Editor: Bạch Diệp Thảo
Đây là tin tức Bắc Vũ Đường tiếp thu được từ nguyên chủ.
Nàng thành công bị hình ảnh Lý Mộng Mộng và Lý Nghị Hồng tằng tịu ghê tởm muốn hỏng rồi.
"Hệ thống, ra đây."
[Ký chủ tìm bổn hệ thống có chuyện gì quan trọng à?]
"Tư liệu này không đầy đủ. Tôi muốn toàn bộ tư liệu, đặc biệt là Lý Mộng Mộng."
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường có lẽ không hiểu nữ chủ của thế giới nghĩa là gì, nhưng nàng lại hiểu.
Thậm chí câu nói cuối cùng của Lý Mộng Mộng kia, trong tay đột nhiên xuất hiện một bình sứ, tất cả đều nói cho nàng, thế giới vị diện nhiệm vụ lần này tuyệt đối không đơn giản.
[Nếu ký chủ muốn biết, cần đổi 10 điểm tích lũy.]
"Đổi đi." Bắc Vũ Đường rất dứt khoát.
[Được rồi.]
Hệ thống không ngờ lần này lại dứt khoát đến thế, dứt khoát đến mức làm nó ngạc nhiên.
Khi Bắc Vũ Đường tiếp thu xong toàn bộ tin tức về Lý Mộng Mộng, không nhịn nổi nói một câu thô bạo, "Đậu xanh!"
Bắc Vũ Đường căm tức nhìn hư vô, giận dữ hỏi: "Tình huống này là thế nào? Sao ả ta cũng có hệ thống?"
Bắc Vũ Đường ẩn ẩn có suy đoán này, nhưng là khi biết rõ ràng, vẫn bị chấn động một phen.
[Cái này nói ra thì rất dài.]
"Đừng vô nghĩa, nói trọng điểm." Bắc Vũ Đường trầm giọng.
[Lý Mộng Mộng giống cô, cũng không phải nguyên chủ thực sự. Cô ta là một nhiệm vụ giả trói định với một hệ thống tà ác, tôn chỉ của bọn họ là cướp đoạt vận khí của những người có vận khí lớn của mỗi thế giới, biến nó thành sức mạnh của bọn họ.]
[Ở thế giới vị diện này, nguyên chủ Bắc Vũ Đường là người có vận khí lớn. Cô ta cướp đi khí vận của Bắc Vũ Đường, khiến Bắc Vũ Đường chết thảm. Theo quỹ đạo bình thường, Bắc Vũ Đường sẽ trở thành thủ phụ phu nhân, bạc đầu giai lão với Lý Nghị Hồng.]
"Sao lại có cả loại hệ thống này?"
[Trong muôn vàn thế giới, không chỉ tồn tại mỗi hệ thống ngược tra chúng ta. Nhưng mà, hệ thống chúng ta thuộc về phe giúp đỡ chính nghĩa, giữ gìn hoà bình thế giới. Đám kia là loạn thần tặc tử. Các nhiệm vụ của hệ thống tà ác này ngược đãi nguyên chủ quá tàn nhẫn, khiến điểm cừu hận của cô ấy tăng vọt, truyền thẳng tới chỗ chúng ta, vậy nên chúng ta phải bình định thay cô ấy.]
[Bởi vì nhiệm vụ lần này đặc thù, nếu ký chủ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, điểm tích lũy tăng gấp bội.]
Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời.
[Khó khăn càng lớn, nhưng tương đương với đó là phần thưởng cũng cao. Ký chủ cố lên, bổn hệ thống xem trọng cô nha.]
"Nhiệm vụ lần này là gì?"
[Có người uỷ thác nói cho cô.]
Rất nhanh, trước mắt Bắc Vũ Đường xuất hiện một bóng người, người này đã bị huỷ hoàn toàn dung mạo, hai chân què, quần áo tả tơi. Dung mạo tuy đã bị huỷ, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, khiến người ta liếc mắt đã chú ý đến nàng ấy.
"Ngươi hy vọng ta giúp ngươi như thế nào?"
"Ta muốn ngươi bảo vệ tốt người nhà của ta, ta muốn Lý Nghị Hồng và Lý Mộng Mộng chết không được tử tế." Nói xong câu cuối, hận ý nùng liệt cháy lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy.
"Xin lỗi, nguyện vọng thứ nhất của ngươi, ta chỉ sợ không thể hoàn thành, nhưng cái sau thì ta có thể làm được." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
"Vì sao? Vì sao không làm được?" Nguyên chủ Bắc Vũ Đường lập tức toát ra hắc khí oán độc.
"Bởi vì thời gian ta đến đã muộn. Cha mẹ ngươi đã bị hại."
"Nếu muốn báo thù thay ta, vì sao không đi sớm một chút, vì sao?"
Oán khí trên người nguyên chủ càng đánh tới, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy ngực nặng nề, cổ họng nghẹn một hơi tanh ngọt.
"Phụt"~~
Bắc Vũ Đường phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp phun lên nguyên chủ, chỉ trong chốc lát, hắc khí trên người nguyên chủ lui đi.
Hệ thống đang tránh ở nơi tối chuẩn bị ra tay thấy vậy, nó hơi sửng sốt, cũng không vội động thủ.
Nguyên chủ bình tĩnh lại, lý trí bị thù hận che mắt cũng dần quay về.
Khi nhìn thấy máu tươi bên khoé môi Bắc Vũ Đường, trong lòng tự trách, miệng không ngừng xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta cũng không phải cố ý. Ta, ta cũng không biết vì sao lại thành như vậy."
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy tự trách, xua tay, "Không sao."
Thấy nàng ấy đã bình tĩnh lại, Bắc Vũ Đường giải thích: "Chúng ta chỉ là hệ thống ngược tra, có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện thì sẽ tận lực hoàn thành giúp ngươi, nhưng nếu vượt quá quyền hạn của chúng ta, chúng ta cũng không thể làm được."
Làm người chết sống lại quá khó khăn, không thể làm được.
Thần sắc nguyên chủ ảm đạm, "Ta hiểu, nhưng...... Ta... Ta hối hận. Nếu không phải ta gả cho hắn, không phải ta không biết nhìn người, cũng sẽ không liên luỵ đến cha và nương. Đều là lỗi của ta, là ta sai, ta hại chết bọn họ."
Nguyên chủ che mặt lại, khóc lóc thảm thiết.
"Ngươi không cần quá tự trách, chuyện xảy ra cũng không phải ngươi mong muốn. Ai cũng không đảm bảo được sau này sẽ thế nào. Chúng ta không phải thần, không nhìn thấu được tương lai." Bắc Vũ Đường an ủi.
Dù nàng nói thế, nguyên chủ vẫn tự trách, và áy náy, không thể thoát ra.
Bắc Vũ Đường hiểu cảm giác lúc này của nàng ấy.
Lúc trước khi trở thành u hồn, khi nhìn thấy phụ thân chết, ca ca bị bọn họ tra tấn đến chết, nàng cũng là như vậy.
Nàng khi đó oán hận Cố Phiên Nhiên, oán hận Đường Cảnh Ngọc, nhưng người nàng hận nhất lại là chính bản thân mình.
May mà nàng có một cơ hội, có thể bổ cứu lại.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, áp xuống cảm xúc mặt trái trong lòng.
Nàng thật ra bất giác đã bị cảm xúc của nguyên chủ cảm nhiễm.
Nguyên chủ khóc xong, cảm xúc đã dần ổn định lại.
"Nếu đã không thể làm người nhà sống lại, vậy khiến đám đao phủ đó xuống địa ngục hết đi."
Khi nguyên chủ ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt không còn yếu đuối khóc lóc nữa, chỉ còn hận ý.
"Được."
"Cám ơn ngươi."
Khi nàng nói xong, thân ảnh nguyên chủ dần biến mất trước mặt nàng.
[Đây là thuốc chữa thương hệ thống cho cô.]
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn đồ vật đột nhiên xuất hiện trong tay.
Hệ thống keo kiệt này hôm nay còn tặng đồ free cho cô cơ đấy.
Hệ thống-kun nghe được độc thoại nội tâm của cô, suýt nữa thì chửi tục.
[Vừa nãy linh hồn của cô bị oán khí của người uỷ thác làm bị thương, bình dịch dinh dưỡng này ôn dưỡng linh hồn, có lợi cho linh hồn của cô. Mau uống đi, quá thời gian là không còn hiệu quả.] Hệ thống giục.
Bắc Vũ Đường không nghi ngờ nó, uống sạch.
Hệ thống thấy cô đã uống thì mới yên tâm.
Nó còn đang sợ ký chủ keo kiệt nhà mình sẽ cất không uống.
[Bởi vì nhiệm vụ lần này đặc thù, bổn hệ thống sẽ không để hệ thống của đối phương cảm nhận được sự tồn tại của mình, nhưng ký chủ cũng phải để ý, đừng vì cô mà để chúng nghi ngờ.] Hệ thống nhắc nhở.
"Ta hiểu."
[Chúc ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.]
Hệ thống biến mất, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng có thể an tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Nơi nàng đang dưỡng thương là nhà của một thợ săn, nguyên chủ đã dưỡng thương ở đây hơn một năm.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, bước ra khỏi phòng, thấy rào tre quây thành sân, xung quanh đều là cây lớn, nhà này ở trong núi rừng.
Một nam tử diện mạo thô cuồng gánh một gánh gỗ xuất hiện trong sân, nam tử thấy nàng ra ngoài, lập tức hạ gánh gỗ xuống.
"Sao ngươi lại xuống giường?" Thợ săn tiến lên đỡ nàng.
Bắc Vũ Đường khập khiễng đi tới, cự tuyệt hắn nâng, "Không sao. Ta phải tự mình học đi. Luôn dựa vào ngươi cũng không phải là cách."
"Không sao. Chỉ cần có ta ở, dựa vào ta thì cứ dựa." Thợ săn hào sảng nói.
"Cũng có lúc ngươi không ở, ta cũng không thể cả ngày đi theo ngươi, không phải sao." Bắc Vũ Đường cười.
"Đều do ta nghèo, nếu nhà ta có tiền thì đã có thể mời đại phu giúp ngươi." Thợ săn có hơi tự trách.
"Sao ngươi lại nói thế, ngươi cứu ta đã là đại ân. Lâu như vậy, nếu không phải ngươi chiếu cố ta, chỉ sợ ta đã sớm trở thành một đống xương trắng." Bắc Vũ Đường nói.
"Mẹ ta nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp." Thợ săn cộc lốc cười.
Nếu nguyên chủ Bắc Vũ Đường không khôi phục ký ức sau một năm, có lẽ có thể sống cùng thợ săn này, cũng coi là hạnh phúc. Chỉ là một năm sau, nàng ấy lấy lại được trí nhớ.
Thợ săn tiếp tục nói: "Người ngươi bảo ta hỏi thăm, ta đã lên trấn hỏi qua, cũng không có. Có phải ngươi nhớ lầm rồi không?"
"Có lẽ vậy."
"Mấy ngày nữa ta lại đến trấn trên, sẽ giúp ngươi hỏi một chút." Thợ săn không muốn làm nàng thất vọng, bổ sung.
"Không cần. Ta chuẩn bị dưỡng thêm một thời gian, một thời gian sau, ta tự mình qua tìm."
"Vậy, vậy được rồi."
Trong nhà thợ săn đều là cơm canh đạm bạc, nhưng thịt thì lại không ít.
Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn, cơ bản đều là luộc chín ăn, không có một chút tư vị nào.
Chờ đến bữa thứ hai, Bắc Vũ Đường khăng khăng xuống bếp, thợ săn ăn xong, không bao giờ cản nàng vào bếp nữa. Bắc Vũ Đường ở trong núi không chỉ đơn thuần đợi không, mà là vào núi hái thuốc.
Nàng sẽ đi cùng thợ săn vào núi, hắn đi săn, còn nàng đi hái thuốc.
Có những lúc, hắn bắt được thú xong, sẽ hái thuốc cùng nàng.
Những dược liệu này đều dùng để điều dưỡng thân thể của mình.
Thợ săn nhìn nàng tự bắt mạch cho mình, rất mới lạ, "Ngươi biết xem bệnh?"
"Ừ." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng đáp.
Đôi mắt thợ săn tức khắc tỏa sáng.
Hắn phát hiện từ khi nàng khôi phục trí nhớ, nàng hiểu rất nhiều thứ.
Trong lòng thợ săn, nàng đã trở thành một nhân vật cực kỳ ghê gớm.
Bắc Vũ Đường băm mấy thảo dược trong tay, sau đó đắp lên đùi.
Chân của nguyên chủ vốn có thể không què, nhưng vì quá thời gian tốt nhất rồi, dù là đại la thần tiên cũng không thể chữa khỏi. Giờ nàng chỉ tận lực điều dưỡng để hai chân linh hoạt hơn mà thôi.
Vết thương trên mặt thì Bắc Vũ Đường lại không vội xử lý.
Đương nhiên nguyên nhân chính là không có dược liệu, điều chế thuốc mỡ khử sẹo cần mấy loại dược liệu rát đắt, mà nhà này cũng không giàu, nên giờ nàng không có ý định phối thuốc.
Hơn nữa, nàng cảm thấy gương mặt này càng có lợi cho nàng báo thù.
Bắc Vũ Đường tu dưỡng trên núi một tháng, chuẩn bị xuống núi.
"Ngươi thật sự phải đi sao?" Lôi Thiên nhìn chằm chằm nàng.
"Ừ, ta cần phải trở về."
Lôi Thiên lấy một cái túi tiền cũ nát trong cổ tay áo ra, nhéo vào lòng nàng, "Cái này ngươi cầm đi."
Bắc Vũ Đường nhìn tiền bạc trong tay, số tiền này là toàn bộ gia sản của hắn.
Trước khi nàng từ chối, hắn đã nói: "Nếu ngươi không lấy, ta sẽ không cho ngươi đi."
Bắc Vũ Đường thấy hắn nghiêm túc, yên lặng nhận tiền.
Lôi Thiên đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Bắc Vũ Đường dần khuất nơi xa, hốc mắt trở nên ướt át.
Bắc Vũ Đường đi đến giữa sườn núi thì nhận thấy có người theo sau.
"Ra đây."
Không có phản ứng.
"Ta đếm đến ba, không ra là ta đánh."
"Một."
"Hai."
Khi nàng đếm đến ba, một bóng người từ sau thân cây đi ra.
Bắc Vũ Đường nhìn Lôi Thiên, "Sao ngươi lại cũng đi theo?"
"Ta có thể đi cùng ngươi không?" Lôi Thiên ngượng ngùng xoắn xít hỏi, nói xong thì lập tức cúi đầu, sợ nàng từ chối.
Mới vừa rồi nàng rời đi, hắn nhìn căn phòng trống rỗng, cảm thấy vô cùng vắng vẻ.
Hắn hiểu tâm mình, phản ứng rất nhanh, lặng lẽ theo sau nàng.
"Ngươi thật sự muốn theo ta sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Lôi Thiên không chút do dự gật đầu.
"Nơi ta đi rất xa, có lẽ cả đời không quay lại đây. Ngươi còn muốn đi theo sao?" Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
Lôi Thiên hơi do dự, gật gật đầu.
"Được. Nếu ngươi nguyện ý, vậy thì đi theo ta. Lúc nào hối hận thì lại quay về."
Lôi Thiên nghe nàng đồng ý, kinh hỉ ngẩng đầu, trong mắt toát ra ánh sáng sáng ngời, vội tỏ thái độ, "Ta sẽ không hối hận."
Tới chân núi, Bắc Vũ Đường đi đến Bắc phủ một chuyến.
Đập vào mắt là một mảnh phế tích, Bắc Vũ Đường mang khăn che mặt, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Lôi Thiên đứng cùng cô ở đó.
Có người đi ngang qua đều cho một ánh mắt hồ nghi.
Có một ông lão đi tới, "Vị cô nương này, nếu ngươi tới tìm người Bắc phủ, vậy chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi. Sớm tại một năm trước, vì một trận lửa lớn, Bắc phủ đã bị đốt thành tro tàn. Hai mươi mấy người Bắc gia không một ai thoát ra ngoài được. Aiz, thật đáng thương."
Bắc Vũ Đường không nói gì, nhưng Lôi Thiên lại rất kinh ngạc.
"Lửa lớn như thế nào mà không một ai thoát được vậy chứ." Lôi Thiên không thể tưởng tượng được.
Ông lão kia sâu kín thở dài một hơi, "Ai mà biết được."
Phụ nhân bên cạnh đi tới, nhỏ giọng nói thầm, "Ta nghe nói người Bắc gia là bị quỷ mê hoặc nên mới không chạy thoát. Gần đây toà nhà này không sạch sẽ, thường nháo quỷ, chắc là oán khí của người Bắc gia không đi được, vẫn luôn ở lại đây."
"Nháo quỷ?" Lôi Thiên kinh ngạc nhìn bà ấy.
Biểu tình của Bắc Vũ Đường hơi thay đổi, nhìn về phụ nhân kia.
Phụ nhân kia thấy hai người đều có hứng thú, vui sướng nói: "Đúng. Ta nghe Lão Vương gõ mõ cầm canh nói, thời gian trước, hắn gõ mõ cầm canh qua đường này, nghe được tiếng khóc ô ô, hắn sợ tới mức bị bệnh vài ngày."
"Mới đầu mọi người nghĩ hắn đang tấu hài, nhưng không quá mấy ngày, ông lão cách vách ta nửa đêm về nhà qua đường đó cũng nghe được tiếng quỷ khóc, ông ta sợ đến mức ném cả bình rượu, té ngã lộn nhào chạy về nhà."
Lôi Thiên nghe đến mê mẩn.
"Cám ơn thẩm." Bắc Vũ Đường cám ơn một tiếng rồi kéo Lôi Thiên rời đi.
Lúc đi trên đường, Lôi Thiên không nhịn được hỏi: "Ngươi nói thật sự có quỷ nháo sao?"
"Buổi tối đi thì biết." Trong lòng Bắc Vũ Đường có một ý tưởng, không biết có phải thật hay không, còn cần nàng qua điều tra mới biết.
Lôi Thiên nghe lời nàng nói, đôi mắt trợn to.
"Ta... Chúng ta đêm nay đến toà nhà đó?"
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Chẳng lẽ ngươi sợ?"