Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Linh Chu - Chương 96: Phi Vân Ca Ca : truyenyy.mobi

Linh Chu

Chương 96: Phi Vân Ca Ca




3 tăng nhân cổ thi nghìn năm, mỗi một vị đều có thân kim cương bất hoại, xương ống chân cứng rắng như ngọc thiết, hơn nữa linh khí trong người lại luôn luôn vận chuyển, trong đan điền lại có một viên bảo thạch to như nắm tay chiếm cứ, lại còn phát ra hắc quang mù mịt.

Bọn họ đã chết mấy nghìn năm, cơ thể không những xảy ra Thi biến mà ngay cả thần cơ bọn họ từng tu luyện cũng xảy ra dị biến, biến thành Thi nguyên.

- Tiểu cô nương Đông Phương Kính Nguyệt có cần tôi giúp một tay hay không hả?

Phong Phi Vân dựa vào vách đá, đứng bên cạnh cười to nói.

Thân phận Đông Phương Kính Nguyệt cao vô cùng, tu vi càng siêu phàm thoát tục, bất luận là đi đến chỗ nào cũng sẽ có vô số người quỳ gối nghênh tiếp, vẫn chưa từng có một ai dám gọi Đông Phương Kính Nguyệt là tiểu cô nương.

Nhưng mà lúc này nàng đã bị ba tăng nhân cổ thi bao vây, trên cánh tay ngọc ngà đã dính đầy máu, đây là bị một vị cổ tăng dùng móng tay cào một đường, vết máu tạo thành nhìn thấy mà đau lòng, nếu để ý một chút thì trên chiếc cổ thon dại cũng có một vết thương, độc thi đen kịt đã xâm nhập vào da, ăn mòn linh khí trong người nàng.

- Phong Phi Vân, nếu như ngươi xuất thủ tương trợ thì toàn bộ ân oán giữa chúng ta đều xóa bỏ!

Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt đã bị dồn đến đường cùng, sau khi ba vị cổ thi tăng nhân kia dính phải vết máu trên người nàng thì càng trở nên điên cuồng, chiến lực càng lúc càng tăng cao.

Phong Phi Vân cười hắc hắc:

- Nghe nói gia tộc Ngân Câu vô địch thiên hạ, địa vị Đông Phương Kính Nguyệt trong gia tộc cao không thể với tới, nếu có thể nghe được cô dịu dàng gọi ta một tiếng “Phi Vân ca ca” thì ta nhất định giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.

Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào cứu Đông Phương Kính Nguyệt được, cô gái này bất luận là tu vi hay trí tuệ đều thông minh hơn người, thế hệ trẻ cũng không có được mấy người có thể theo kịp nàng, sau khi cứu nàng, nhất định người đầu tiên nàng muốn giết cũng chính là Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân biết nàng kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối sẽ không thể nào gọi mình là "Phi Vân ca ca" cho nên mới trêu chọc nàng.

Người phụ nữ chết bầm hung dữ này nếu chết đi thì tốt hơn, tránh khỏi việc bị nàng truy sát ba ngày ba đêm!

- Phi Vân ca ca!!!

Thanh âm ngọt ngào bay thấu trời xanh, giọng nói thùy mị như làn nước, bất kỳ một người đàn ông nào sau khi nghe được thì xương cốt toàn thân cũng sẽ bị tê dại.

"Phốc!"

Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất, vậy mà nàng ấy lại kêu thật, hơn nữa tiếng kêu này lại làm cho người ta không thể nào cự tuyệt được, thật giống như hai người yêu nhau gọi nhau vậy.

- Khụ khụ ... Cái này ...

Lúc này Phong Phi Vân đã rất khó đứng vững, có trời mới biết vậy mà Đông Phương Kính Nguyệt kia lại không để ý đến chuyện vặt vãnh này, lần này là hắn tự làm khó hắn rồi.

- Phong Phi Vân, ngươi vẫn còn chưa ra tay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm một người nói không giữ lời?

Thanh âm Đông Phương Kính Nguyệt liền thay đổi, tràn đầy lạnh lẽo, không có lấy một chút sự dịu dàng như mới vừa rồi.

- Cứu ngay chứ! Đại trượng phu nói là làm!

Tuy là Phong Phi Vân hối hận vô cùng nhưng vẫn phải "đạo nghĩa không thể chùn bước" mà xuất thủ, cùng lắm thì cứu nàng trước, sau đó đưa nàng tới một nơi không có ai rồi giết chết nàng sau vậy.

Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào như mãng phu mà liều mạng với 3 vị cổ thi tăng nhân kia, trên ngón tay hắn ngưng tụ một ngọn linh quang nhàn nhạt, ở trên mặt đất khắc ra từng đạo phù văn, từng chữ từng chữ một nối liền nhau, từ từ cũng khắc ra chín tòa phù văn ở cùng một chỗ, hợp thành một tòa cửu hoàn tế đàn.

Đối phó với cổ thi nghìn năm này tuyệt đối không thể dùng cách tấn công thông thường để đối phó với bọn họ, cần phải vẽ phù lục luyện thi, ngưng tụ luyện thi tế đàn.

Dùng thực lực tế đàn để luyện hóa cổ thi!

Phong Phi Vân đau lòng lấy từ trong ngực ra viên chân diệu linh thạch kia, thở dài mà nói:

- Giữ còn chưa kịp nóng người mà giờ thì đã mất đi!

Nếu muốn thôi động luyện thi tế đàn thì cần một lượng linh khí cực lớn, với tu vi Phong Phi Vân bây giờ thì vẫn còn kém quá xa, chỉ có thể dùng đến linh thạch để thôi động tế đàn, dùng cái này để luyện hóa 3 cụ cổ thi kia.

- Lên!

Sau khi đem chân diệu linh thạch đả nhập vào tế đàn thì cả tòa tế đàn cũng giống như đang sống lại vậy, nhanh chóng chuyển động, dưới linh lực Phong Phi Vân điều động, hướng về 3 vị cổ thi tăng nhân kia trùm tới.

- Bắt!

Thực lực tế đàn dưới dự thôi động của chân diệu linh thạch càng lúc càng trở nên lớn mạnh, một luồng lực thôn phệ được phóng thích ra ngoài làm cho 3 vị cổ thi tăng nhân vô cùng cường đại kia bị thu vào trong.

"Thình thịch!

Chợt Phong Phi Vân đạp đất nhảy lên, một cước giẫm nát tế đàn, sau đó một tiếng rền vang xuất hiện trên mặt đất.

3 cổ thi tăng nhân kia cuối cùng cũng bị trấn áp, quang mang trên tế đàn lập lòe, vẫn có thể nghe được thanh âm tụng kinh ở bên trong, cái này cũng không luyện hóa được 3 vị cổ thi tăng nhân kia rồi!

Tuy là Đông Phương Kính Nguyệt vẫn hờ hững lạnh nhạt như trước nhưng mà trên bạch y đã nhuốm máu, mồ hôi cũng đã lăn xuống trên những sợi tóc, lại cho thấy nàng đã bị thương rất nặng, thậm chí độc thi đã ăn mòn linh khí trong người nàng.

Tuy là nàng vẫn còn mang chiếc khăn che mặt nhưng mà Phong Phi Vân lại biết được lúc này vẻ mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.