Người trong phòng học đều thấy được hộp đồ ăn chói lọi trong tay cô.
Giáo viên trên bục giảng thấy cô cầm hộp đồ ăn, sửng sốt hồi lâu, cứ tưởng cô cần đi giải quyết nhu cầu sinh lý, nào ngờ lại là đi mua đồ ăn.
Nhưng mà, giáo viên yên lặng coi như không nhìn thấy.
Đến khi về chỗ ngồi, Bắc Vũ Đường đặt túi đồ ăn lên bàn Bắc Thần.
Bắc Thần ngẩng đầu nhìn cô.
Bắc Vũ Đường hung dữ nói: "Ăn!"
Cô như sợ cậu hiểu lầm, bổ sung một câu: "Đừng có tưởng là tôi đi mua cho cậu.
Vừa nãy tôi muốn ăn, mua về rồi lại không muốn ăn nữa.
Vứt đi thì phí quá, vừa lúc phế vật cậu có chỗ dùng."
Bắc Thần nghe cô nói thế, hoàn toàn tin.
Vì cậu sẽ không tin, Đại tiểu thư thù mình đến tận xương tuỷ, ước gì có thể chỉnh chết mình lại sẽ tốt bụng đi mua bữa sáng cho mình.
Cho nên dù lời cô nói vụng về, nhưng cậu không có lý do không tin.
Bắc Vũ Đường sợ cậu ngạo cốt không nhận của ăn xin, ra lệnh, "Ăn hết đi!"
Bắc Vũ Đường mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm toả ra, khiến người vốn đang đói càng đói hơn.
Dưới ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm của Bắc Vũ Đường, Bắc Thần múc một muỗng cháo bỏ vào miệng.
Cháo ấm xuống bụng, dạ dày khó chịu thoải mái hẳn, cả người cũng ấm lên.
Bắc Thần biết không phải cô cố ý mua cho mình, nhưng vẫn nói lời cám ơn, "Cám ơn."
Bắc Vũ Đường làm bộ không nghe thấy gì, nhưng khoé môi lại hơi cong lên.
Bắc Thần chú ý nụ cười bên môi cô, ánh mắt hơi cứng lại, đáy mắt u ám xẹt qua một tia sáng khó hiểu.
Giữa trưa, toàn bộ học sinh đều đi về phía nhà hàng dùng bữa, Bắc Vũ Đường là người cuối cùng đứng lên, cô nhìn Bắc Thần, thấy cậu lặng yên lấy một hộp cơm cũ trong cặp ra.
Bắc Vũ Đường nhìn hộp đồ ăn đựng đầy đồ ăn, còn một hộp ngoài cơm trắng ra thì không còn gì cả.
Cô nhìn hộp cũ đã hơi ố vàng, có chút xúc động.
Cô biết nhà cậu túng quẫn, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Cậu rút đũa, đũa còn chưa chạm vào cơm, một đôi tay đã ôn nhu nắm tay cậu.
"Đi theo tôi."
Bắc Thần lại không đứng lên.
Bắc Vũ Đường banh mặt, lạnh giọng ra lệnh, "Bắc Thần, đừng có quên, tôi là chủ nhân của cậu, cậu phải nghe lời tôi."
Bắc Thần yên lặng đứng lên.
Bắc Vũ Đường và Bắc Thần vừa xuất hiện ở nhà hàng thì toàn bộ người bên trong đều ghé mắt.
Nhà ăn ở học viện Thiên Thánh chia làm ba tầng, tầng một là nơi quý tộc bình thường dùng bữa; tầng hai là những con em quý tộc cấp cao hơn, chẳng hạn như Bắc Vũ Đường, Âu Nam; tầng ba là phòng riêng, chỉ phục vụ những người đặc biệt.
Con em quý tộc bình thường chỉ có thể ăn cơm ở tầng một, không thể lên tầng hai.
Mà người như Bắc Vũ Đường, có thể tuỳ ý ăn ở bất cứ tầng nào, không bị hạn chế.
Bắc Thần nhìn nhà ăn huy hoàng sang trọng, nơi này không giống như nhà ăn của trường học mà giống như một khách sạn năm sao, tương tự như vậy, đồ ăn ở đây cũng là giá cả của đồ ăn năm sao.
Bắc Thần lần đầu tiên vào nhà ăn này, cậu cứ nghĩ cả đời sẽ không tiến vào đây, không ngờ...
Khi cậu xuất hiện, mọi người đều nhìn qua.
Bắc Vũ Đường mang theo Bắc Thần lên thẳng tầng hai, khi họ lên rồi, người dưới tầng mới sôi trào.
"Bắc Vũ Đường vậy mà lại mang quỷ nghèo kia lên tầng hai!"
"Vậy thì có gì đâu, tớ nghe lớp họ nói sáng nay Bắc Vũ Đường còn mua cơm sáng cho Bắc Thần nữa kìa!"
"Cái gì? Bắc Vũ Đường mua bữa sáng cho Bắc Thần á?!"
"Đúng rồi đó, Bắc Vũ Đường thật đúng là bị Âu thiếu kích thích quá rồi."
......
Người ở tầng hai hoàn toàn không nghe được tiếng nghị luận bên dưới.
Tầng hai so với tầng một, số lượng người phải ít đi hơn mười lần.
Mấy người nhìn thấy Bắc Vũ Đường mang theo Bắc Thần lên lầu thì đều nhìn Bắc Thần.
Bắc Vũ Đường ngồi xuống vị trí của mình, thấy Bắc Thần còn đứng một bên, "Ngồi."
Bắc Thần nghe lời ngồi xuống.
Giám đốc nhà ăn thấy Bắc Vũ Đường tới, tung ta tung tăng chạy chậm đến, nhiệt tình hỏi: "Bắc tiểu thư, hôm nay có bánh kem truffle và cá quế cô thích ăn, có cần mang lên không?"
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Bắc Thần, nói với Giám đốc, "Không cần, hôm nay tôi đổi khẩu vị.
Chỗ các người không phải có dược thiện sao, mang dược thiện lên cho tôi đi."
Giám đốc sửng sốt, hơi nghi hoặc, tiểu tổ tông này không phải ghét dược thiện nhất sao? Nhưng nếu cô đã chủ động gọi, tất nhiên ông sẽ không nói không.
Giám đốc cười đáp, "Được rồi."
Bởi vì thân phận Bắc Vũ Đường đặc thù, dược thiện rất nhanh được mang lên.
Người tới còn sớm hơn họ giờ vẫn còn đang chờ kia kìa.
Người ăn ở tầng hai đã sớm tập mãi thành quen với đãi ngộ đặc biệt của Bắc Vũ Đường, cũng thấy nhiều không trách.
Nguyên chủ không thích ăn dược thiện, nhưng Bắc Vũ Đường lại rất thích ăn.
Lần này gọi dược thiện, cũng vì bồi bổ thân thể Bắc Thần.
Cậu thật sự rất gầy, thuộc về loại thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.
Sau khi thấy cơm của cậu, Bắc Vũ Đường không dám cho cậu ăn mặn ngay, không tốt cho dạ dày của cậu.
Ăn thanh đạm dưỡng dạ dày, dùng dược thiện mở đầu là thích hợp nhất.
Đến khi dược thiện được bưng lên, Bắc Vũ Đường ăn một lát rồi không động đũa nữa.
Bắc Vũ Đường đẩy hết dược thiện đến trước mặt Bắc Thần, "Ăn hết đi."
Theo lượng cơm cậu mang, Bắc Vũ Đường đã tính toán ra thể tích dạ dày của cậu, ăn quá no thì không tốt cho cơ thể.
Mục đích của cô là điều dưỡng cơ thể cậu, không phải tra tấn dạ dày cậu.
"Cậu ở đây chờ tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Bắc Vũ Đường đứng dậy rời đi.
Cô vừa đi, người tầng hai lập tức không kiêng nể gì thảo luận.
"Vừa rồi tớ không nhìn lầm chứ, Bắc Vũ Đường gọi dược thiện kìa!"
"Bắc Vũ Đường kia không phải ghét dược thiện nhất sao?"
"Tính tình thay đổi lớn quá đi..."
Bắc Thần đang ngồi yên lặng ăn dược thiện hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía đối diện, bát đũa bên đó căn bản không động qua mấy lần, ngược lại toàn bộ dược thiện đều vào bụng cậu.
Chẳng lẽ cô gọi dược thiện là vì mình?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Bắc Thần lập tức lắc đầu.
Sao cô có thể vì hắn mà gọi dược thiện mình không thích được, chắc chắn là nổi hứng muốn nếm thử thôi.
Bắc Thần nghĩ thế, chỉ là mùi vị dược thiện đang ăn hình như có chút thay đổi.
Bắc Vũ Đường tính thời gian về nhà ăn, cô về rồi, tiếng thì thầm khe khẽ kia lập tức biến mất.
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt cậu, thấy dược thiện đã hết, vừa lòng gật đầu.
"Đi thôi."
Bắc Thần đứng lên, đi theo cô rời khỏi nhà ăn.
Đến chiều, Bắc Vũ Đường đã đói réo cả bụng.
Lực chú ý của Bắc Thần vẫn luôn đặt lên bục giảng, nghe âm thanh kia, khoé mắt trộm liếc qua cô một cái, thấy Bắc Vũ Đường buồn bã ỉu xìu ghé trên bàn, một tay ôm bụng.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Bắc Thần lập tức chú ý tới ánh mắt nhìn về phía mình của cậu.
Cô lẳng lặng chờ đợi, chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì, tựa như cậu không nghe thấy, hết sức chuyên chú nghe giảng bài.
Giờ cô cần lấy thái độ cường thế bá đạo tỏ vẻ, lại lặng yên đối tốt với cậu, để cậu từ từ cảm nhận, dần dần phát hiện ra.
Đến lúc đó, nước chảy thành sông.
Nếu từ lúc đầu đã trắng trợn thể hiện tôi muốn giúp cậu, tôi muốn tốt cho cậu, hắn sẽ không tin, thậm chí sẽ còn tốn thời gian hơn cả cách cô đang dùng, mới khiến cậu tin, nhưng mà hiệu quả còn lâu mới chấn động và sâu sắc bằng cách thức tương phản mà cách cô đang dùng mang lại.
Bắc Thần nghĩ cô đói, nhất định sẽ đi mua đồ ăn, nhưng mà không hiểu sao cô vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, hữu khí vô lực.
Trạng thái này kéo dài đến khi tan học.
Ra khỏi trường, Bắc Vũ Đường trực tiếp lên xe nhà mình rời đi.
Hôm sau, Bắc Thần vừa vào cửa, lại nghe được tiếng Bắc Vũ Đường từ sau truyền đến.
Giống như bình thường, cô lại ném cặp qua cho cậu, cùng lúc đó, một hộp đồ ăn xuất hiện trước mặt cậu.
Bắc Vũ Đường thấy cậu sững sờ, cường ngạnh nhét đồ ăn vào tay cậu, "Đây là khen thưởng của bổn tiểu thư cho cậu."
Bắc Thần không có quyền từ chối, yên lặng nhận lấy hộp cơm.
"Nhớ ăn hết, rõ chưa?" Bắc Vũ Đường hung dữ nói.
Bắc Thần cầm hộp đồ ăn trong tay, ngơ ngác nhìn cô.
"Mau đuổi kịp."
Lúc cậu ngây người, Bắc Vũ Đường không kiên nhẫn thúc giục.
Bắc Thần thu lại tia khác thường trong lòng, theo kịp bước chân cô, chỉ là hơi siết chặt hộp cơm trong tay.
Từ ngày ấy, mỗi sáng cô đều mang đủ loại cháo cho cậu.
Trưa họ đều ăn dược thiện, mỗi lần phần lớn dược thiện đều sẽ vào bụng cậu.
Mà từ lúc ấy, thường sẽ nghe được tiếng bụng Bắc Vũ Đường đói réo lên.
Có một lần, Bắc Thần nhìn cô bị cô tóm được, hung dữ trừng lại.
Cô hung hãn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người giảm béo à!"
Bắc Thần yên lặng thu hồi ánh mắt.
Nửa tháng sau, Âu Nam vẫn luôn biến mất đã dưỡng thương trở về.
Ngày đó, Bắc Thần đến trường sớm, không đi vào, mà an tĩnh chờ ở cổng, chờ đợi giọng nói nhẹ nhàng ấy.
Khi cậu chờ, học sinh đã lục tục tới, họ đều bước xuống từ những chiếc xe xa hoa.
Khi nhìn thấy Bắc Thần ở cửa, trong mắt đều lộ ra ý cười hài hước.
"Hôm nay Âu thiếu về rồi."
"Haha, có trò hay nhìn rồi."
"Âu thiếu về, Bắc Thần sẽ bị Bắc Vũ Đường vứt bỏ mất thôi."
"Thời gian này đúng là ăn may, giờ hết thời rồi, chỉ có thể quay lại như trước kia thôi."
"Tớ rất chờ mong Âu thiếu sẽ xử nó thế nào.
Phải biết Âu thiếu ghét nhất kẻ động vào đồ của mình, nó dùng đồ của Âu thiếu lâu như vậy, không biết Âu thiếu sẽ làm gì nó."
"Tuy không đoán được Âu thiếu sẽ xử lý nó thế nào, nhưng mà có thể chắc chắn rằng nó sẽ rất thảm."
"Vậy mà cũng nói."
"Đến lúc đó bảo ban A phát sóng trực tiếp cho chúng ta xem."
"Chủ ý này không tệ."
......
Một đám ríu rít nói chuyện, không chút cố kỵ, không chút lo lắng Bắc Thần có nghe được hay không.
Đôi tay rủ bên người Bắc Thần không tự giác siết chặt.
Bên đường, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại, đôi mắt Bắc Thần không tự giác nhìn về phía nó, một thân ảnh tiếu lệ xuất hiện trong tầm mắt.
Đôi môi nhấp chặt hơi mềm đi, chỉ là cậu không hề hay biết.
Bắc Vũ Đường vừa xuống xe đã thấy Bắc Thần trong đám người.
Lúc trước cậu chỉ lo tự mình đi học, căn bản sẽ không chờ cô.
Mỗi lần đều là cô tính thời gian đuổi theo cậu.
Giờ cậu tới trước, sẽ đứng chờ cô, xem như tiến bộ không nhỏ.
Bắc Vũ Đường mới đi đến bên người cậu, cặp xách đã bị người nào đó tự giác xách qua.
Cậu đang chuẩn bị lấy hộp đồ ăn, Bắc Vũ Đường cười nói: "Hôm nay tâm tình của bổn tiểu thư tốt, đi ăn sáng cùng cậu."
Tâm tình tốt?
Là vì Âu Nam đã trở lại sao?
Bắc Thần không nhịn được mà nghĩ theo hướng đó, nghĩ đến giá trị lợi dụng của mình sắp hết, cậu nở nụ cười nhàn nhạt trào phúng.
Bắc Vũ Đường nhạy bén chú ý thấy cảm xúc Bắc Thần hôm nay khác thường, bất động thần sắc quan sát cậu, vừa lúc bắt được nụ cười trào phúng kia.
Tuy hai người không nói gì, thường là cô nói, cậu nghe.
Hoặc là cô ra lệnh, cậu đi làm.
Hôm nay vẫn hình thức đó, nhưng cô có thể cảm giác được, hơi thở hôm qua đã hoà hoãn giờ đã biến mất.
Hôm nay cậu lại rụt mình về thế giới của bản thân, từ chối tất cả của thế giới bên ngoài, từ chối mọi người tiến vào lãnh địa của cậu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bắc Vũ Đường nhìn quanh một cái, thấy được biểu hiện hứng thú bừng bừng xem diễn của họ, nhìn ra manh mối.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao gào thét vụt qua, cuối cùng vững vàng đỗ trước cổng trường, thiếu niên anh tuấn bước từ trên xe xuống, đeo kính râm, đóng cửa xe, động tác tiêu sái không nói nên lời.
Còn chưa vào trường, học sinh đã sôi nổi nhìn qua, nữ sinh thấy hắn thì mắt trái tim, thiếu niên thì đã tập mãi thành quen.
Khoé môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười tự tin.
Chỉ là khi nhìn thấy hai người đứng sóng vai cách đó không xa, nụ cười bên môi hắn cứng đờ, cuối cùng biến mất.
Bắc Vũ Đường nghe được âm thanh, tất nhiên cũng nghe được tiếng thốt lên sợ hãi tên Âu Nam, không cần quay đầu cũng biết tiếng xe kia là của ai.
Bắc Vũ Đường luôn không quay đầu, càng không dừng bước, đi thẳng về phía trước.
Bắc Thần luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, cậu nghĩ cô sẽ dừng lại chờ Âu Nam, nghĩ là cô sẽ gấp gáp đi nhìn người cô tâm tâm niệm niệm, chỉ là phản ứng của cô khiến cậu hơi ngạc nhiên.
Bắc Thần yên lặng thu hồi tầm mắt, đi theo bên cạnh cô.
Hai người xuất hiện ở phòng học, ánh mắt người trong phòng giống như lần đầu nhìn thấy họ đi chung, nhất trí dừng trên người họ.
Khác với lần đầu tiên, giờ không phải là khiếp sợ, mà là mang theo hứng thú bừng bừng chờ xem diễn, đặc biệt là ánh mắt nhìn Bắc Thần, khinh bỉ và vui sướng khi cậu gặp hoạ lộ ra trắng trợn.
Bắc Vũ Đường và Bắc Thần thần sắc như thường, làm lơ ánh mắt mọi người đi thẳng về chỗ mình, chỉ là cậu đến chỗ kia, không dừng bước, mà đi về phía sau.
Đột nhiên, cặp bị kéo lại, cậu hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Bắc Vũ Đường chỉ lên bàn, "Đi đâu? Đây là vị trí của cậu."
Bắc Vũ Đường thô lỗ kéo balo trên người cậu xuống, nhét vào ngăn bàn, thấy cậu vẫn đứng đó, không kiên nhẫn giục, "Còn đứng đó làm gì, ngồi đi."
Bắc Thần yên lặng ngồi xuống.
Lúc cậu vừa ngồi xuống, cửa phòng xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Âu Nam vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, trừ hai người.
Âu Nam vừa nhìn thấy tên nghèo kia ngồi chỗ mình, mày nhăn lại, trầm mặt đi vào phòng.
Ánh mắt mọi người nhìn theo Âu Nam, Âu Nam càng tới gần, hưng phấn trong mắt họ càng ngày càng đậm.
Âu Nam đứng bên bàn Bắc Thần, giọng lạnh lẽo, "Đây là chỗ tôi."
Bắc Thần hơi ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn một cái, chợt cúi đầu, không để ý.
Âu Nam thấy tên nghèo này dám lơ mình, tức đỏ mắt.
Cậu nghĩ cậu có Bắc Vũ Đường làm chỗ dựa thì Âu Nam hắn không dám động vào cậu sao!?
Hắn muốn cho mọi người biết, khi hai người xung đột, Bắc Vũ Đường rốt cuộc giúp hắn hay giúp tên nghèo này!
Âu Nam cướp sách Bắc Thần đang đọc đi, trước mặt mọi người, xé rách sách, cuối cùng đẹp trai ném xuống đất, hung hăng dẫm chân lên.
Âu Nam thấy khi mình ra tay, Bắc Vũ Đường không ngăn cản, khoé môi không tự giác cong lên nụ cười đắc ý.
Người xem diễn trong phòng học thấy một màn này, hoàn toàn không thấy lạ khi Bắc Vũ Đường thờ ơ.
Họ nghĩ Bắc Vũ Đường kéo Bắc Thần là vì chọc giận Âu Nam, giờ Âu Nam về, chỉ cần dỗ, nào còn chuyện của Bắc Thần nữa.
"Haha, tớ đã bảo khi Âu Nam xử Bắc Thần, Bắc Vũ Đường nhất định sẽ không giúp đỡ mà."
"Còn phải nói sao, rõ ràng quá mà!"
"Bắc Thần thảm rồi."
Phòng học lập tức vang lên những tiếng thì thầm sau khi Âu Nam ra tay.
Bắc Thần nghe không thiếu một từ, tay đặt trên bàn hơi siết, nhưng không hiểu vì sao đáy lòng cậu lại có chút không thoải mái.
Bắc Vũ Đường tất nhiên nghe được tiếng họ nghị luận, cô vẫn luôn thầm chú ý nhất cử nhất động của Bắc Thần, thay đổi rất nhỏ trên mặt cậu cũng không thoát được đôi mắt cô.
Khi Âu Nam ra tay, hơi thở cự người ngàn dặm của Bắc Thần càng đậm, không khác gì lúc đầu, thậm chí còn đậm hơn lúc trước.
Chậc chậc, xoát hảo cảm nửa tháng, Âu Nam vừa xuất hiện đã thất bại trong gang tấc.
Cũng gián tiếp thể hiện nội tâm của Boss phản diện cực kỳ mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn.
Một khi bên ngoài xuất hiện bất kỳ lời đồn gì, cậu đều sẽ rụt mình về trong mai rùa, dựng cao tường thành, bảo vệ chính mình.
Bắc Vũ Đường đột nhiên đứng lên, ánh mắt người trong phòng đều nhất trí nhìn về phía cô..