài xế lúc này mới nhìn thiếu niên luôn được Tam tiểu thư bảo vệ, trên dưới chồng chất vết thương, nằm không nhúc nhích trong vũng máu, nếu không phải đôi mắt còn tỉnh táo, chỉ sợ sẽ nghĩ cậu là người chết.
Chỉ cần nhìn qua, tài xế đã nhìn ra, người này đang cố chống không cho mình ngất đi.
Dù cậu bị thương nặng hơn tiểu thư, nhưng sao quan trọng bằng tiểu thư được.
"Tam tiểu thư."
Bắc Vũ Đường hơi kéo giọng khàn khàn, lạnh lùng ra lệnh, "Nhanh."
Tài xế thấy thái độ tiểu thư kiên quyết, chỉ có thể đi về phía Bắc Thần.
Khi tài xế nâng Bắc Thần dậy, bọn họ thấy một bóng người từ từ ngã xuống trước mặt.
Tài xế giật mình trợn to mắt, "Tam tiểu thư!"
Bắc Thần cũng ngơ ngác nhìn cô từ từ ngã xuống trước mặt mình.
Phanh một tiếng vang lớn, thân ảnh kia giống như tia sét, đánh vào trong lòng cậu, khiến cậu quên đi tất cả.
Tài xế buông cậu khi nào, cậu không biết; cậu được người nâng lên cáng cứu thương khi nào, cậu cũng không biết; tất cả bên ngoài, đều bị cậu tự động che chắn.
Đơn giản là vì trong đầu cậu lúc này, đang liên tục lặp lại hình ảnh bóng người ấy ngã xuống..