Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung - Chương 288: Thứ nữ trọng sinh (2) : truyenyy.mobi

Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 288: Thứ nữ trọng sinh (2)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường mở mắt ra thì thấy nữ tử ung dung hoa quý trước mặt. Bắc mẫu vừa thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt sáng ngời, vội vàng hỏi, "Đường Đường, có chỗ nào khó chịu không?"

"Nương, con không sao."

Đúng lúc này, Tri Thư bưng một chén thuốc lại đây.

Bắc mẫu nhận chén thuốc, tự mình bón cho nàng. Bắc Vũ Đường lại nói: "Nương, còn quá nóng, đợi chút lại uống.

Tri Thư đứng bên lập tức nói, "Tiểu thư, thuốc mang tới đã nguội bớt, không nóng."

"À, thế hả?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn nàng ta một cái.

Bắc mẫu lại đưa chén thuốc đến bên miệng nàng.

"Nương, lát nữa con lại uống."

Không đợi Bắc mẫu mở miệng, Tri Thư đã ở một bên khuyên nhủ, "Tiểu thư, thuốc vẫn nên uống nóng, càng có hiệu quả."

"Giờ ta không muốn uống." Bắc Vũ Đường hơi trầm mặt, từng câu từng chữ nói.

Bắc mẫu biết tâm tình của nàng không tốt, đặt chén thuốc qua một bên, "Không uống thì không uống, đừng nóng giận, tức giận thương thân, nương sẽ đau lòng."

Tri Thư thấy sắc mặt nàng không tốt, không dám nói gì nữa, ánh mắt lại nhìn thoáng qua chén thuốc bị đặt một bên.

"Tri Thư, đến bếp lấy cho ta điểm tâm táo đỏ qua đây." Bắc Vũ Đường phân phó.

"Vâng."

Chờ nàng ta đi rồi, Bắc mẫu nắm tay nàng, biết thời gian gần đây con gái bị uỷ khuất, ôn nhu trấn an, "Chuyện kia, nương sẽ nghĩ cách chứng minh con trong sạch. Tuyệt đối không để con chịu uỷ khuất này."

Bà tuyệt đối không tin nữ nhi của mình sẽ trộm thơ của Bắc Niệm Cẩm. Bắc Niệm Cẩm là mặt hàng thế nào, bà là chủ mẫu sao lại không biết. Nữ nhi của mình không thể nào trộm thơ của nó được.

Nghĩ đến những chuyện gần đây xảy ra trêи người Bắc Vũ Đường, Bắc mẫu lại đau lòng.

"Nương, chuyện đó nương đừng xen vào." Bắc Vũ Đường mở miệng nói.

Bắc Vũ Đường không khỏi nghĩ đến, kiếp trước Bắc mẫu muốn chứng minh nữ nhi trong sạch, không tiếc đi hãm hại Bắc Niệm Cẩm, chỉ là hãm hại không được, còn bị Bắc Niệm Cẩm cắn ngược lại một cái, làm Bắc mẫu bị lỗ nặng, suýt mất luôn cả quyền quản gia.

"Như vậy sao được." Bắc mẫu không đồng ý.

Chuyện trộm thư từ của thứ muội không giải thích rõ ràng, có ảnh hưởng đến thanh danh của nữ nhi. Thanh danh của nữ nhi gia là đại sự, tuyệt đối không thể qua loa.

Bắc Vũ Đường tự nhiên biết bà lo lắng điều gì, "Chuyện kia con sẽ xử lý tốt. Tin con."

Bắc mẫu không khỏi thở dài một hơi.

"Đường Đường, đầu thơ kia thật sự là con làm, có phải ngày thường con đã làm lại quên mất không?" Bắc mẫu vẫn không tin trêи đời có chuyện trùng hợp như vậy, hai người đồng thời làm ra một bài thơ.

"Là con lâm thời làm ra. Còn bên Nhị muội, nàng ta chỉ là trước con một bước."

"Thật sự là trùng hợp như vậy." Bắc mẫu vẫn không tin, với hiểu biết của bà về Bắc Niệm Cẩm, không thể làm ra được những bài thơ như vậy.

Chẳng lẽ ngày thường nha đầu kia cố ý giấu dốt?!

"Có lẽ vậy."

Nàng không thể nói cho bà, bởi vì Bắc Niệm Cẩm biết trước tương lai.

"Nếu thật là như thế, chuyện này sẽ khó làm sáng tỏ rồi." Bắc mẫu nhăn chặt mày.

Bắc Vũ Đường không để bụng cười nói, "Nương, vì sao chúng ta nhất định phải chứng minh bài thơ kia là ai làm? Chỉ cần dùng thực lực của mình đánh bại đối phương, không phải là chứng minh tốt nhất sao."

Đôi mắt Bắc mẫu sáng ngời, đôi mày luôn nhíu chặt cũng giãn ra, "Đường Nhi nói không sai."

"Chuyện này con sẽ xử lý tốt, nương không cần lo lắng. Nhưng nương à, con còn có một việc muốn nhờ nương đi tra."

Bắc mẫu thấy vẻ mặt nàng túc mục, tươi cười trêи mặt cũng thu liễm, "Chuyện gì?"

"Về chuyện lần trước bọn con gặp cướp. Con luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Con cẩn thận hồi tưởng lại tình hình ngày ấy, những tên cướp kia dường như đến không chỉ đơn giản vì tiền tài, mà là có mục đích chặn xe ngựa của bọn con." Bắc Vũ Đường nói như có như không, tình hình cụ thể thì nàng không thể nói rõ.

Bắc mẫu cũng nghiêm túc, "Được, ta sẽ phái người đi tra."

"Chuyện này nhất định phải bí mật tra xét, không thể để bất cứ ai biết được." Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò một câu.

"Điểm này nương biết, con yên tâm."

Thời gian này liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, bà cũng nhìn ra manh mối, chỉ là không chắc chắn.

Giờ nghe nữ nhi nói thế, thật ra chứng thực hoài nghi trong lòng bà.

Bắc mẫu bưng chén thuốc đã lạnh lên, "Giờ nên uống thuốc đi."

Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Con không bệnh, chén thuốc này không uống được không?"

Bắc mẫu nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng, "Đồ nghịch ngợm."

Bắc Vũ Đường biết Bắc mẫu hiểu lầm, cho rằng nàng làm bộ sinh bệnh để tránh bị trách phạt, thật ra nàng làm thế để lừa Bắc Niệm Cẩm.

Bắc mẫu đổ chén dược kia đi, bên nàng vừa xong, Tri Thư cầm đĩa điểm tâm vào trong phòng, thấy chén thuốc kia đã không còn, đáy mắt hiện lên vui mừng.

"Tiểu thư, bánh táo đỏ này phòng bếp vừa làm xong, còn nóng, người nếm thử xem." Tri Thư cười nói.

"Uhm." Bắc Vũ Đường cầm một miếng để vào miệng, lại đưa cho Bắc mẫu một miếng, "Còn lại các ngươi mang xuống chia nhau đi."

Tri Thư cười đáp, "Vâng."

Bắc mẫu ngồi bên nàng một lúc nữa mới đứng dậy rời đi.

Tri Thư thấy Bắc Vũ Đường đi lên, tiến lên hầu hạ, Mặc Hoạ và Tư Cầm phụ trách rửa mặt chải đầu cho nàng. Khi Bắc Vũ Đường nhìn dung nhan trong gương đó, thân mình khẽ run lên.

Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan trong gương, đôi mắt đó, làn mi đó, đôi môi đó... Quen thuộc như vậy... Gương mặt này quá giống, cực kỳ giống gương mặt của nàng lúc trước. Dù gương mặt này đã bị huỷ hơn phân nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo trước kia.

Nàng vươn tay chạm vào người trong gương, phảng phất như chạm vào bản thân phong hoa tuyệt đại lúc trước.

Mấy người Mặc Hoạ thấy tiểu thư lại thương tâm vì dung mạo của mình, đều đau lòng.

Mặc Hoạ cầm thuốc mỡ trêи bàn, nói: "Tiểu thư, bôi thuốc nhiều, rất nhanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Người xem, vết sẹo đã nhạt hơn nhiều, sắc mặt còn hồng nhuận hơn trước."

Tư Cầm đứng bên phụ hoạ, "Đúng vậy. Không lâu nữa, tiểu thư của chúng ta vẫn là đệ nhất mỹ nhân của Vương triều Đại Đoan."

"Tiểu thư, chúng ta bôi nhiều thuốc mỡ hơn, nhanh tốt hơn." Mặc Hoạ mở hộp thuốc mỡ ra, bên trong đã không còn mấy.

Tri Thư đứng một bên nhìn thấy, lập tức nói, "Nô tỳ đi lấy lọ mới."

Khi Mặc Hoạ định bôi thuốc lên mặt nàng, lại bị nàng giơ tay ngăn cản, "Các ngươi lui ra ngoài hết đi. Ta muốn lẳng lặng một mình."

Mặc Hoạ còn muốn nói gì đó, lại bị Tư Cầm ngăn cản, hai người cung kính đáp vâng, liền lui ra ngoài.

Bắc Vũ Đường hồi thần, ánh mắt rơi xuống hộp thuốc mỡ kia. Hộp cao độc này, đã dùng một hộp rồi, chờ đến lúc nàng dùng hết hai hộp, khuôn mặt này của mình chỉ sợ bên ngoài như châu như ngọc, bên trong lại thối rữa mất thôi.

Chờ đến lúc độ tính hoàn toàn kϊƈɦ phát, là khởi đầu của vạn kiếp bất phục.

Nàng nhớ rất rõ, kiếp trước Bắc Niệm Cẩm lợi dụng điểm này rất tốt.

Bắc Vũ Đường rất khó tưởng tượng gương mặt trong gương biến thành như vậy là khủng bố cỡ nào.

Nữ tử trong gương, mi không vẽ mà đẹp, da như ngưng chi, khí tựa u lan, sóng mắt như xuân thuỷ, tóc đen dài được thúc lên bởi một chiếc trâm vàng được chạm rỗng, thanh nhã mà đẹp đẽ, đôi môi đỏ phấn nộn khẽ nhấp, hơi giương lên, đều đẹp đến rung động lòng người.

Dù trêи mặt có một vết sẹo nhàn nhạt, vẫn không che lấp được vẻ đẹp của nàng.

Chính là một khuôn mặt như vậy, trong yến hội, làn da trắng nõn non mềm không hề dự triệu bong ra từng mảng, giọng như bị bóc ra, lộ ra huyết nhục đen tuyền khủng bố, thậm chí còn có những con trùng bò bên trong.

Mọi người trong yến hội đều hoảng sợ la to, nhìn nàng ấy như nhìn quỷ.

Bắc Vũ Đường bị thị vệ vây quanh, bị mọi người liên tục kêu "yêu quái", "yêu quái".

Mọi người nhìn nàng ấy bằng ánh mắt tràn ngập chán ghét và khủng bố.

"Ta không phải yêu quái, ta không phải yêu quái!" Nàng ấy khóc kêu, nhưng người chung quanh đều cho nàng ấy ánh mắt chán ghét.

Ngay cả vị hôn phu luôn miệng nói yêu nàng ấy, lúc nàng ấy đến gần cũng hoảng sợ lùi về phía sau.

Trong đám người không biết ai hô lên một tiếng, "Giết nàng ta!"

Một thị vệ xông lên trước, thanh đao sắc bén hướng thẳng về phía nàng ấy, mà đúng lúc đó, một thân ảnh nghĩa vô phản cố xông lên phía trước, che trước mặt nàng ấy, thanh đao đó trực tiếp xuyên qua thân thể người nọ.

Khi tên thị vệ kia rút đao ra, máu tươi nháy mắt bắn đầy khuôn mặt đã hư thối của nàng ấy.

Mặc Hoạ miệng phun máu tươi, lại cố chấp nói với mọi người, "Tiểu... Tiểu thư... không phải là yêu quái!"

"Tiểu thư... Không... Không phải sợ. Mặc Hoạ sẽ bảo vệ người." Mặc Hoạ nhìn tiểu thư hoảng sợ và bất lực, đau lòng vươn tay, muốn lau sạch nước mắt trêи mặt tiểu thư.

Bắc Vũ Đường nhìn tay duỗi đến trước mặt mình chậm rãi rơi xuống, mà người trước mặt, cũng ngã xuống trước mắt mình.

"A!!" Bắc Vũ Đường cực kỳ bi ai nhào về phía Mặc Hoạ.

Đúng lúc này, Bắc mẫu cũng phản ứng lại, đẩy thị vệ ra, che trước người Bắc Vũ Đường.

..................

Từ sau ngày ấy, toàn bộ kinh thành đều nghe đồn Đích nữ của Bắc Bình Hầu là yêu quái biến thành.

Đã từng là Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan, giờ thành Đệ nhất xấu nữ Vương triều Đại Đoan, thật là châm chọc không nói thành lời.

Mà cũng từ lúc ấy, thần trí Bắc Vũ Đường trở nên mơ hồ.

Bắc Bình Hầu muốn xử trí nữ nhi làm lão mất mặt xấu hổ này, Bắc mẫu vì bảo toàn nàng ấy, ăn nói khép nép thỉnh cầu Bắc Bình Hầu, thậm chí còn nhường lại quyền quản gia.

Bắc Bình Hầu cố kỵ gia tộc phía sau Bắc mẫu, cũng thật sự không dám ra tay tàn nhẫn với Bắc Vũ Đường.

Còn hai mẹ con Bắc Niệm Cẩm, thừa dịp này thay thế địa vị của hai mẹ con Bắc Vũ Đường trong Hầu phủ, ẩn ẩn có tư thái nữ chủ nhân.

Bắc Niệm Cẩm sợ Bắc mẫu đi thỉnh Thục Hoài Nam Vương ở đất nam đến giúp mình xoay người, nàng ta thiết kế để bọn cướp bắt Bắc Vũ Đường đến sơn trại, ba ngày sau ném nàng ấy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trêи đường lớn kinh thành, từ đây triệt để huỷ diệt Bắc Vũ Đường, làm nàng ấy vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.

Một chiêu này của nàng ta, quả nhiên hữu hiệu.

Bắc Vũ Đường không có thanh danh, không có danh tiết, đối với Bắc Bình Hầu mà nói là một sự sỉ nhục cực lớn. Bắc Xương Bình cuối cùng không cố kỵ Hoài Nam Vương, dứt khoát ra tay thanh lý môn hộ, muốn xử quyết Bắc Vũ Đường.

Lúc này Bắc mẫu trộm cứu Bắc Vũ Đường ra, mà Bắc Niệm Cẩm lại tiếp tục đuổi theo không bỏ.

Bắc Vũ Đường nhìn hộp thuốc mỡ đã dùng hết trêи bàn, có chút đau đầu.

Trêи mặt nàng tất nhiên đã dính loại độc này, chuyện giải độc cũng rất phiền toái. Nếu không giải được, vậy chẳng phải là...

[Đinh! Nếu ký chủ muốn giải trừ độc tố, bổn tiệm có thuốc chuyên giải độc, chỉ cần 20 điểm, có thể giải mọi loại kỳ độc trong thiên hạ. Ký chủ có muốn một liều hay không?]

Bắc Vũ Đường:............

Gia hỏa này thật sự là căn mọi cơ hội, không buông tha cái nào!

Hệ thống nửa ngày vẫn không thấy nàng đáp lại, tung ta tung tăng hỏi: [Ký chủ, suy xét thế nào? Có cần mua một liều không?]

"Cám ơn, không cần."

Nàng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có 100 điểm, một liều thuốc giải độc đã mất 20 điểm, một phần năm luôn đó, mua bán không có lời như vậy, sao nàng có thể đồng ý!

Thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, có độc chắc chắn sẽ có giải dược, chỉ cần tìm được giải dược kia là ok.

Loại độc này tìm được từ bên phiên bang, vậy tám chín phần mười giải dược cũng ở bên đó.

Bắc Vũ Đường đổi thuốc mỡ thành hộp thuốc mỡ bình thường, người ngoài nhìn vẫn tưởng nàng dùng hộp cao độc kia. Cùng lúc đó, nàng viết một mật tin gửi cho biểu ca ở biên cương, đi điều tra về "yên chi hồng".

Tri Thư và Tư Cầm đứng cách đó không xa, nhìn chủ tử ngồi dưới tàng cây hải đường lật xem thư tịch.

"Tiểu thư, sao gần đây lại thích xem y thư vậy?" Tri Thư hồ nghi hỏi.

"Thật ra như vậy cũng tốt. Tiểu thư không cần ra ngoài, cũng sẽ không nghe được những lời đồn nhảm nhí đó." Tư Cầm nghĩ đến những lời đồn đãi bên ngoài, chỉ cảm thấy như bây giờ càng tốt.

"Ngươi nói rất đúng." Tri Thư mỉm cười đáp lời, chỉ là lại đang nghĩ xem nên làm cách nào để Bắc Vũ Đường biết những lời đồn đãi bên ngoài.

Nàng ta vốn cho rằng chuyện này này rất đơn giản, nhưng trong thời gian này, tiểu thư thích đọc sách, còn thích đọc sách y, không quan tâm chuyện bên ngoài. Nàng ta mấy lần muốn đề cập cũng không có cơ hội.

Đang lúc nàng ta phiền não xử lý chuyện này như thế nào, Mặc Hoạ lại vội vã chạy vào sân.

Tư Cầm ngăn Mặc Hoạ đang hấp tấp bộp chộp lại, "Ngươi vội cái gì?"

Mặc Hoạ rất tức giận, áp xúc động muốn phun lửa xuống, trả lời, "Ta có việc gấp tìm tiểu thư."

Tri Thư vừa thấy Mặc Hoạ, đôi mắt sáng ngời, lập tức kéo Tư Cầm qua, "Ngươi cho nàng ấy đi đi, nhìn nàng ấy sắp nghẹn hỏng rồi kìa."

Mặc Hoạ vừa được thả, lập tức chạy về phía Bắc Vũ Đường.

"Lỡ nàng ấy không giữ miệng nói cho tiểu thư chuyện bên ngoài thì làm sao bây giờ." Tư Cầm vừa dứt lời, đã nghe thấy Mặc Hoạ tức giận nói toàn bộ tin tức bên ngoài ra.

"Tiểu thư, sao giờ người còn có tâm tình xem sách y thế. Người không biết bên ngoài truyền lung tung thế nào rồi đâu!" Mặc Hoạ chỉ cần nghĩ đến những lời đồn bên ngoài đã tức không chịu được.

"Truyền lung tung cái gì?" Bắc Vũ Đường chẳng thèm để ý hỏi.

"Người bên ngoài vậy mà dám nói những thơ từ trước kia của tiểu thư đều do Nhị tiểu thư viết ra, là người trộm của nàng ta. Nói uổng cho người có mỹ mạo, lại không có nửa phần tài học."

Mặc Hoạ tức giận nói, đôi mắt đều đang cháy phừng phừng, "Người nói xem, sao những người này lại tin lời đồn đãi cấp thấp buồn cười này cơ chứ!"

"Còn gì nữa?" Bắc Vũ Đường nhàn nhạt hỏi.

Mặc Hoạ nghe tiểu thư hỏi chuyện, khẩu khí nghẹn trong ngực muốn lên cũng không được, muốn xuống cũng chẳng xong.

"Tiểu thư, bọn họ bôi nhọ người như vậy, chẳng lẽ người không tức giận sao?" Mặc Họa trừng mắt nhìn tiểu thư nhà mình.

Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng khép quyển y thư trong tay lại, nhìn về phía nàng ấy, cực kỳ bình tĩnh nói, "Ta rất tức giận."

Mặc Hoạ:.... (nô tỳ hoàn toàn không thấy người tức giận chút nào hết á!)

Mặc Hoạ hơi phát điên đi lại, khuôn mặt phấn nộn nhăn thành bánh bao.

Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy nghẹn đến đỏ bừng mặt, cười nói: "Bình tĩnh."

Mặc Hoạ đối mặt với đôi mắt không gợn sóng của tiểu thư nhà mình, cuối cùng bại trận.

"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ mặc kệ những người bên ngoài hiểu lầm người như vậy sao? Những bài thơ đó vốn là do người làm, lúc nào lại biến thành Nhị tiểu thư rồi!" Mặc Hoạ chỉ cần nghĩ đến chuyện này lại tức không chịu được.

Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện một thân ảnh tiếu lệ.

Bắc Vũ Đường không cần ngẩng đầu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương nồng đậm trong không khí đã biết người tới là ai.

Bắc Niệm Cẩm dẫn theo bốn nha hoàn vào sân của nàng, đi thẳng về phía Bắc Vũ Đường. Chờ đến lúc đến trước mặt nàng rồi, Bắc Niệm Cẩm vẻ mặt áy náy nói: "Tỷ tỷ, muội muội hôm nay qua đây xin lỗi tỷ."

Bắc Vũ Đường ngước lên, khi nhìn thấy gương mặt của nàng ta, hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng ta.

Bắc Niệm Cẩm vừa thấy nàng như thế, mừng thầm trong lòng.

Phẫn nộ đi, phẫn nộ đi, càng phẫn nộ càng tốt, như thế mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn, chọc phụ thân đến ghét bỏ!

"Hệ thống, gương mặt của nàng ta là sao thế?" Bắc Vũ Đường thầm chất vấn mỗ hệ thống trong lòng.

[Chỉ là trùng hợp thôi.]

"Thật sự là trùng hợp à?"

Nguyên chủ nàng tiến vào, có dung mạo tương tự chín phần nàng lúc trước. Mà dung mạo của Bắc Niệm Cẩm trước mặt, có bốn phần tương tự với dung mạo của Bắc Vũ Đường ở thế giới thứ tư.

Chẳng trách khi tiếp thu ký ức của nguyên chủ, lại cảm thấy người này có phần quen mắt, nhưng lúc ấy chỉ cho rằng là do nguyên chủ quen thuộc nên thế, không nghĩ nhiều. Giờ nhìn người thật, mới kinh ngạc phát hiện Bắc Niệm Cẩm giống với Bắc Vũ Đường ỏ thế giới nhiệm vụ thứ tư.

[Đương nhiên là trùng hợp, nếu không cô nghĩ Bắc Vũ Đường ở thế giới kia trọng sinh đến đây chắc?]

Nghe hệ thống thề son sắt, Bắc Vũ Đường cũng chỉ nghĩ là trùng hợp.

Bắc Niệm Cẩm thấy nàng nửa ngày cũng không để ý nàng ta, chỉ căm tức nhìn nàng ta, bắt đầu chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa, làm nàng càng tức giận, tốt nhất có thể mất lý trí luôn thì càng tốt.

"Tỷ tỷ, muội biết tỷ giận muội, tỷ đánh, tỷ mắng muội cũng được, nhưng đừng tức giận thương thân." Bắc Niệm Cẩm rũ mí mắt, một bộ "cô vợ nhỏ chịu uỷ khuất lớn".

Bắc Vũ Đường hồi thần thì nhìn thấy dáng vẻ này.

Nàng rất hứng thú nhìn nàng ta, "Vì sao ta phải giận ngươi?"

Bắc Niệm Cẩm sửng sốt, khoé mắt nhìn thoáng qua Tri Thư.

"Muội muội, ta đang hỏi ngươi đấy?" Bắc Vũ Đường bận vẫn ung dung nhìn nàng ta.

Bắc Niệm Cẩm rất nhanh hồi thân, nhu nhu nhược nhược nói: "Muội nói, tỷ tỷ không được tức giận."

"Ừ, sẽ không tức giận." Bắc Vũ Đường đáp.

Bắc Niệm Cẩm muốn nói lại thôi, rất có loại, "ta rất khó xử, lại không thể không nói", "Người bên ngoài đều đang nói tài danh của tỷ là giả."

Sau khi nói xong, nàng ta ngậm miệng, chờ nàng truy vấn, lại thấy Bắc Vũ Đường nhìn thẳng nàng ta, một bộ chờ nàng ta nói tiếp.

Thấy Bắc Vũ Đường không nói tiếp, Bắc Niệm Cẩm chỉ có thể diễn nốt cho xong, "Bọn họ còn nói, những thơ từ tỷ từng làm đều là của muội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.