Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 10: Chương 10 : truyenyy.mobi

Lương Sử: Mạnh Ngọc

Chương 10: Chương 10




Đích trưởng nữ nhà Bác Viễn Hầu, chính là nữ tử khiến cả thế gian phải kinh hãi.
Bái đại hiền đương thời làm sư, luyện cung ngựa tập đao thương, cải nam trang, chiến đấu tốt, tính tình hung ác.
A phụ thương yêu ta hai mươi năm, nhưng ông cũng từng chỉ vào ta và nói tính tình hung ác tàn bạo.
A huynh thương yêu ta hai mươi năm, nhưng cũng phân ghế ngồi với ta, không dám nhìn ta.
Bào đệ A Phan cùng ta chạy trốn ngàn dặm, nhưng sau đó lại trốn vào trong góc phòng không muốn gặp ta.
Đệ muội đều kính trọng ta, nhưng bọn họ lại sợ ta hơn.
Các di nương không dám gây sóng gió.
Ta nham hiểm, ta ác độc, ta thân là trưởng tỷ cũng không thân thiết với đệ muội, năm tuổi ta có thể đẩy muội muội vào trong hồ nước, ở học đường đọc sách ta thường xuyên gây chuyện đánh nhau.
Ta uống cạn bầu rượu kia, ta nhẹ nhàng nói một mạch với Phùng tiên sinh.
Ta sắp hai mươi tuổi rồi, không dám nghĩ lại những chuyện đã qua, để ở trong lòng, thật trĩu nặng.

Người trước mắt là nhân tài sáng suốt có năng lực mà nhân gian khó có được, hắn trung thành, hắn nhân tuệ*, hắn được mọi người yêu quý, hắn đơn giản trong sạch.

Ta vốn không được như thế.
*nhân từ và thông minh.
Cảm giác say nổi lên, ta hỏi: "Tiên sinh, người tốt là như thế nào, người xấu là như thế nào?"

Năm ấy ta mười tuổi, quê nhà Vân Xuyên bị nạn hạn hán và châu chấu, lúc trước ta đọc sách sử, nhưng thấy thiên tai cả năm làm dân chúng lầm than, mặc dù trong lòng có thương hại, nhưng cũng khó có thể tưởng tượng, xem ra hiện tại, không hẳn là không có cảm giác "Sao không ăn thịt".
*Câu gốc 何不食肉糜: là câu nói của Tân Huệ Đế (Tư Mã Trung), nói về nạn đói, ngầm chỉ cái nhìn không toàn diện về sự việc.
"Tuế đại cơ, nhân tương thực*."
*Diễn tải thảm cảnh ăn thịt người của người xưa
Ngày tháng ấy, a mẫu mang theo ta và đệ đệ giữ đạo hiếu ở trong nhà tổ mẫu đã mất, lệnh triều đình gửi tới chín đạo, a phụ không thể không tới Việt Châu nhậm chức trước.

A mẫu cùng vài di nương và đệ muội đi theo, mà a huynh ta là đích trưởng tử, tự nhiên cũng phải đi theo.
Trong nhà chỉ có ba mẫu tử ta.
Tiếp đó là đại nạn.
Dân chúng không thu hoạch được một hạt lúa nào, cây cỏ bị ăn sạch sẽ, cổ họng bọn họ như ho ra máu, làn ra thô ráp khô nứt hiện lên từng khe rãnh.

Ánh mắt mọi người nhìn xuống đất vàng trên bờ ruộng.

Lũ trẻ con kia, hai má gầy yếu, da bọc xương, nhưng bụng lại phình lên rất to, thê lương gọi a phụ a mẫu, lời nói đau thương.

Chỉ là không có cách nào, a phụ a mẫu của nó cũng thế, bộ xương gầy khô, cạn khô như hoàng thổ, bụng lớn như trống, dữ tợn đáng sợ.
Ta vụng trộm chạy đi, dùng hết sức lực của bản thân bỏ chạy về nhà, thanh âm run rẩy kêu a mẫu ta làm tường viện cao lên, bảo người hầu tăng cường phòng bị, cho người đi tìm a phụ.

Sẽ không có người trong nạn đói, chỉ có người bị ăn thịt trong nạn đói.
Nhưng a mẫu lại lớn tiếng trách cứ ta, nói ta tính tình hung bạo, nói ta vì tư lợi, nói ta ác độc lạnh bạc.
Đúng vậy, ta là nữ nhi nhà Bác Viễn Hầu, từ nhỏ đã có cuộc sống giàu sang, không nhìn thấy khó khăn của dân chúng.

Nếu cha ta đã đặt kỳ vọng cao lên ta, ta làm sao có thể mặc kệ người trong tộc, bách tính đói chết ở đầu đường xó chợ?
Ta quỳ gối dưới hành lang, khóc lóc cầu xin a mẫu ta, không nên mang toàn bộ lương thực để cứu tế, nếu họ biết chúng ta có lương thực thì sẽ tới cướp bóc; không cần để quản gia đi trấn an dân chúng, bọn họ sẽ biết trong phủ không có gì, chỉ có nữ tử và trẻ nhỏ; không cần tự thân đi cứu tế nạn dân, bọn họ sẽ biết phu nhân tâm tính lương thiện, Mạnh phủ sẽ lâm vào nguy nan.
A mẫu gạt tay ta ra, trách cứ ta không bằng cầm thú.
Đúng vậy, người đời đều tốt.

Trong thành tán dương phu nhân Mạnh thị hiền đức lương thiện, chỉ cần chúng ta ăn ít một chút, chỉ cần chúng ta không lãng phí, chỉ cần chúng ta phái ra đủ nhân thủ, mọi người cùng chung hoạn nạn, thiên tai sẽ qua đi.
A mẫu để ta và a đệ phát cháo ở bên đường, để ta thấy được người có bộ dáng cơm không đủ no là như thế nào.
Ta không cảm thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Những người đó không phải là đang nhìn ân nhân, mà đang nhìn đồ ăn.
Mạnh gia do cha ta gầy dựng, hiển nhiên giàu có và đông đúc.
Nhưng có giàu có thêm nữa, thì làm thế nào để nuôi dưỡng toàn bộ nạn dân?
A phụ phái người tìm chúng ta, bị a mẫu cự tuyệt.

A mẫu nói: "Mạnh gia là Mạnh gia của Vân Xuyên, ta thân là nữ tử Mạnh gia, như thế nào có thể vứt bỏ dân chúng ở nơi này?"
Từ đó trở đi, ta biết, a mẫu nhất định sẽ chết.
Sự thiện lương của a mẫu là một loại độc, bà bỏ qua sự bất lực của ba người nữ tử và trẻ em để chống lại thế đạo, bà không hiểu cách để tiến hành từng bước, được nạn dân khen hai câu liền lâng lâng, không chỉ cho cháo đặc, còn muốn cấp cơm khô, ăn hết lương thực liền đưa tiền, đem trang sức của bản thân đổi lấy tiền, đi cứu tế nạn dân, đi mua lương thực.
Không có đại quân của a phụ trấn áp, không có a phụ nhất quyết giở thủ đoạn, không có trí tuệ và năng lực của a phụ, bà làm cái gì cũng không thành.
Đêm đó, phủ đệ Mạnh thị bị bao vây, khố phòng bị cướp bóc, ta cùng đệ đệ trốn trong sườn ao núi giả, mới tránh được số phận bị cướp và làm thịt.
Ta cùng đệ đệ lẩn trốn ước chừng hai ngày, mới dám đi ra, đi tìm a mẫu ta.
A mẫu chỉ còn một hơi thở, nhắc nhở ta tới Việt Châu tìm phụ thân.
Bà bắt ta thề, nhất định phải chăm sóc tốt a đệ.
Ta nhắm mắt lại, mang theo a đệ rời đi, cũng không quay đầu lại.
Tiểu mập tử đã bị chiều hư vùng vẫy, gào thét, muốn đi tìm a mẫu, nhưng ta đã không lưu tình mà cho nó một cái tát.
Ngày ấy ta cùng a đệ một tuổi, mây phía chân trời sáng rực, có thầy bói đi đường xa tới, xin một chén rượu.
Hắn chỉ vào ta nói: "Nữ nhi này cũng thật phi phàm."
Hắn nhất định sẽ không thể ngờ được, trước khi ta đạt được đại nghiệp, thiết chút nữa vì sốt cao mà bị người đem đi nấu rồi.
Chúng ta không dám để lộ thân phận, không dám nói chuyện với người khác, dọc đường đều là giao chiến, người chết đói, không đói chết thì là khởi nghĩa vũ trang, hoặc là vào rừng làm cướp.
Chung quy ta cúng chỉ có mười tuổi, a mẫu nhắc nhở ta chăm sóc tốt em trai, ta mệt mỏi làm theo, miễn cưỡng duy trì cái bụng không đói đã là tốt nhất rồi.
Ta bị người ta lừa gạt, bị người ta đánh, bị người ta lừa bán.
Ta xen lẫn trong những người ăn xin, lúc vận khí tốt có thể xin được cơm canh một ngày, đệ đệ ở một bên ăn như hổ đói, ta nhặt một cành cây trên mặt đất viết chữ 《Sử ký》.
Đệ đệ bị người buôn bắt cóc, ta mượn danh nghĩa bán mình an táng cha mà bán đi chính mình, lấy lòng bằng mọi giá, chuốc say bọn buôn người, chặt đứt tay chân hắn.

Quay đầu lại, a đệ ta từng bước lui về phía sau, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Đi trong rừng, không biết một con hổ chui ra từ đâu, nuốt hai tỷ đệ ta vào trong bụng, ta bắt a đệ đọc thuộc 《Kinh Thi》, ta nói với hắn còn một tháng nữa thôi.
Ban đêm gác đêm, ta thường xuyên lẩm nhẩm một đoạn trong 《Mạnh Tử》
"Cố thiên tương giáng đại nhậm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, ngã kỳ thể phu, khốn cùng kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở vi động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng."
Lộ trình ba tháng, ta cùng a đệ đi mất khoảng hai năm.
Ta thấy sông núi rộng lớn, thấy nhân thế phồn hoa, thấy kiếp sống lang thang, thấy loạn lạc đói kém.
Người đón ta run rẩy tự tát mình một cái, khóc lóc nức nở: "Thật có lỗi, bé con, ta rất đói bụng." Nhưng mà nước còn chưa sôi, hắn đã chết bên cạnh nồi rồi.
Tiểu cô nương ăn xin bên đường bẻ đôi chiếc bánh bao của mình đưa cho ta, lén lút nỏi: "Ta biết ở con đường đối diện có bọn buôn người, đợi lát nữa ta đưa ngươi đi tìm đệ đệ."
Thiếu gia nhà giàu cẩm y ngọc thực nhìn thấy chó dữ cắn người bị thương, ha ha cười lớn: "Đám dân đen lại dám tranh thức ăn với con chó ta yêu thích?"
Người đàn bà ôm đứa nhỏ đột nhiên đâm đầu chết ở cửa nha môn, lão gia óc đầy bụng phệ* lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Đúng thật là xui xẻo!"
*脑满肠肥: Miêu tả hình ảnh một người bóc lột suốt ngày ăn rồi chơi, béo ú như heo
Ta đánh mất sự mạch lạc, lời nói lải nhải, vế đầu lại không khớp với vế sau.

Phùng Thanh trầm mặc, đợi ta nói xong, nước mắt thấm ướt cả vạt áo.
Uống rượu xong rồi, ta đứng dậy nói: "Ngày mai tiên sinh đi rồi! Ta sẽ mở lại Đại Lý tự, thẩm tra xử lý án tồn đọng, nếu tiên sinh có ý định, vẫn mong tiên sinh trợ giúp ta; nếu tiên sinh không có ý định, phu nhân và công tử đang đợi ngài trở về nhà.

Mạnh Ngọc vô lễ, xin thứ tội."
Ta xoay người rồi đi, rất lâu sau, trong nhà lao truyền tới tiếng khóc kìm nén..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.