Triệu Như nhìn thoáng qua An Nhiên đang đứng bên cạnh chuẩn bị tiếp tục trượt băng, rồi liếc liếc
mắt qua Đường Ti Lạc.
"Chờ ngươi hiểu rõ ràng tình huống thì ngươi lại đến xin lỗi đi, hiện tại không
tiễn!!!"
Những lời nói bậy kia, người bị ảnh hưởng là An Nhiên, vì vậy nên xin lỗi An Nhiên, còn đối với
Triệu Như, Đường Ti Lạc hẳn là nên xin lỗi về chuyện Triệu Thiến Dung a.
Dứt lời, Triệu Như liền ôm Oa Oa đi vào, An Nhiên thì tiếp tục trượt băng dọc theo ven tường, sau
khi vòng một vòng trở về vẫn thấy Đường Ti Lạc này đứng tại chỗ, thì kỳ quái hỏi:
"Ngươi còn không đi sao? Đứng ở cửa định làm băng khắc hay sao?" "Không phải, An Nhiên, ta muốn hỏi
một chút. "
Nàng ta cắn môi dưới có vẻ khó mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi:
"Ngươi có thể để cho Trương Bác Huân gặp ta một chút hay không?" "Chuyện của hắn a, ta quản không
được."
An Nhiên nhướng mày, tiếp tục trượt về phía trước sau khi ném một câu: "Hắn ở chỗ Lưu Toa Toa, còn
chưa trở về."
"Lưu Toa Toa. " Nháy mắt mặt Đường Ti Lạc trắng bệch, Lưu Toa Toa kia
có phải người ôm Trương Bác Huân ở trêи cầu không?
Nàng ta cắn răng, nhìn bóng dáng An Nhiên ở phía trước, mặc kệ An Nhiên có chán ghét nàng ta hay
không, kiên định nói:
"Ta ở đây chờ hắn, ta đứng ở cửa chờ." "Tùy ngươi."
An Nhiên trượt nhanh về phía trước, đầu cũng không quay lại, chỉ nâng tay lên giơ giơ về phía Đường
Ti Lạc, thật lòng không để bụng Đường Ti Lạc này muốn làm gì, trêи đời này, người chết nhiều như
vậy, nàng cũng không thèm để bụng trước cửa nhà mình một hai người chết cóng đâu.
Chờ An Nhiên vận động ra một thân mồ hôi thì cuối cùng cũng vừa lòng kỹ thuật trượt băng của mình
thêm một chút, nàng trở về bên trong biệt thự, Tiểu Bạc Hà vội vàng đưa lên một chiếc khăn lông,
rồi chỉ chỉ lên phòng ngủ trêи tầng của An Nhiên.
"Bạc Hà, ngươi chỉ chỗ đó làm gì?"
An Nhiên đem chiếc khăn lông trùm lên đầu, nhìn Tiểu Bạc Hà đang mím môi, đã vài ngày Tiểu Bạc
Hà không mở miệng nói chuyện rồi, cho nên nàng cố ý tỏ ra không hiểu những thủ thế của
Tiểu Bạc Hà, để cho đứa nhỏ nói chuyện.
"Tắm rửa."
Rốt cuộc đứa nhỏ này cũng nghẹn ra được hai chữ. "Quá lạnh, ta không muốn tắm!"
An Nhiên đặt ʍôиɠ ngồi trêи ghế sô pha, cả người đầy mồ hôi không nói còn cố ý cởi áo lông vũ ra.
Tiểu Bạc Hà thấy vậy gấp đến độ nhảy lên tại chỗ, rồi rốt cuộc không thể không nghẹn ra thêm vài
chữ nữa.
"Nước ấm, ta vừa mới đun."
"Có nước ấm a, được rồi, ta đi tắm rửa, Oa Oa đâu?" "Trêи tầng ngủ."
"Ngủ rồi sao? Ta đi xem!"
Nói xong An Nhiên cầm khăn lông đi lên tầng, Tiểu Bạc Hà ở phía sau không nhịn được
đuổi theo sau nhắc nhở.
"Tắm rửa!"
"Được rồi, ta nhớ mà, Bạc Hà hiện tại như thế nào ngươi lại biến thành bà quản gia a?"
An Nhiên cười đồng ý, trực tiếp đi lên tầng, đẩy ra cửa phòng ngủ của mình, quả thực
thấy Oa Oa đang ngủ trong chiếc giường nhỏ của mình, trêи người còn bọc túi ngủ.
Triệu Như cũng rất để tâm, còn buộc một chiếc nơ con bướm lên tóc đứa nhỏ, làm Oa Oa nháy mắt
từ một bé béo thăng cấp thành một bé gái dễ thương a!
"Đang nhìn gì vậy?"
Chiến Luyện bưng một ngọn nến đi vào cửa, nhìn An Nhiên đang ghé vào mép giường của Oa Oa, không
biết nàng nhìn gì mà hắn đi vào cũng chưa phát hiện.
An Nhiên thẳng người nhỏ giọng nói với Chiến Luyện:
"Bé gái a, phải trang điểm a, ngươi nhìn Oa Oa đi, chỉ cần sửa sang lại một chút, nhìn đáng yêu như
thế nào a."
"Cô nương nhà ta vốn dĩ đã rất đáng yêu rồi!"
Chiến Luyện rất bất mãn vì An Nhiên tỏ ra ghét bỏ nữ nhi của hắn, hắn thò qua ôm chặt eo An Nhiên,
nàng cười giãy giụa, sau bị Chiến Luyện nhấc
bổng xoay tròn, hai người liền đi vào phòng tắm.