Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Linh Chu - Chương 374: Diệu thủ không không (1) : truyenyy.mobi

Linh Chu

Chương 374: Diệu thủ không không (1)




Đột nhiên, Phong Phi Vân sắc mặt đại biến, Miểu Quỷ Ban Chỉ vốn đeo trên ngón tay cái không biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa, trên
ngón tay trống trơn, không có thứ gì cả.

Đây chính là một kiện Linh Khí, đã cùng Phong Phi Vân có liên hệ chặt
chẽ như chủ tớ, coi như là tu sĩ cấp bậc cự kình muốn từ trên tay hắn
lấy đi Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng không có khả năng hoàn toàn không phát giác ra.

Nhất định là tên thiếu niên mặt đen vừa rồi đã trộm lấy.

- Ta kháo!

Phong Phi Vân mắng to một tiếng, dẫn theo bạch thạch cự đao, điên cuồng
lao vào trong màn đêm đen kịt, một bên vận chuyển thần thức, muốn bắt
lấy liên lạc với Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Chỉ cần Miểu Quỷ Ban Chỉ không rời khỏi phạm vi ngàn dặm thì hắn đều có thể gọi về được.

Nhưng sau khi thần thức Phong Phi Vân triển khai, Miểu Quỷ Ban Chỉ lại
một tia phản ứng cũng không có, bị người cưỡng ép ngăn cách liên hệ,
phong ấn khí linh trong Linh Khí.

- Cứu mạng ah! Giết người! Cứu mạng ah! Yêu Ma Chi Tử điên rồi, muốn giết ngyời ah!

Tất Ninh Suất ở phía trước chạy trốn, bên miệng không ngừng khóc hô,
thật giống như Phong Phi Vân muốn cưỡng gian hắn vậy, cướp đường bỏ
chạy, lưu lại một đường bụi mù.

Tiểu tử mặt đen Tất Ninh Suất tốc độ trốn chết quả thực nhanh như thỏ
rừng, ngay cả Phong Phi Vân vốn rất tự tin về tốc độ của mình cũng khó
mà đuổi theo kịp hắn.

Nhưng khoảng cách đang không ngừng gần hơn, từ cách xa nhau trăm dặm lúc đầu hiện giờ chỉ còn kém bảy, tám dặm, qua trong giây lát, khoảng cách
lại kéo gần thêm không ít.

Phong Phi Vân một chỉ điểm ra ngoài, ngưng tụ mộc chi tinh hoa khắp núi
rừng, biến thành một đạo chỉ kiếm lục sắc dài 30m đánh ra ngoài.

Thanh Mộc Thuật!

Ngũ Hành đối ứng năm loại nhan sắc, "Thủy" đối ứng "hắc sắc", "Hỏa" đối ứng "xích sắc", "Mộc" đối ứng chính là "lục sắc" .

- Má ơi, giết người!

Tất Ninh Suất từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài tử sắc, trở tay
đánh ra ngoài, ngọc bài kia chính là một kiện Bảo Khí không tệ, mặt
ngoài khắc một tòa trận vân, so với Bảo Khí bình thường còn trân quý hơn gấp mấy lần, có thể bán ra mấy ngàn miếng kim tệ.

Oanh!

Thanh Mộc Thuật đụng nát cái lệnh bài kia, biến thành sáu khối mảnh vỡ, rơi xuống trên mặt đất.

Tất Ninh Suất mượn cơ hội này trốn đi xa hơn, trong miệng vẫn đang hô cứu mạng.

Phong Phi Vân khóe môi nhếch lên dáng tươi cười, lại điểm ra một chỉ,
như một thanh chiến kiếm vô song ngang trời mà qua, gào thét truy sát
theo.

- Thiên linh linh, Địa linh linh! Vạn thiên kiếm ảnh nghe ta triệu hoán!

Tất Ninh Suất bị buộc vô lại, hắn tế ra một bộ kiếm trận, tổng cộng tám
chuôi cổ kiếm, đều là bảo vật cấp bậc bảo khí, mỗi một chuôi đều chỉ dài chừng bàn tay, bị hắn giấu ở trên lưng, giờ phút này sau khi tế ra, tám đạo lưu quang chợt bay lên.

Tám kiếm biến thành trận pháp, tập thành vòng tròn, từ trên mặt đất vọt lên, nghênh tiếp lấy đạo Thanh Mộc Thuật kia.

Bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành!

Phong Phi Vân đuổi theo sau lưng, lại liên tục điểm ra bảy chỉ, đánh nát tám chuôi cổ kiếm của kiếm trận kia thành một mịn.

- Không tệ lắm, nhiều Bảo Khí như vậy, đều là trộm được sao?

Trong lòng Phong Phi Vân cực kỳ kinh ngạc, thiếu niên mặt đen này thật
sự không tầm thương, tu vị không hề bất lực như hắn biểu hiện ra ngoài.

Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như hời hợt đánh nát các Bảo Khí hắn tế ra, nhưng cũng đã sử dụng cả mười thành tu vị.

Tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn bình thường cũng chưa hẳn có thể ngăn trở một chiêu Thanh Mộc Thuật của Phong Phi Vân.

- Khục khục, ta là người trước sau trung thực như một, chưa bao giờ làm
ra loại chuyện trộm cắp, chính là phong lưu tiểu tài tử của Thần Thông
Tháp.

Tất Ninh Suất mặt mũi tràn đầy chính khí, không chút đỏ mặt, bất quá,
mặt của hắn đen như vậy, cũng không cách nào xấu hổ được.

- Đưa Miểu Quỷ Ban Chỉ cho ta!

Phong Phi Vân giờ phút này đã cực kỳ bực bội.

- Ta không lấy, không tin ngươi tới lục xem!

Tất Ninh Suất đứng trên sườn núi, thản nhiên nói.

- Để ta tới lục xoát.

Phong Phi Vân mượn khoản thời gian ngắn ngủi này, đã đuổi theo, cầm
trong tay bạch thạch cự đao, lôi ra một đạo long hình đao lãng.

Long Hoàng Nhất Đao Sát!

Bạch quang trút xuống, lưỡi đao trượt dài trên mặt đất.

- Mẹ nó, ngươi thu thân như vậy sao, con mẹ nó ngươi thu mệnh a!

Tất Ninh Suất ném ra một cái lục lạc chung, xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng chuông không dứt bên tai.

Trong miệng hắn phun ra một ngụm tiên hà, thể tích lục lạc chuông vốn
chừng nắm tay chợt không ngừng tăng lớn, có đạo đạo văn tự cổ xưa lưu
động trên đó, biến thành một cái cổ chung cao đến ba mét.

Thân thể Tất Ninh Suất ngồi xổm xuống, trước khi một đao của Phong Phi Vân rơi xuống thì đã bị bao phủ dưới Bán Thiên Lâu Linh.

Đăng!

Một thanh âm kim thạch tương giao vang lên, giống như sóng gợn từ giữa
lưỡi đao và Bán Thiên Lâu Linh truyền ra, thanh âm xuyên thủng trời cao, vang vọng phạm vi ba trăm dặm, chấn khiến mặt đất đều có chút run lên.

Thạch linh cự đại kia bị Phong Phi Vân một đao chến xuống lòng đất, trên mặt đất lộ ra một lổ thủng lớn, tựa như một ngụm đại tỉnh, bên trong
còn có khói vàng ứa ra.

Phong Phi Vân tách rời c Bán Thiên Lâu Linh nặng chín ngàn cân kia ra
khỏi lòng đất, khẩu lục lạc chung này đã mất đi linh hà gia trì, chợt
lại trở nên chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng vẫn nặng đến chín ngàn cân.

Thừa nhận bạch thạch cự đao chém xuống vậy mà lại không chút tổn hại.

- Người đâu?

Lòng đất sâu chừng hơn 10m, có thể liếc nhìn thấu, phía dưới trống rỗng, nào có bóng dáng Tất Ninh Suất chứ?

Tên này chẳng lẽ là con chuột sao, coi như là lại thêm bốn tên tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn cũng chưa hẳn có thể bắt được hắn.

Phong Phi Vân một tay nắm lấy bạch thạch cự đao, một tay nắm lấy Bán
Thiên Lâu Linh, thi triển ra Thanh Mộc Thuật trong 《 Bát Thuật Quyển 》,
sáp nhập thần thức vào mộc tinh hoa trong núi, ngũ giác trở nên nhạy
cảm, suy nghĩ trở nên rõ ràng.

Thanh Mộc Thuật không chỉ có thể tầm bảo, càng có thể tìm người.

- Rõ ràng đã chạy ra ngoài bảy mươi dặm?

Phong Phi Vân không nghĩ nhiều g, liền lại biến thành một đạo bóng trắng, đi xuyên qua trên sơn đạo, đuổi theo ra ngoài.

Miểu Quỷ Ban Chỉ tuyệt đối không chỉ đơn giản là một kiện nhất phẩm Linh Khí, bảy bức cổ đồ trên đó cùng Thanh Đồng Linh Châu có liên hệ không
giống bình thường, bằng không thì Long Mã Hà Đồ không có khả năng từ
trên Miểu Quỷ Ban Chỉ tróc ra, ấn lên trên Thanh Đồng Linh Châu rồi.

Miểu Quỷ Ban Chỉ tuyệt đối không thể mất đi, đây chính là một góc của
Thánh Linh Khí Mãnh, nếu có đầy đủ linh tính tinh hồn đánh vào trong đó, uy lực sẽ vượt xa Linh Khí bình thường.

- Mẹ nó, lại đuổi theo.

Tất Ninh Suất cảm giác được phía sau mông lạnh lẽo, Phong Phi Vân cách
hắn chỉ còn chưa đầy trăm mét, hắn thậm chí đã có thể nhìn thấy dáng
cười âm trầm trên mặt Phong Phi Vân, cười đến mức khiến lòng hắn lạnh
lẽo.

Ầm ầm!

Hai cổ lực lượng cuồn cuộn từ hai phía đè ép qua, bên trái là bảy đầu kỳ ngưu chi lực, bên phải cũng là bảy đầu kỳ ngưu chi lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.