Rất rõ ràng, Triệu Như không muốn ở cùng một đội với Đường Ti Lạc và Trương Bác Huân, nàng muốn
đuổi hai ngươi kia ra khỏi đội ngũ, đó là không sai, nhưng Đường Ti Lạc đi rồi, Lạc Phi
Phàm không biết có đi hay không, Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện lại là anh em tốt, cũng không biết
Chiến Luyện có đi theo Lạc Phi Phàm hay không.
Có Chiến Luyện còn Lạc Phi Phàm, thêm vào Trương Bác Huân, sức chiến đấu của ba người này có thể
địch lại toàn bộ nhóm người già phụ nữ trẻ em của An Nhiên, hiện tại An Nhiên và Triệu Như đã thống
nhất ở cùng một mặt trận, muốn đuổi Đường Ti Lạc và Trương Bác Huân đi, nói không
chừng, cốt truyện phát triển ngược lại đổi thành đám người Đường Ti Lạc sẽ đuổi bọn họ đi.
Nếu Chiến Luyện không đứng ở bên phía An Nhiên, kỳ thật nàng cũng không quá để ý.
Chiến Luyện nghe lời ấy của An Nhiên, hắn nghe ra được nàng không để bụng hắn, mặt hắn liền đen
lại, đứng ở bên người An Nhiên, trứng mắt về phía Lạc Phi Phàm, ý tứ kia không cần nói ra cũng
biết, dù chết hắn cũng phải đi theo An Nhiên, hiện tại chỉ có xem Lạc Phi Phàm chọn như thế nào. Vì
thế Lạc Phi Phàm nghiêng đầu, nhìn Đường Ti Lạc, thở dài:
"Ngươi để Trương Bác Huân mang ngươi đi tìm ba ngươi đi, đừng theo ta nữa."
Vẻ mặt Đường Ti Lạc khó lòng chịu đựng nổi, lại sinh khí nhìn Lạc Phi Phàm, lại nhìn Triệu Như,
trong lòng cũng khó chịu, nàng đi tới hai bước, muốn giải thích với Triệu Như một chút:
"A Như, trước tai nạn, mọi người đều gặp gỡ hoàn cảnh xấu, bà cô của ngươi tao ngộ
như vậy, ta cũng rất đồng tình, nhưng. "
Trương Bác Huân ở phía trước kéo Đường Ti Lạc một phen, mạnh mẽ lôi nàng ta ra ngoài đại môn,
chuẩn bị đi lên quốc lộ, tiếp tục đi về hướng Tương thành tìm Đường Kiến Quân.
Đường Ti Lạc không muốn, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Triệu Như, thỉnh thoảng
lại nhìn về Lạc Phi Phàm, Lạc Phi Phàm thực sự rất khó xử, nhưng hắn thật không có tình cảm gì đối
với Đường Ti Lạc.
Lúc trước hắn đưa Đường Ti Lạc từ phía đông trở về thôn Thiết Ti, đó cũng coi như là hết tình cảm
đồng hương với nàng, hiện tại nàng có Trương Bác Huân che chờ, đường đi về Tương thành cũng
trôi chảy, Lạc Phi Phàm không cần lo lắng bảo hộ nàng ta, hiện tại hắn muốn ở cùng với huynh
đệ của hắn.
Thái độ khoanh tay đứng nhìn như thế của Lạc Phi Phàm làm Đường Ti Lạc rất thương tâm, tựa hồ
tình cảm của nàng đều như nước chảy về hướng đông, nhưng thái độ của Lạc Phi Phàm từ trước
cho tới nay chính là như vậy, nàng lại thích hắn như vậy, có biện pháp nào đâu?
Lại nói về Triệu Như, Đường Ti Lạc và nàng đều là người nguyên quán ở thôn Thiết Ti, hai người
còn nhỏ đã quen biết nhau, hiện tại thái độ của Triệu Như đối với nàng như vậy làm Đường
Ti Lạc cảm thấy nhói lòng.
Hai ba loại tâm tình rối rắm hỗn loạn với nhau, hơn nữa thái độ của An Nhiên cũng
không thích nàng, đều không muốn ở giữa hòa giải nàng và Triệu Như ngược lại không chút
do dự chọn lựa Triệu Như, điều này làm cho Đường Ti Lạc xấu hổ vô cùng.
Đợi đến khi Trương Bác Huân kéo Đường Ti Lạc ra tới quốc lộ, nàng mới phẫn hận, vứt ra tay cửa hắn,
cả giận nói:
"Trương Bác Huân, ngươi không thấy bọn họ đối xử với ta như thế nào sao? Ngươi không thấy được sau?
Ta lớn như vậy, lớn như này rồi, cũng chưa từng bị nan kham giống như bây giờ, vì sao ngươi không
giúp ta, vì cái gì?" Trêи khuôn mặt anh tuấn của Trương Bác Huân có vết bẩn, hắn rũ mắt nhìn nàng
không nói gì hắn không phải không muốn giúp Đường Ti Lạc, mà ngược lại vì hắn đi cứu
nàng ta, bỏ mặc không cứu Triệu Thiến Dung, vì chuyện này, hắn thẹn với Triệu Như, hiện tại hắn và
Đường Ti Lạc bị An Nhiên hạ lệnh trục khách, biện pháp tốt nhất bây giờ, chính là rời đi nơi này.
Đường Ti Lạc còn muốn bám lấy Lạc Phi Phàm, muốn giải hòa với Triệu Như, muốn an Nhiên làm
người điều giải, nhưng trêи đời này có một số chuyện, trời sinh vô giải, người trừ bỏ tiếp
thu, căn bản không xoay chuyển được thế cục đã suy sút.