Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Tiểu Bắc ôm di động, nhìn giới thiệu về anh rể trên mạng, giống như là xem quái vật vậy. Cậu dùng 0,01s để tiêu hoá sự thật kinh người này rồi mới ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
Ánh mắt xem kỹ mang theo bắt bẻ của cậu khiến Bắc Vũ Đường không muốn để ý cũng không được.
"Nhóc con, thu hồi ánh mắt của em lại." Bắc Vũ Đường thấy biểu tình của thằng nhóc kia thì đã biết cậu nghĩ gì.
Bắc Tiểu Bắc yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, "Chị, chị nói chị có ưu điểm gì mà khiến anh rể chọn mình chị trong một vạn bụi hoa thế?"
Mẹ Bắc nghe thằng nhãi nhà mình nói thế, đập một phát lên đầu cậu, tức giận nói: "Thằng nhãi mày ngứa đòn đúng không. Chị mày làm sao, mẹ thấy rất tốt."
Bắc Tiểu Bắc bị mẹ Bắc hung, ôm đầu không dám nói tiếp nữa.
"Hừ, trọng nữ khinh nam, con nói cho anh rể, để anh ấy làm chủ cho con." Bắc Tiểu Bắc đứng lên đi ra ngoài.
Cậu vừa đi, sắc mặt mẹ Bắc lại thay đổi, nắm tay Bắc Vũ Đường, vẻ mặt lo lắng nói: "Con gái, không phải con nói cậu ta chỉ có tiền hơn sếp của cha con chút thôi sao, sao mẹ thấy không giống tẹo nào thế."
"Aizz, cũng không biết gả con cho cậu ta là đúng hay sai nữa. Chúng ta không ham phú quý, chỉ hi vọng cậu ta đối xử tốt với con, mẹ và cha con cũng cảm thấy mĩ mãn.
Bắc Vũ Đường an tĩnh nghe bà lải nhải, không cảm thấy phiền chán mà còn cảm thấy ấm áp dị thường.
"Mẹ, anh ấy sẽ đối xử tốt với con." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
"Đối tốt với con là được rồi."
Khi mấy phù dâu tiến vào, hai mẹ con cũng không nói chuyện nữa.
Bắc Vũ Đường đứng ở lối vào, cha Bắc nhìn con gái duyên dáng yêu kiều, trong mắt nồng đậm từ ái. Bắc Vũ Đường kéo tay cha Bắc, theo nhạc mà bước lên thảm đỏ.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía lối vào, tập trung lên người cô dâu. Áo cưới trắng tinh, cô dâu mĩ lệ, cùng với tiếng nhạc du dương, cô dâu đang bước về phía người yêu mình.
Đứng ở nơi xa là một thân ảnh cao dài, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô dâu đang bước lại gần mình, nhu tình trên mắt nồng đậm, ánh mắt chuyên chú và chấp nhất, phảng phất trong mắt anh chỉ có thể chứa một mình cô.
Nhìn cô bước dần về phía mình, tim anh đập càng lúc càng nhanh, cô sẽ mau chóng trở thành vợ anh, người vợ duy nhất cuộc đời này của anh.
Bắc Vũ Đường đối mặt với đôi mắt nóng bỏng của anh, đôi mắt ấy như muốn hoà tan cô.
Khi họ đến gần, cha Bắc nhìn Hughes, nói với anh: "Cha giao con gái của cha cho con, đối xử với nó thật tốt."
Hughes tiếp nhận tay cô từ tay cha Bắc, nắm thật chặt, trịnh trọng hứa hẹn với cha Bắc, "Đời này con quyết không phụ cô ấy."
Cha Bắc nghe anh nói vậy, vừa lòng gật đầu.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường nghe được âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu.
[Ký chủ, giờ là thời cơ tốt nhất để cô giết anh ta. Cô chỉ cần bôi phấn độc trên nhẫn của cô vào nhẫn rồi đeo cho anh ta, có thể thần không biết, quỷ không hay giết anh ta.]
[Cô giết anh ta là có thể hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, có thể đạt được 150 điểm. Đây là một cơ hội tốt, đừng bỏ lỡ.]
Nụ cười bên môi Bắc Vũ Đường hơi cứng đờ, Hughes nhạy bén chú ý tới.
Anh khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao, chân em vừa bị chuột rút." Cô u oán nói, "Đều tại giày cao gót."
"Buổi lễ kết thúc thì chúng ta lập tức đi đổi."
"Được."
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, người bên dưới tuy không nghe họ nói gì, nhưng nhìn ánh mắt hai người nhìn nhau, đều có thể cảm nhận được sự ngọt ngào quẩn quanh họ.
Cha xứ hiền từ nhìn hai người, dò hỏi Hughes: "Trước mặt Thượng Đế cùng những nhân chứng đến đây hôm nay, ngài Rockefeller có nguyện ý cưới Bắc Vũ Đường làm vợ. Từ giờ đến mãi mãi về sau, dù giàu có hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, vĩnh viễn yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, chung thuỷ với cô ấy đến mãi mãi về sau không?"
Hughes trịnh trọng trả lời: "Con nguyện ý."
Cha xứ nhìn về Bắc Vũ Đường, "Trước mặt Thượng Đế cùng những nhân chứng đến đây hôm nay, tiểu thư Bắc Vũ Đường có nguyện ý gả ngài Rockefeller làm vợ. Từ giờ đến mãi mãi về sau, dù giàu có hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, vĩnh viễn yêu anh ấy, quý trọng anh ấy, chung thuỷ với anh ấy đến mãi mãi về sau không?"
Hughes khẩn trương nhìn cô, người chưa bao giờ biết khẩn trương là gì giờ đang vô cùng hồi hộp.
Anh sợ nghe thấy những gì mình không muốn nghe.
Bắc Vũ Đường tựa như cảm nhận được sự bất an của anh, yên lặng nắm tay anh, trịnh trọng nói với cha xứ, "Con nguyện ý."
Cô vừa nói xong, Hughes bỗng thả lỏng.
Trong mắt người ngoài là vợ chồng son quá ân ái, ngay cả tuyên thệ vẫn không quên thâm tình nhfin đối phương.
Khi anh đeo nhẫn lên ngón tay cô, phảng phất như anh đã vòng lên người cô gông xiềng tình yêu của anh.
Bắc Vũ Đường lấy nhẫn trong hộp ra, chiếc nhẫn này là anh tự mình thiết kế, tự mình chọn nguyên liệu, là độc nhất vô nhị.
[Ký chủ, đừng mềm lòng. Đây là cơ hội tốt nhất của cô. Chỉ cần bôi độc dược vô sắc vô vị lên nhẫn, mấy ngày sau anh ta sẽ yên lặng qua đời, đến lúc đó cô sẽ có được khoản tài sản khổng lồ, sống mười lăm năm rồi rời khỏi nhiệm vụ, vậy chẳng phải là hoàn mĩ rồi sao.]
(Chị hơi ghét em rồi nhé, hệ thống mới)
Mỗi câu nói của hệ thống đều khiến cô trở nên bực bội, không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Câm miệng. Tôi muốn làm gì, thành công hay thất bại, tôi đều sẽ tự lựa chọn."
Minh nhún vai, [Nếu đã vậy, chúc cô may mắn.]
Hughes thấy cô chậm chạp không động, đôi mắt đen vui sướng lại một lần nhiễm lên sự lo lắng.
Bắc Vũ Đường nắm lấy tay anh, khi nhẫn đeo lên ngón áp út của anh, nụ cười bên môi anh lại quay về.
Cha xứ trang trọng tuyên bố, "Mời chú rể hôn cô dâu."
Ông ta vừa nói xong, Hughes gấp gáp hôn lên đôi môi đỏ của cô, giống như là đóng dấu ấn ký của mình lên vậy. Giờ khắc này cô hoàn toàn thuộc về một mình anh.
Mọi khách khứa đều đứng lên vỗ tay cho họ, thể hiện sự chúc phúc của mình.
Đêm, Bắc Vũ Đường ngồi ở mép giường chờ anh đến. Khi cửa phòng mở ra, cô nhìn về phía cửa, thấy Hughes đang đỏ mặt đi vào phòng.
Bắc Vũ Đường ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người anh, mày hơi nhíu, đỡ anh vào toilet, cố sức rửa mặt chải đầu cho anh, rồi đỡ anh về giường.
Hughes nhìn người trước mắt, trong mắt mang theo ý cười, miệng lẩm bẩm, "Cuối cùng em đã là vợ của anh, vợ của Hughes anh."
Bắc Vũ Đường bất đắc dĩ nhìn anh, đột nhiên anh vươn tay ra, ôm cô vào lòng, "Vợ ơi, anh yêu em."
Nói rồi, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bắc Vũ Đường muốn đẩy người đầy mùi rượu này ra, lại bị anh bá đạo khống chế.
Đêm động phòng hoa chúc, triền miên lâm li.
Cứ tưởng người say thì sẽ yếu, một lần thôi sẽ ngừng, sự thật chứng minh, định luật này không thể áp dụng lên người nào đó. Người nào đó càng đánh càng hăng, càng đánh càng tỉnh.
Bắc Vũ Đường đẩy người đàn ông trên người, giọng nói khàn khàn mất tiếng, "Xong chưa vậy?"
Người nào đó thực tuỷ biết vị nói: "Nhanh... nhanh......"
Mẹ nó, câu trả lời này mấy lần trước anh cũng nói rồi, đều là cái "nhanh" này, nhanh đến mức giờ còn chưa kết thúc.
Bắc Vũ Đường eo đau lưng đau, mệt không chịu được, "Em muốn ngủ."
Hughes rất săn sóc ôn nhu nói: "Em ngủ đi."
Bắc Vũ Đường mắt lé nhìn anh, vậy anh dừng tay đi chứ.
Nhìn tư thế của anh, hoàn toàn đang biểu lộ "Em ngủ của em, anh làm của anh".
Mẹ nó, anh lăn lộn em thế thì em ngủ kiểu gì.
Bắc Vũ Đường nổi giận, "Hughes, anh mau xuống cho em!"
Cô rất muốn đá người nào đó xuống giường, nhưng chân đã mệt đến mức không nâng dậy nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Hughes thấy vợ yêu nổi giận, vội lấy lòng, "Vợ ơi, lần cuối cùng, lần cuối cùng thôi nha."
Ngày thường chỉ là ăn một chút, thường chỉ ăn món khai vị, không dám làm càn. Cuối cùng từ hôm nay có thể bắt đầu quang minh chính đại muốn làm gì thì làm, tất nhiên anh sẽ ăn cả vốn lẫn lời lúc trước về.
Bắc Vũ Đường câm nín nhìn anh.
Hughes thấy vậy, thông minh lấy một lý do không chê vào đâu được, "Vợ à, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, cả đời chỉ có một lần thôi."
Ý tứ kia không cần quá rõ ràng!
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng đáng thương của anh, đối mặt với lý do của anh, cũng mềm lòng, "Được rồi, lần cuối cùng đấy."
Sau khi được vợ yêu đồng ý, người nào đó lập tức vui vẻ, bắt đầu một vòng chiến đấu mới. Bắc Vũ Đường bị anh chiên rán lại ăn thêm một lần.
Mệt đến mức không còn sức nói chuyện, tuỳ ý cầm thú nào đó làm xằng làm bậy.
Cô nhìn sắc trời dần tảng sáng ngoài cửa sổ, trong lòng thầm than.
Qua ngày mai, tuyệt đối không thể để tên cầm thú này lên giường!
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Bắc Vũ Đường âm thầm thề.
Chờ đến khi Bắc Vũ Đường tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã treo cao, cô mới vừa cử động, đã cảm thấy cơ thể như vỡ vụn, không chỗ nào không đau.
Nhìn dấu xanh tím che phủ khắp cơ thể, nhìn thân hình bị trồng đầy dâu, Bắc Vũ Đường muốn mắng chửi người!
Chú ý thấy người mình sạch sẽ thoải mái, cô biết anh làm xong đã xử lý giúp cô, không đến mức cô tỉnh lại cả người khó chịu.
Cô vừa mới đặt chân xuống đất, hai chân đã mềm nhũn, suýt ngã ngồi trên đất.
Cầm thú!
Bắc Vũ Đường âm thầm mắng.
Lúc trước sao cô lại không phát hiện anh lại dài như vậy chứ. Lúc trước đều là một lần, nhiều nhất là hai lần cũng là hành quân lặng lẽ.
Giờ xem ra anh giấu dốt, nếu không chính là uống thuốc.
Nhưng mà, Bắc Vũ Đường nghiêng về vế trước.
Lúc trước từng nghe truyền thuyết sói một đêm bảy lần, lúc đó còn nghĩ là phóng đại lên thôi, qua đêm qua, Bắc Vũ Đường đã cảm nhận được sâu sắc rõ ràng, sói một đêm bảy lần so với anh chỉ là mây bay.
Hughes bưng bữa sáng vào phòng, thấy nhân nhi tập tễnh bước đi, lập tức tiến lên nâng cô.
Bắc Vũ Đường tức giận trừng tên đầu sỏ gây tội này.
"Vợ à, em đi đâu, anh ôm em đi."
"Phòng tắm."
"Được rồi." Nói xong, anh ôm ngang eo cô lên, bế cô đến phòng tắm.
Ngoài cửa phòng tắm, Hughes dựa vào cửa, không yên tâm thường xuyên nghe động tĩnh bên trong.
"Vợ ơi, em đừng cậy mạnh, chồng có thể giúp mà."
Người đang ngâm mình trong bồn tắm nghe người nào đó vô sỉ mày dày như thế, hận không thể dùng băng dính dán miệng anh lại.
"Câm miệng." Vũ Đường phẫn nộ quát.
Quả nhiên anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hughes nhìn người nào đó bình yên từ phòng tắm bước ra, đáy mắt xẹt qua tia tiếc nuối.
Bắc Vũ Đường thấy vẻ mặt của anh thì biết ngay tên háo sắc nhà anh đang nghĩ cái gì trong đầu.
Hughes biết đêm qua quá làm càn, cười bồi tội: "Vợ ơi, em đói rồi đúng không, em thích ăn cháo táo đỏ."
Cô chuẩn bị duỗi tay nhận, lại nghe được Hughes nói: "Sao có thể để vợ tự mình động tay, để chồng tới."
Nói rồi, anh múc một thìa lên, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng cô.
Bắc Vũ Đường nhìn người nào đó cười làm lành lấy lòng, không làm kiêu, há miệng hưởng thụ sự hầu hạ của mĩ nam.
Cả ngày Hughes đều quấn lấy cô, hầu hạ cô thoả đáng.
Cha mẹ Bắc thấy thế, không nhịn được mà nhắc mãi, "Vũ Đường, Hughes đối tốt với con như vậy, con không thể chỉ biết lười biếng hưởng thụ. Con nhìn xem con giống cái gì."
Bắc Vũ Đường oan lắm mà, đều tại anh muốn làm chứ có phải cô bắt buộc anh đâu.
Không đợi Bắc Vũ Đường kêu oan, Hughes đã lập tức nói: "Cha mẹ, là con nguyện ý hầu hạ Đường Nhi. Hai người đừng tước đoạt lạc thú của con."
Mẹ Bắc lại nói: "Con đừng chiều nó quá, nó thành một con nhóc lười luôn rồi kia kìa."
"Như vậy là tốt nhất, để cô ấy không rời khỏi con được." Hughes cười nói, thuận thế ôm cô vào lòng.
Bắc Vũ Đường u oán nhìn cha mẹ, "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái mẹ đấy?"
Mẹ Bắc cười trừng mắt nhìn cô một cái.
Cha mẹ Bắc càng nhìn Hughes càng vừa lòng, bọn họ nhìn ra được, anh thật sự nâng con gái mình trong lòng bàn tay mà yêu chiều. Bọn họ vui mừng thay con gái mình.
Bắc Tiểu Bắc nhìn anh rể, lại nhìn chị gái, không biết có nên bội phục chị gái mình có cách trị chồng hay không nữa.
Đến tối, Bắc Vũ Đường cuối cùng có thể thoải mái nằm giường nghỉ ngơi, người nào đó vội vàng tắm rửa sạch sẽ rồi mò về giường.
Nhưng mà, khi thấy người phụ nữ bọc mình thành con nhộng trên giường, anh trợn tròn mắt.
"Vợ ơi." Hughes khiếp sợ nhìn cô.
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, mỉm cười nhìn anh, "Hôm nay em định ngủ như vậy, nếu anh dám chạm vào đồ trên người em, cẩn thận em diệt tiểu Hughes."
Hughes cười khổ nhìn vợ yêu võ trang hạng nặng, cười khổ một trận.
Anh nghĩ cả ngày hôm nay anh đã lập công chuộc tội, hẳn cô đã nguôi giận rồi, có thể về giường. Nào ngờ, lên giường thì được, phúc lợi lại không có.
Bắc Vũ Đường nhìn người nào đó vẻ mặt khổ bức thì vô cùng mừng rỡ.
Hughes nằm bên cạnh cô, nhìn vợ yêu bọc thành con nhộng, dụ dỗ, "Vợ ơi, em như vậy có không thoải mái không, chồng cởi giúp em nhé?"
Nói xong, "rất hảo tâm" muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Bắc Vũ Đường quả quyết từ chối.
"Không cần, như này rất thoải mái."
Cô không muốn mai lại không xuống giường được đâu, nếu "làm lụng vất vả" nữa, chắc chắn cô sẽ đi đời nhà ma.