Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay - Chương 675: Kiều Kiều tiểu thư : truyenyy.mobi

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 675: Kiều Kiều tiểu thư




Nghe vậy, má Hoàng có chút không cao hứng nhìn Trần Kiều bưng cái giá nửa chủ nhân, quở mắng:

"Kiều Kiều tiểu thư, đây là việc của tướng quân, việc của tướng quân đều là cơ mật của quốc gia, hạ

nhân như chúng ta đây có thể tùy tiện hỏi thăm hay sao? May mắn đây là mạt thế, nếu ở trước mạt

thế, ta giúp ngươi hỏi thăm, nói không chừng sẽ bị gắn tội danh gian tế, gián điệp gì đó."

Trần Kiều bị răn dạy, không cao hứng, tùy tay đẩy ra đồ ăn trêи mặt bàn, bĩu môi dỗi nói:

"Ngươi cũng thật tự cao a, còn không phải chỉ là một người giúp việc bếp núc trong nhà ông nội

ta? Cao cái gì mà cao? Nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi thấy ông của ta sẽ giúp người của

Trần gia hay là giúp một kẻ hầu hạ như ngươi?"

Khi dễ nàng một thân một mình không cha không mẹ hay sao? Trần Kiều đã được nuôi chiều từ bé, tính

cách bị kiều dưỡng ra, ai cũng không phục, còn không phải chỉ là người hầu lớn tuổi giúp việc hai

mươi mấy năm ở nhà ông chú của nàng hay sao? Dựa theo tính tình bênh vực người nhà cực kỳ coi trọng

huyết thống của ông chú, thì Trần Kiều có thể không coi bà ra gì. Biểu tình trêи mặt má Hoàng dừng

một chút, ngày thường bà thường được tiểu bối Trần gia tôn kính đã quen, chỉ có Trần Kiều này, tự

giác nhận mình là nửa cái chủ nhân ra oai, nhưng lại nghĩ, Trần Kiểu ở trước mặt Trần lão tướng

quân cũng có thể được coi là tiểu bối được sủng ái, rốt cuộc cũng không dễ chọc.

Bà bĩu môi, thay đổi lại sắc mặt, tận tình khuyên bảo nói:

"Kiều Kiều tiểu thu, không phải má Hoàng thích thuyết giáo nhưng khi nào đi về phía Nam đều là

chuyện của người lớn, ngài gấp gáp cũng vô dụng, dù sao ngài cũng từ phía Nam tìm được đường sống

trong chỗ chết trở về đây, tự nhiên biết tình huống ở đó như thế nào, người còn sống ở đó còn rất

ít, ngài gấp cũng vô dụng a."

Ở Trần gia, ai cũng đều biết con trai của Trần Kiều bị mất tích ở phía Nam, cho nên nàng vẫn luôn

ngóng trông Trần lão tướng quân có thể phản công về phía Nam, để giúp nàng tìm con trai.

Bất quá đã một năm, người Trần gia vẫn luôn khuyên bảo Trần Kiều, tỷ lệ người sống sót ở phía nam

quá thật rất nhỏ, thành thị từng nơi từng nơi bị thi hóa, mặt ngoài Trần Kiều không thèm để ý,

nhưng trêи thực tế, nội tâm nàng vẫn hy vọng có thể tìm được con trai nàng.

Đang nói chuyện, thì con trai đầu và con trai thứ hai của Trần gia vừa nói chuyện vừa đi vào phòng

bếp, má Hoàng nhanh chóng ném xuống đồ ăn trong tay, tiếp đón hai người, Trần Kiều ngồi một bên

không nhúc nhích, lăn lộn bó rau cải.

"Kiều Kiều, rau cải bị ngươi lăn lộn hết tối nay chốc lát chúng ta ăn cái gì a?"

Trần Triều Hỉ con trai thứ hai Trần gia lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh, trêu ghẹo Trần Kiều.

Trần Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái:

"Bác hai, tâm tình cháu không tốt, cháu còn không được phép lấy lá cải phát tiết hay

sao?"

"Tâm tình ngươi có gì mà không tốt chứ?"

Trần Triều Cung là con trai cả của Trần gia ngồi xuống bên cạnh Trần Kiều, Trần Triều Cung so với

Trần Triều Hỉ, vẫn có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều, có khả năng do tuổi tác, rốt cuộc Trần Triều Cung

đã hơn 50 gần 60 tuổi.

Hắn trầm ổn nhìn thoáng qua Trần Kiều, trong mắt có ẩn ẩn nghiêm khắc: "Ở căn cứ Kim Môn này, ăn

ngon, mặc ấm, ai cũng không dám nói ngươi nửa câu, tâm tình làm sao không tốt."

"Cháu..."

Trần Kiều nghẹn họng, nàng có chút sợ bác cả thập phần nghiêm túc này, thân là con cháu Trần gia,

Trần Kiều biết, vợ, con, cháu nội ngoại của Trần Triều Cung tất cả đã không còn đã mất ở phía Nam,

cho nên ở Trần gia, tâm tình của Trần Triều Cung là trầm trọng nhất.

Nàng không dám giận dỗi hắn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.