An Nhiên đứng ở bên ngoài đường hầm khen ngợi cô bé này một câu.
Cô bé quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt đứng ở bên trong đường hầm, hỏi An Nhiên:
"An Nhiên, ngươi không đi cùng ta vào sao?" "Không đi, ta còn có rất nhiều việc phải làm." "Vậy
"
Nàng cắn môi hỏi:
"Con đường này thống với nơi nào a?"
"Ở nơi rất sâu rát sâu, ngươi cứ đi về phía trước là được."
Nói xong, An Nhiên liền đóng lại đường hầm, xoay người đi mất, nơi đó tối om, trừ bỏ dây mây bò sát
khắp nơi giống như rắn ra thì không có phong cảnh khác để nhìn, An Nhiên không có hứng thú đi vào.
Toàn bộ kho máu đều bị nhốt ở chỗ sâu không lường được ở bên trong cánh rừng rậm này, trêи người họ
cây mây bò đầy, động mạch ở cổ sẽ bị một chồi xanh của dây mây chọc vào, họ có thể đi lại tự do,
nhưng vô luận như thế nào cũng không thể đi ra khỏi chỗ sâu trong rừng rậm đó, thậm
chí có
ngẩng đầu nhìn lên trời ngoài thấy cành lá tốt tươi ra cũng không thế nhìn thấy bầu trời.
Mỗi ngày, đám cây mây sẽ tiếp tế cho những kho máu này những vật tư bình thường của nhân loại, thịt
cá, các loại thuốc bổ huyết, không chút nào bạc đãi họ, thậm chí vì tránh cho trải qua những ngày
buồn chán, chúng còn cho phép những kho mau gặp mặt nói chuyện với nhau.
Nhưng mà, rất nhiều kho máu không thể chịu đựng được những ngày tháng không thấy mặt trời này, đừng
nói là ở trong này mấy năm, chính là ở mấy tháng thôi cũng sẽ làm bọn họ điên mất.
Cô bé kia sẽ nhìn thấy hiện giờ Hồ Chính sống không bằng chết....
Lúc này, tại căn cứ Kim Môn, tuy rằng Trần Triều Hỉ đã trở thành thủ lĩnh nhưng trong lòng tràn đầy
mỏi mệt trở về biệt thự của phụ thân hắn, hỏi thăm người phụ thân rất lâu không gặp kia.
Biệt thự vẫn lớn như cũ, sân vườn vẫn còn rộng rãi, nhưng người làm trong nhà đã bị phân phát đi
hai phần ba, cho nên hiện giờ trong căn nhà này có vẻ phá lệ quạnh quẽ.
Tinh thần Trần Triều Hỉ thoáng phấn chấn một chút, mấy ngày liền, hắn bận rộn như con quay tinh
thần mỏi mệt ở thời khắc mở ra cửa phòng ngủ của phụ thân hắn, đột nhiên sự mệt mỏi dần tiêu tan
một ít, lúc này, Trần Triều Hỉ mới phát hiện, mình thực sự rất hoài niệm cái nhà này.
Cái nhà đã từng tràn ngập hỗn loạn gà bay chó sủa người lừa ta gạt, hiện giờ so sánh với cái căn cứ
Kim Môn khổng lồ kia mà nói, lại có vẻ thanh tịnh như thế.
Trần lão tướng quân khoác trêи người một bộ quân tang, ngồi ở cửa sổ sát đất, trong lòng ngực ôm ba
khung ảnh, phòng không bật đèn, chỉ kéo bức rèm cửa ra, làm cho những ánh nắng chiếu vào thân ảnh
già nua của ông. "Ba. "
Đây là âm thanh đầu tiên sau khi Trần Triều Hỉ thấy phụ thân của hắn, sau tiếng kêu này, hắn phát
hiện ra mình không có lời nào để nói nữa.
Hắn nhìn thấy dưới ánh sáng thanh lãnh kia, phụ thân già nua của hắn ngồi trước cửa sổ, ôm ba khung
ảnh trong ngực, một cái là của Trần Triều Cung, một cái là của Trần Triều Phát, còn một cái là ảnh
của mẫu thân hắn đang ôm một cậu bé khoảng 1 tuổi, thân ảnh cô đơn ngồi trêи sô pha.
"Ba. sao lại đem bức ảnh này lấy ra?"
"Đây là mẹ của ngươi cùng với Tiểu Tài."
Trần lão tướng quân không quay đầu lại, ông chỉ duỗi tay, vuốt lên hình ảnh cậu bé 1 tuổi kia trong
khung ảnh, tang thương nói:
"Tiểu Tài, ngươi còn nhớ không? Đây cũng là đệ đệ của ngươi."
"Con nhớ rõ, ba, nhưng chúng ta không phải đã nói rõ ràng, nên quên những việc này
hay sao?"
Trần Triều Hỉ yên lặng nhìn hình ảnh mẫu thân của hắn, khuôn mặt tươi cười của nàng trêи tấm ảnh,
đâu là người mẹ trong trí nhớ của hắn, khi mẫu thân hắn cùng Tiểu Tài bị tại nạn xe cộ mà qua đời,
hắn đã một thiếu niên.