152. Ngươi không thể mặc kệ chúng ta a.
An Nhiên nói là sự thật, trước kia điều kiện gia đình nàng không tốt, lúc chưa cùng Chiến Luyện kết hôn, nàng ở ký túc xá cho công nhân, chính là loại ký túc xá mà một phòng 2 giường tầng, 4 chỗ ngủ.
Khi đó điều kiện rất kém, người rất nhiều không nói thường xuyên sẽ có chuột tới thăm ký túc xá của các nàng, có đôi khi buổi tối An Nhiên ngủ có chuột bò lên giường gặm đầu ngón tay nàng, mặc dù các nàng đã làm rất nhiều biện pháp phòng hộ, như bẫy chuột, thuốc diệt chuột, miếng dính chuột đều đã dùng nhưng chuột trong ký túc xá vẫn còn rất nhiều.
Thậm chí có đôi khi, bọn chuột có thể bò theo đường dây điện, dây cáp quang chui vào trong nơi ở của các nàng.
Cho nên An Nhiên biết bọn chuột này không chỗ nào không đi vào được, tiểu khu này không thể ở được nữa, tiếp theo nên tìm nơi nào để an thân? Chỉ kỳ vọng nơi đó không có nhiều chuột như vậy đi.
Vân Đào hướng An Nhiên gật gật đầu nói:
"Xe ngươi không tồi, bọn nhỏ đều ngồi trêи xe ngươi đi, toàn bộ đồ dùng sinh hoạt cho trẻ con cũng đặt trêи xe của ngươi, ta một mình lái một chiếc xe vật tư đi đằng trước, chúng ta lao ra trước, sau khi đến trạm xăng dầu lại tính."
Trong hoàn cảnh sống còn, không chấp nhận được Lưu Viện lại lải nhà lại nhải, Vân Đào đã quyết định phải đi, ai cũng không thay đổi được hắn, đương nhiên An Nhiên cũng đồng ý lao ra ngoài, lập tức dắt Lưu Viện, hai người ôm đứa nhỏ trở về thu thập đồ vật.
Đi ra khỏi phòng điều khiển bên ngoài 3 người đàn ông còn sống bao gồm cả chồng Tiểu Mỹ, vội vàng hỏi Vân Đào đang ra sau An Nhiên.
"Còn chúng ta? Chúng ta làm sao bây giờ? Đội trưởng, ngươi không thể mặc kệ chúng ta a."
"Muốn sống, thì chính mình lái xe, đi theo phía sau ta." Vân Đào đẩy bọn họ ra, đi lên tầng khu bảo vệ, dọn dẹp đồ dùng hắn đã chuẩn bị tốt mấy ngày nay.
Tiểu khu này thuộc loại tiểu khu xa hoa, bên trong không chỉ có chiếc xe nhà An Nhiên là xe tốt, Vân Đào đã sớm tìm được một chiếc xe Hummer trong tiểu khu, điều hắn phải làm là đem toàn bộ vật tư chất đống lên xe, mà mấy người đàn ông còn sống kia, nói thật Vân Đào rất chướng mắt.
Nói một câu không dễ nghe rằng trong tiểu khu này kỳ thật tất cả mọi người là trói buộc của hắn, người hắn muốn cứu chỉ có Hằng Hằng và Oa Oa hai đứa nhỏ kia thôi, còn những người lớn thì xem thiên mệnh đi.
An Nhiên cũng không có gì để thu thập, toàn bộ đồ dùng cá nhân nàng đã để trong ba lô, mà tã giấy hay đồ sơ sinh vốn đã để một phần trong xe, An Nhiên chỉ cần đem số đồ dùng còn lại dọn nốt vào trong xe là được.
Nàng ôm Oa Oa vội vã trở về, bỏ vào trong ba lô cùng với va ly hành lý mấy bộ nội y, một gói băng vệ sinh, còn có chứng minh thư hộ khẩu, nàng vội vội vàng vàng lật giở tủ đầu giường, nhìn thoáng qua bút ký khi mang thai cùng với giấy chứng nhận bất động sản, còn có giấy thỏa thuận ly hôn của nàng và Chiến Luyện, suy nghĩ một chút nàng quyết định không mang theo cái trói buộc này.
Sau đó lại lấy vài bộ quần áo bỏ vào va ly, dừng lại một chút, lôi túi tinh thạch ở dưới đáy ba lô lên, đem hai viên tinh hạch vừa lấy được từ hai con chuột bỏ cùng với tinh hạch của tang thi, buộc gọn lại nhét vào đáy ba lô.
Tiếp theo đi vào phòng trẻ con nhổ một gốc cây hoa hồng phấn tuyết sơn, để ở trong địu của Oa Oa, trước ngực nàng là chiếc địu cùng Oa Oa ở bên trong, sau lưng đeo một ba lô cực lớn, trong tay kéo theo 2 chiếc va ly, trêи eo dắt một con dao quân dụng, vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Đến tầng hầm, Lưu Viện và Hằng Hằng đã mang theo va ly, trêи lưng đeo bao lô chờ cạnh xe nàng.