Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên - Chương 60: Anh yêu em : truyenyy.mobi

Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 60: Anh yêu em




“Đang nói chuyện gì mà vui thế?” Lưu Uyển Như có chút kinh ngạc không hiểu chồng mình sao lại thân với Lục Mạch nhanh như vậy.

“Đứa nhỏ Lục Mạch này, không sao đâu, quả là tuổi trẻ tài cao.” Dương Đào chỉ lắc đầu cảm khái, tâm trạng trông rất vui vẻ.

Dương Trạch ở một bên không lên tiềng, nhưng cũng không phủ nhận việc Dương Đào tán thưởng Lục Mạch.

Dương Chi tò mò nhìn Lục Mạch, vừa vặn cậu cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Mạch nháy mắt khẽ cười.

Giống như đang hỏi Dương Chi, cậu đang thể hiện khá tốt, phải không?

Dương Chi cũng nháy mặt đáp lại, tỏ vẻ rất đỉnh.

Bữa cơm trưa được cả nhà thưởng thức.

Buổi chiều, Lục Mạch hàn huyên với Dương Đào trong phòng làm việc, ăn bữa tối xong để Dương Chi nghỉ ở nhà, còn mình thì đến khách sạn ở một đêm.

“Ở nhà phòng ngủ cho khách đi, cháu không cần ở bên ngoài đâu.” Lưu Uyển Như giữ cậu lại nói.

“Không cần đâu bác gái, sáng mai cháu sẽ đến đón Chi Chi.” Lục Mạch còn nhớ Quý Nhiễm vẫn đang nghỉ ở khách sạn, nếu để anh ấy một mình qua đêm sẽ không thích hợp lắm.

Lưu Uyển Như giữ lại vài lần nhưng thấy Lục Mạch đã quyết định ở khách sạn nên cũng không nói thêm nữa.

“Chi Chi, con tiễn Lục Mạch đi.” Lưu Uyển Như chỉ có thể nói với Dương Chi đang đứng ở một bên.

“Được ạ.” Dương Chi thay giày xong rồi tung tăng xuống lầu cùng Lục Mạch.

“Anh thấy ba mẹ em thế nào?” Dương Chi đi bên cạnh Lục Mạch, ngẩng đầu tò mò hỏi.

“Họ đều là những người rất tốt.” Lục Mạch xoa đầu cô rồi lại nắm lấy tay cô.

Trong ấn tượng của Dương Chi, đây là lần đầu tiên hai người chính thức nắm tay nhau, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, do dự một lúc, Dương Chi mới giãy dụa.

Lục Mạch dừng lại, đáy mắt có ảm đạm, nghĩ Dương Chi không thích làm chuyện này, đang định thuận theo ý cô mà buông tay, ai biết Dương Chi lại đổi cách nắm tay, mười ngón đan xem vào nhau.

Lục Mạch sửng sốt, quay đầu nhìn Dương Chi bên cạnh.

Dương Chi sớm đã quay đầu sang một bên, vành tai đỏ bừng.

Lục Mạch tười cười lập tức nắm chặt tay Dương Chi.

Cậu đang sợ điều gì đây, Dương Chi đã tỏ tình với cậu, còn đưa cậu về nhà ra mắt ba mẹ mình, sao bản thân lại nhạy cảm như vậy.

“Chi Chi.” Bước đến chỗ đậu xe, Lục Mạch dừng chân kéo cô lại.

“Hả?” Dương Chi cũng dừng lại, trong màn đêm mờ mịt nhìn lại Lục Mạch, cách đó không xa ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến cho gương mặt Lục Mạch dịu dàng không ít.

Lục Mạch dựa vào xe, cánh tay nhẹ nhàng kéo Dương Chi vào trong lòng, vùi mặt vào cổ cô, hai tay vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô.

“Làm sao vậy?” Tiếng thở của Lục Mạch khiến cổ Dương Chi ngứa ngáy, nhưng cô cũng không vùng vẫy mà ngoan ngoãn ở trong vòng tay của Lục Mạch, cũng ôm lại cậu.

Câu trả lời của Dương Chi khiến cái ôm của Lục Mạch càng chặt hơn.

“Anh yêu em.” Lục Mạch nói.

Lời tỏ tình đột ngột khiến Dương Chi sửng sốt, cô vỗ nhẹ vào lưng Lục Mạch hai lần, ra hiệu cho cậu đứng thẳng dậy.

Lục Mạch cũng làm theo.

Dương Chi nhìn đuôi mắt phiếm hồng của Lục Mạch, cũng hơi kinh ngạc.

“Em cũng vậy, em cũng yêu anh.” Cô đã nói như vậy.

Vừa dứt lời, trên môi đã truyền cảm giác mềm mại, đầu tiên là áp nhẹ vào môi cô, nhẹ như một cơn gió.

“Lục Mạch…” Dương Chi bối rối trước nụ hôn đột ngột này, không khỏi thì thầm gọi tên cậu, ánh mắt ướt át nhìn cậu, rất giống dáng vẻ bị bắt nạt.

Hai từ này dường như đã kịch động điểm nào đó với Lục Mạch, cậu ôm chặt lấy Dương Chi, một bàn tay chế trụ đầu cô, dễ như trở bàn tay mà cạy mở môi cô.

Lục Mạch mang hơi thở cường thế, dùng sức xâm nhập vào miệng cô, vẻ dịu dàng trước đó lập tức biến mất.

Dương Chi phát hiện mình có vẻ thích kiểu hôn sâu như thế này với Lục Mạch.

Sự va chạm bờ môi, sự quấn quít của đầu lưỡi…

Dương Chi nhịn không được đáp lại Lục Mạch, hành động này của cô không thể nghi ngờ càng tiếp thêm sức mạnh cho cậu, hai mắt cậu dường như đỏ lên, hận không thể hoà nhập Dương Chi vào với cơ thể mình.

Mãi cho đến khi Dương Chi lên tiếng, không thở nổi nữa, lúc này Lục Mạch mới buông cô ra.

Khóe mắt Dương Chi ch ảy nước mắt, Lục Mạch lại không kìm lòng được mà hôn thêm.

Nụ hôn lần này chậm rãi, nhẹ nhàng và kéo dài.

“Đêm nay anh rất muốn ôm em ngủ.” Lục Mạch trầm giọng nói, dùng đầu ngón tay xoa khóe mắt Dương Chi, thay cô lau nước mắt.

“Là anh muốn em ở nhà.” Dương Chi bĩu môi, vốn dĩ cô muốn ở khách sạn với Lục Mạch, khi tỉnh dậy đỡ phải lái xe qua đón cô, thế nhưng cậu lại lấy cớ hiếm khi về nhà nên muốn cô ở nhà nghỉ ngơi.

“Anh hối hận rồi.” Lục Mạch lại ôm chặt cô, cậu chỉ lo nếu Dương Chi ở cùng cậu trong khách sạn, buổi tối cậu sẽ không kiềm chế được chính mình.

Cô giống như một cây thuốc phiện, làm tê liệt các giác quan của cậu, khiến cậu trầm mê.

“Hối hận cũng không kịp rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải lái xe cả ngày.” Dương Chi hất tóc nói, che giấu nhịp tim chưa ổn định của mình.

“Được, ngày mai anh đến đón em.” Lục Mạch buông Dương Chi ra, trong ngực đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Dương Chi cũng cảm thấy mình đột nhiên thiếu mất cái ôm ấm áp, thời tiết dường như lại trở nên lạnh hơn.

“Đi đường cẩn thận.” Dương Chi nhìn Lục Mạch lên xe thắt dây an toàn xong mới dặn dò.

“Được.” Lục Mạch cười đáp.

Trên đường về, cậu mang đồ ăn cho Quý Nhiễm, người mà ngủ một ngày vẫn chưa ra ngoài.

Ban đêm, Lục Mạch nằm một mình trên giường lớn của khách sạn, luôn cảm thấy đủ loại trống trải cô đơn, cậu muốn ôm Dương Chi ngủ, lại muốn hôn cô.

Hiếm khi Lục Mạch mơ thấy mộng xuân vào ban đêm.

Buổi sáng tỉnh dậy, nhìn người anh em của mình khẽ xoa mi tâm, cậu cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Sau khi gọi Quý Nhiễm dậy, Lục Mạch qua đón Dương Chi và đưa cô đi ăn sáng. Đến mười một giờ, tới Tô Thành thì trời đã tối.

Sau khi tìm một nơi để ăn cơm, Lục Mạch đưa Quý Nhiễm về trước, sau đó mới lái xe đưa Dương Chi về.

“Về rồi, mệt quá thôi ~” Sau khi xuống xe, Dương Chi lười biếng duỗi eo, mặc dù đã ngủ trên xe cả quãng đường, nhưng cô vẫn rất mệt.

Lục Mạch nhìn vòng eo trắng nõn lộ ra vì bị kéo căng mà cong lên, ánh mắt cậu dao động.

Cậu cảm thấy trạng thái mấy ngày qua của mình hình như có chút không đúng, không nghĩ tới Dương Chi không được.

Bởi vì ngày mai phải lên lớp, Lục Mạch khắc chế suy nghĩ trong lòng.

Cậu nhìn Dương Chi bước vào cửa rồi nói lời chúc ngủ ngon, sau đó về nhà mình bên cạnh.

Hai ngày nay Tiểu Hoa Chi được cửa hàng thú cưng chăm sóc nên khi bước vào không thấy bé mèo ra nghênh đón thì có vẻ hơi vắng vẻ.

Sau khi tắm rửa qua, Lục Mạch mặc áo choàng tắm dựa trên sô pha lau tóc, lúc này người vẫn còn ướt.

Dù Quý Nhiễm đãy thay phiên Lục Mạch lái xe nhưng cậu vẫn còn mệt, một lúc sau giữ tư thế này mê man ngủ lúc nào không hay.

Lục Mạch bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhìn thoáng qua đã là mười giờ rưỡi tối.

Nhìn qua video giám sát chuông cửa, chính là Dương Chi.

Trên tay cô cầm một bình sữa, đang đi đi lại lại trước cửa.

Lục Mạch nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, sau đó nhìn Dương Chi trên màn hình theo dõi.

Cậu đã rất muốn tự mình chịu đựng, nhưng tại sao cô lại cứ thích lau súng cướp cò?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.