Quả nhiên ở không một chỗ lâu rồi mọi người sẽ trở nên bát quái, chỉ là một chút việc nhỏ bằng
hạt vừng đều trở thành thiên đại tin tức truyền bá ra ngoài.
Đường Ti Lạc này, ở trong phòng làm gì?
"Nàng a, dù sao vẫn luôn không hiểu chuyện như cũ."
Một người phụ nữ trong đó tựa như biết một chút khúc mắc giữa An Nhiên và Đường Ti Lạc, có chút ý
vị dẫm lên Đường Ti Lạc trước mặt An Nhiên: "Từ nhỏ cũng đã kiều khí rồi, người thì cũng đã lõi đời
rồi mà cái gì cũng không hiểu, nghe nói lúc trước nàng rất khinh thường ngươi đúng không An Nhiên."
An Nhiên gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói:
"Hình như là vậy, bất quá ta cũng chỉ gặp qua nàng vài lần, cũng không phải việc gì
lớn."
"Ai nói không phải việc lớn a?"
Một người phụ nữ khác cũng hứng thú góp chuyện, nàng bám ở tường vây bên ngoài của sân trượt băng
cáo trạng với An Nhiên.
"Ngươi cũng không biết trước kia nàng ta khinh thường ngươi như thế nào, nói ngươi và Đào ca
hai người đi từ Tương thành đến thôn Thiết Ti đều phải dựa vào Đào ca..... Dù sao ý nói
là ngươi không xứng với Chiến đội trưởng."
"Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua, những lời nói kia không biết bị truyền ra khó nghe như thế nào,
Đường Ti Lạc này, thật là nói chuyện không mang não hay sao, cũng không nghĩ, An Nhiên lợi hại như
vậy cần phải dựa vào Đào ca hay sao?"
"Khẳng định là nàng ta cố ý bịa đặt về An Nhiên!"
Mấy người phụ nữ lại mồm năm miệng mười nói có chút khó nghe, An Nhiên nhíu nhíu mày,
mang chút ý châm chọc nói:
"Tai tiếng này đúng là truyền rất rộng đi."
"Có thế không rộng hay sao? Đường Ti Lạc khi đó năm lần bảy lượt, không lựa lời, làm trò trước mặt
nhiều người như vậy, nói ngươi cùng Vân Đào như thế nào lại như thế nào, cái lời đồn đại này, không
thể không bị truyền khắp hay sao?"
Thanh âm Triệu Như vang lên, nàng ấy vẫn mặc giống như một con gấu như cũ, đứng ở cửa, tức
giận nhìn mấy người phụ nữ đứng ở ngoài sân, sảng kɧօáϊ lại nhanh nhẹn nói:
"Chuyện nào ra chuyện đó, các ngươi đứng lại tiếp tục lan truyền thị phi nữa, lúc ấy đầu óc Đường
Ti Lạc thiếu một sợi gân, giọng thì lớn, bất quá nàng ta nói chuyện hay làm việc từ trước đến nay
đều không suy xét đến cảm thụ của người khác, đây là sự thật, hiện tại người tới Hà Tây rất nhiều,
các ngươi lại nhắc chuyện cũ ở chỗ này, là cố ý tạo ngột ngạt cho An Nhiên hay sao?"
Rất nhiều việc căn bản chỉ là giả dối hay hư ảo, nhưng nếu người người truyền bá ra, theo thời
gian lâu rồi nhiều chuyện sẽ để lại ấn tượng trong lòng mọi người, dần dần sẽ tin đó là sự thật.
An Nhiên và Vân Đào là trong sạch, kỳ thật ở trong đội ngũ của Bàn Tử, vẫn có một ít lời bóng gió
nói về chuyện này, hơn nữa Chiến Luyện không để bụng, Vân Đào và An Nhiên lại ở cùng một
chỗ người khác có nhàn thoại thì cũng không tránh được việc nói quá lên.
Dù sao thì trà dư tửu hậu, không có TV để xem, cũng không có quảng trường để múa
hát, thì chỉ còn mấy người lắm mồm thích nói mấy chuyện nhàn thoại đó sao?
Trong tiếng trách mắng của Triệu Như mấy người phụ nữ kia có chút xấu hổ, nhìn An Nhiên với vẻ mạt
xin lỗi:
"Thực xin lỗi An Nhiên, kỳ thật chúng ta cũng không có ý gây thị phi."
"Đúng vậy, chỉ là chúng ta không vừa mắt Đường Ti Lạc, nàng a, nàng ta cũng không biết xấu hổ chút
đi, lúc trước đi cùng Lôi Giang, như thế nào vứt xuống chúng ta đi rồi, hiện tại không biết xấu hổ
mà trở về."
"Ta thấy giữa nàng cùng Lôi Giang cũng không trong sạch, ngươi xem mặt mày nàng kìa, đây là sau khi
trải qua chuyện kia mới có bộ dạng hồ ly tinh như vậy."
"Ai da, còn rất dễ chịu đi."
Mấy người phụ nữ lại cười đùa lên, An Nhiên vô ngữ nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Như, không cẩn
thận liếc qua thấy Đường Ti Lạc đang mặc một chiếc áo lông vũ dài màu vàng, vẻ mặt đầy
yếu ớt đứng ở phía sau mấy người kia.