Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lộng Triều - Quyển 1 – Chương 23: Quan hệ nơi hoang dã : truyenyy.mobi

Lộng Triều

Quyển 1 – Chương 23: Quan hệ nơi hoang dã




Trời đã tối, đèn hai bên đường đã được bật lên. Chẳng qua trong khu cây cối rậm rạp này thì ánh đèn gần như không có tác dụng.

Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn đi một đoạn mà không tìm được vị trí thích hợp, chẳng qua lại gặp vài cảnh bỏng mắt. Không phải các đôi yêu nhau hôn thì lại thấy mấy cảnh không nên thấy. Triệu Quốc Đống thì còn đỡ một chút, Đường Cẩn lại xấu hổ đến độ không biết nhìn đi đâu.

Khó khăn lắm mới thấy một chiếc ghế đá vây trong đám cây có một đôi rời đi, Triệu Quốc Đống vội vàng chạy tới đoạt lấy. Một đôi nam nữ khác bị tranh trước nên đành hậm hực rời đi tìm chỗ khác.

Ôm Đường Cẩn vào lòng, mùi hương xà phòng thơm trên người Đường Cẩn phả vào mũi làm Triệu Quốc Đống rất dễ chịu. Đường Cẩn sợ muỗi cắn nên có mang theo một ít nước hoa trừ muỗi, cô cũng vẩy lên người Triệu Quốc Đống một chút.

Nhìn Đường Cẩn xấu hổ nhắm mắt lại, Triệu Quốc Đống không nhịn được thầm rên lên trong lòng. Người đẹp như vậy nếu bị thằng khác ôm thì hắn không biết mình nên đối mặt như thế nào?

Trong giấc mơ thì Đường Cẩn khi có người đàn ông khác làm cho Triệu Quốc Đống đã buồn chán khá lâu. Mặc dù là được điều về Đội cảnh sát hình sự mà hơn nửa năm hắn cũng không khôi phục lại được, đến tận khi một cô gái khác đi vào lòng hắn.

Tiếng hô hấp trở nên nặng nề khi Triệu Quốc Đống tham lam mút lưỡi Đường Cẩn. Áo phông của Đường Cẩn đã bị Triệu Quốc Đống kéo lên trên, hai tay thành thạo cởi khóa áo lót sau lưng. Hai tay Triệu Quốc Đống lập tức sờ vào hai vú đầy đặn của Đường Cẩn.

Cặp vú mềm mại đầy đặn không ngừng đổi hình trong tay Triệu Quốc Đống. Đường Cẩn mặc dù không cao nhưng vú không hề nhỏ. Triệu Quốc Đống thích nhất chính là vuốt ve vú cô. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy tự hào vì mình đã lắm được cô.

Khi Triệu Quốc Đống cúi đầu hôn lên ngực Đường Cẩn, Đường Cẩn gần như nằm xụi trong lòng hắn. Cảm giác ở ngoài tự nhiên thât kích thích làm cô vẫn không dám thả lỏng mình.

Miệng như một đứa trẻ bú mẹ mà mút vú Đường Cẩn, hai tay Triệu Quốc Đống đưa xuống bên dưới váy Đường Cẩn. Giờ phút này cảnh trong động Vân Thai hiện lên trong đầu Triệu Quốc Đống. Hai chiếc quần lót bao lấy hai bờ mông đã thiêu đốt ngọn lửa dục trong lòng Triệu Quốc Đống.

Nhìn xung quanh một chút, Đường Cẩn thở hổn hển nói vào tai Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, không được, ở đây không được. Xung quanh có người mà.

Triệu Quốc Đống dừng lại rồi cẩn thận lắng nghe. Đúng là có người, từng âm thanh như có như không từ bụi cây rậm rạp sau lưng truyền tới. Triệu Quốc Đống lưu luyến bỏ miệng ra khỏi vú Đường Cẩn, đắc ý cười nói:
- Tiểu Cẩn, đúng là có người, em nghe đi.

Đường Cẩn cẩn thận lắng nghe rồi xấu hổ vùi mặt vào lòng Triệu Quốc Đống mà nói:
- Anh xấu quá, nghe lén người khác.

Âm thanh truyền tới là tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp của một cô gái, thi thoảng có tiếng lạch bạch. Sau lưng vang lên âm thanh gì thì cả Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn đều biết.

Cảm thấy có người giống mình, cả người Triệu Quốc Đống như trong ngọn lửa. Mà lú này Đường Cẩn cũng bị âm thanh sau lưng ảnh hưởng nên mặc cho Triệu Quốc Đống muốn làm gì thì làm.

Triệu Quốc Đống có chút thô bạo muốn xé quần lót của Đường Cẩn ra. Nhưng Đường Cẩn lại không chấp nhận, đến khi tay Triệu Quốc Đống đưa vào giữa hai chân cô thì nhiệm vụ này mới có thể được thực hiện.

Từng đợt tấn công mạnh xuất hiện, Đường Cẩn ngồi trên người Triệu Quốc Đống không ngừng bị động tác của hắn làm cô lên đỉnh. Mái tóc rũ xuống muốn che đi mặt đỏ bừng vì sung sướng của cô. Có lẽ lần đầu tiên quan hệ ở hoàn cảnh này nên Đường Cẩn rất nhanh tới đỉnh. Chỉ vài phút mà Đường Cẩn đã nằm xụi trong lòng Triệu Quốc Đống không nhúc nhích như hết sức vậy.

Yêu thương nhìn Đường Cẩn nằm trong lòng hắn. Cả người Đường Cẩn như không xương, Triệu Quốc Đống nhìn quanh và lắng nghe thì thấy không còn âm thanh kia nữa. Xem ra đôi nam nữ kia đã giải quyết xong. Hắn mặc dù còn có chút khó chịu nhưng cũng biết Đường Cẩn như thế này thì không thể tiếp tục quan hệ nữa, chỉ có thể về phòng của Đường Cẩn làm tiếp.

Triệu Quốc Đống dịu dàng cài khóa áo lót cho Đường Cẩn. Quần lót của Đường Cẩn đã ướt nên hắn nhét vào túi quần. Dù sao váy cảnh sát cũng đủ dài và rộng, mà buổi tối nên không sợ lộ hàng.

Lúc này Triệu Quốc Đống đương nhiên nghĩ đến một bộ phim Hongkong đã xem, trong đó khi một cô gái lội qua nước nên quần lót bị ướt và phải cởi ra. Khi cô gái mặc váy xong thì có một cơn gió thổi tới, váy bay lên và lộ hàng. Bỉ ổi nhỉ.

Triệu Quốc Đống chỉnh lại quần áo thì lúc này Đường Cẩn mới khôi phục lại. Hành vi của Triệu Quốc Đống làm cô vừa xấu hổ vừa sợ. Quần lót ướt mặc trên người đúng là rất khó chịu nên cô đành phải chịu như vậy.

Cảm giác không mặc quần lót đúng là kỳ lạ. Đường Cẩn cũng biết ý của bạn trai nhưng vẫn có chút sợ hãi. Nếu bị người phát hiện thì cô đúng là không còn mặt mũi gặp ai. Khi đi trên đường, Đường Cẩn vô thức giữ chặt gấu váy, sợ một cơn gió thổi tới sẽ thổi bay váy cô và làm lộ chỗ kín.

Cũng may cảnh kia chỉ xuất hiện trên phim mà thôi. Đến khi hai người lên xe về ký túc phân cục Thiên Hà thì Đường Cẩn mới yên tâm.

Nhà Đường Cẩn ở phía Bắc An Đô, phân cục Thiên Hà lại ở phía Nam, đi xe đạp phải mất nửa tiếng, đi xe bus thì phải đi hai tuyến nên thời gian cũng tương đương. Cho nên Đường Cẩn lấy lý do sáng đi làm muộn mà được phân cục chia cho một phòng tại ký túc. Bố Đường Cẩn là đồng chí làm nhiều năm ở đội cảnh sát giao thông QUận, cũng có chút quan hệ ở phân cục Thiên Hà nên được chia một nửa gian ký túc.

Nói là nửa gian vì nửa gian kia có người khác ở. Phân cục cho một nữ cảnh sát độc thân khác ở. Chẳng qua vị cảnh sát này sắp lấy chồng nên thường hay ở nhà bạn trai, ít khi ở đây. Vì thế nơi này biến thành nhà nhỏ hạnh phúc của Đường Cẩn và Triệu Quốc Đống.

Đường Cẩn cảm thấy mình muốn chết, cô như đang bay trên từng cơn sóng lớn, lúc lên tận đỉnh, lúc xuống đáy vực. Cô không biết phòng bên có ai không nhưng cô đã không thể kiềm chế được mình.

Từ nhỏ giọng đến thở hổn hển, từ chủ động đến xin tha, Triệu Quốc Đống tiến vào cơ thể cô, cô thậm chí nghĩ nếu mình mất Triệu Quốc Đống thì sẽ như thế nào? Có còn thỏa mãn như vậy không?

Chẳng qua khi quan hệ dần dần lui đi, dục tính lui đi thì cô lại suy nghĩ về thực tế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.