Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lên Nhầm Kiệu Hoa - Chương 81: Đại hôn : truyenyy.mobi

Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 81: Đại hôn




Thẩm Khước cười nhạt, lại nói: “Kỳ thật mấy năm nay bà vẫn luôn hối hận chuyện năm đó. Bà hối hận không phải hy sinh ta, mà là hối hận làm không đủ kín đáo khiến mọi chuyện bại lộ. Bà cảm thấy không có thể diện đối diện với người biết chân tướng. Đặc biệt là ca ca. Thậm chí, mấy năm nay bà nuông chiều dung túng ca ca đều không phải xuất phát từ áy náy gì, mà là không có thể diện sau khi sự tình bại lộ. Bản thân bà cảm thấy chính mình thấp hơn một cái đầu, không xứng dạy dỗ ca ca.”

Trên mặt Hà thị trắng bệch một mảnh, thập phần khó coi.

“Kỳ thật ta thấy bà rất đáng thương.” Thẩm Khước thương hại nhìn Hà thị.

“Bà biết không? Bà vì ca ca làm nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng, trên mặt chàng, trước nay đều không cảm thấy bà tốt. Chàng ghét bỏ bà, xem thường bà.” Thẩm Khước nghĩ nghĩ, “Kỳ thật ta đã từng điều tra về bà.”

Hà thị đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Khước.

“Vốn ta chỉ cảm thấy nhà mẹ đẻ của bà nhất định không thích bà, hoặc là nói khi bà còn khuê trung vốn không thuận buồm xuôi gió, bằng không cũng sẽ không gả bà đến Thẩm gia làm vợ kế. Nhưng ta không ngờ từ nhỏ mẫu thân bà đã mất, lớn lên dưới sự ngược đãi của mẹ kế.” Ánh mắt của Thẩm Khước trầm xuống, “Mà bà vào lúc còn khuê trung cư nhiên lén lút qua lại với tiểu tư của Hà gia! Thậm chí còn có thai! Sau khi bà phá bỏ đứa bé kia, bị gấp rút gả tới Thẩm gia làm vợ kế.”

Hà thị đột nhiên đứng lên, bà nhìn khắp nơi xung quanh, xác định trong sảnh chỉ có một mình mình. Ngực của bà phập phồng kịch liệt, bà nhìn chằm chằm vào Thẩm Khước, nộ khí đùng đùng nói: “Ngươi ngậm máu phun người! Ta là mẫu thân của ngươi! Sao ngươi có thể bôi nhọ mẫu thân ngươi như vậy!”

Đối lập với cuồng loạn của Hà thị, vẻ mặt Thẩm Khước cực kỳ bình tĩnh, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi còn tiếp tục gào, e rằng người của cả Ngạc Nam đều nghe thấy.”

Hà thị sửng sốt, quả nhiên im miệng ngay lập tức.

Ánh mắt Thẩm Khước chuyển lạnh, nàng nói: “Đừng xem ta là quân cờ có thể tùy tay ném vào biển lửa kia nữa. Cũng đừng xem ca ca thành tên ngốc cái gì cũng không biết.”

“Ngươi nói cái gì! Ca ca ngươi nó biết cái gì!” Hà thị bắt đầu run rẩy.

Vô luận thế nào, Thẩm Khước đều là nữ nhi của bà, bị chỉ ra chuyện xấu ngay trước mặt như vậy, bà đã sớm hết sức hổ thẹn. Nhưng so ra, bà càng sợ hãi Thẩm Hưu đã biết những chuyện đó. Ấn tượng của Thẩm Hưu đối với bà đã đủ xấu! Thẩm Hưu đã sớm cho rằng bà là một mẫu thân tâm tư ác độc, nhưng chuyện hại Thẩm Khước trước kia cũng là vì Thẩm Hưu! Nếu lại để Thẩm Hưu biết những chuyện dơ bẩn bà đã làm trước kia.…

Cơn lạnh từ gan bàn chân bắt đầu bốc lên, loại hàn ý này rất nhanh lan khắp toàn thân bà.

“Ca ca tạm thời vẫn không biết.” Thẩm Khước nói.

Hà thị nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Khước nhìn Hà thị, gằn từng chữ một nói: “Đừng đến đây làm phiền ta nữa, thứ ta biết có lẽ còn nhiều hơn so với tưởng tượng của bà.”

Hà thị rùng mình, bà cẩn thận nhìn biểu tình của Thẩm Khước, trong lòng có chút sợ hãi, cũng có chút hối hận hôm nay tùy tiện đến đây. Bà vốn cho rằng Thẩm Khước thấy chuyện liên quan đến Thẩm Hưu, sẽ nguyện ý giúp đỡ, không nghĩ tới.…

“Đêm đã khuya, Thẩm phu nhân sớm chút trở về đi.”

Thẩm Khước đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Chờ Thẩm Khước đi xa, Hà thị mới ngã ngồi trên ghế, cả người bà không có sức lực, bắt đầu có mồ hôi lạnh từ trên đầu thấm ra.

“Thẩm phu nhân, nô tỳ tiễn người ra ngoài.” Lục Nghị từ bên ngoài đi vào, lạnh như băng nói.

Không biết vì sao, Hà thị cảm thấy nha hoàn này cũng biết chuyện năm đó, đang trào phúng nhìn bà. Bà vịn vào đầu gối mình, miễn cưỡng đứng lên, bà ưỡn ưỡn ngực, cứng rắn đi ra ngoài.

Thẩm Khước ra khỏi phòng khách, liền thấy Thích Giác nghiêng người dựa vào trên cột giữa hành lang.

Thấy Thẩm Khước đi đến, Thích Giác liền đứng thẳng người, vươn tay về phía nàng.

Thẩm Khước bật cười, nói: “Tiên sinh, có phải chàng cho rằng ta sẽ khóc không?”

Thích Giác nhìn đôi mắt của Thẩm Khước, sáng lấp lánh, không có một chút mờ mịt ủy khuất nào. Chàng nhàn nhạt cười, nói: “Vậy, coi như là an ủi ta đứng ở đây đợi nàng lâu như vậy đi.”

Thẩm Khước cười chui vào trong lòng Thích Giác, nàng vòng tay quanh eo Thích Giác, có chút buồn bã hỏi: “Tiên sinh, chàng nói xem tình mẫu tử trong truyền thuyết là cảm giác gì?”

Thích Giác vỗ nhẹ sống lưng của nàng, cũng buồn bã nói: “Ta ngay cả mẫu thân trông như thế nào cũng không biết, vấn đề này sao có thể trả lời được.”

“Vậy, nếu mẫu thân chàng còn sống, nàng và phụ thân chàng đồng thời gặp nguy hiểm, chàng sẽ cứu ai?” Thẩm Khước hỏi.

Thích Giác nhíu mày, nói: “Này là vấn đề quỷ quái gì thế.”

Thẩm Khước sửng sốt, biết bản thân quả thật đã nói sai. Nàng nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, coi như ta chưa nói gì đi.…”

Thích Giác lại bỗng nhiên nói: “Cứu Trấn Quảng Vương.”

Thẩm Khước có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thần sắc của Thích Giác, liền thấy sắc mặt của chàng thập phần kiên quyết.

Nàng có chút nghi hoặc.

Có điều, lần này khi Thẩm Khước truy vấn, Thích Giác lại hiếm khi duy trì trầm mặc. Trước kia vô luận Thẩm Khước có vấn đề cổ quái gì, Thích Giác đều sẽ nhẫn nại giảng giải cho nàng. Lần này, ngược lại có chút kỳ quái.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Không chỉ là yêu thương của mẫu thân, ta còn hâm mộ những tiểu hài tử có thể được phụ thân cõng. Có thể nhìn thấy phong cảnh trên cao, trông rất an tâm, kiên định.”

“Khi còn nhỏ Trấn Quảng Vương cũng đã từng cõng ta.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước có chút kinh ngạc.

Thích Giác thả Thẩm Khước ra, ngồi xổm xuống trước người nàng, nói: “Nào, ta cõng nàng.”

Thẩm Khước cong cong mặt mày, nằm sấp trên lưng Thích Giác.

Đều là hài tử không có cha mẹ yêu thương.

Trong đêm, Thích Giác cõng Thẩm Khước chậm rãi đi về phía trước, nhìn bóng lưng đó, ngược lại có chút hương vị nương tựa lẫn nhau.

————————————

Từ đưa sính lễ đến thành thân, Thẩm Hưu cưới Tô Lăng Hạm đích xác chỉ dùng mười ngày. Người hai nhà đều có chút vừa vui vừa buồn. Thẩm Hưu từ trước đến nay là người không yên phận, có thể ngoan ngoãn cưới vợ, đã là đại hỉ sự của cả Thẩm gia. Còn Tô Lăng Hạm, trước đó xảy ra chuyện như vậy, Tô gia còn đang sợ Thẩm gia từ hôn. Cho nên hai người thành hôn, người hai nhà đều cao hứng.

Nhưng mặt khác, tính cách của Thẩm Hưu và Tô Lăng Hạm thật sự khác nhau quá nhiều. Người Thẩm gia có chút lo lắng Tô Lăng Hạm quản không được Thẩm Hưu, người Tô gia tự nhiên là lo lắng nữ nhi nhà mình sẽ chịu thiệt thòi bị khi dễ.

Sau khi nghi thức thành hôn rườm rà kết thúc, Tô Lăng Hạm cẩn thận ngồi ở mép giường. Nàng chỉ ngồi ở ngoài mép, cúi thấp đầu xuống, động cũng không dám động. Bà mối, bà tử, nha hoàn đều đã lui xuống, trong phòng chỉ có nàng và Thẩm Hưu.

Tô Lăng Hạm cúi đầu ngồi ở mép giường, Thẩm Hưu đứng ở một bên.

Thẩm Hưu cũng rất sầu, chàng đứng xa như vậy cũng có thể nhìn ra Tô Lăng Hạm ngồi ở mép giường run bần bật. Chàng gãi gãi đầu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Ta đáng sợ như vậy sao?”

Thẩm Hưu vừa mở miệng, hai vai Tô Lăng Hạm liền run lên một chút.

Nhìn xem, không cần nàng giải thích, động tác này của nàng đã đại biểu hết thảy.

Thẩm Hưu nghĩ nghĩ, thập phần khổ não nói: “Vậy, vậy nàng bảo ta phải làm sao a? Chẳng lẽ muốn ta đến thư phòng?”

“Không, không được.…” Tô Lăng Hạm nhút nhát ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, liền vội vàng cúi đầu.

“Vậy được rồi!” Thẩm Hưu bất chấp, chàng bước đến, đứng ở bên giường bắt đầu cởi y phục. Cởi hỉ bào phức tạp ra xong, Thẩm Hưu nhìn Tô Lăng Ham còn cứng đờ ở đó, nói: “Uy? Nàng có đói bụng không?”

Tô Lăng Hạm lập tức nhớ tới chén trứng cút kia, nàng vội vàng lắc đầu nói: “Không, không đói.”

Thẩm Hưu nhíu mày, lẩm bẩm: “Nàng nói lắp sao?”

Tô Lăng Hạm gắt gao mím môi, không chịu nói chuyện.

Thẩm Hưu không để ý tới nàng, trực tiếp đi qua người nàng lên giường nằm, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm vào Tô Lăng Hạm.

Tô Lăng Hạm bị chàng nhìn đến đỏ mặt. Nàng cũng biết không thể cứ như vậy, nàng nhìn thoáng qua tám cây hỉ đuốc trong phòng, hỉ đuốc chiếu sáng cả căn phòng. Nàng rất muốn tắt đèn, như vậy ít nhất sẽ không bị chàng nhìn nữa.

Nhưng, nàng tự nhiên hiểu được hỉ đuốc không thể tắt.

Nàng khẽ cắn môi, vươn đôi tay kiều nộn bắt đầu run rẩy cởi hỉ phục, nàng cởi giá ý nạm vàng mang bạc ở bên ngoài, mặc trung y màu đỏ tươi ở bên trong, váy ở phía dưới cũng chưa cởi, liền đi tháo dây buộc màn giường ra.

Tô Lăng Hạm thật sự quá khẩn trương, rõ ràng chỉ là tháo một sợi dây ra, lại làm thế nào cũng không tháo được. Biết Thẩm Hưu vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng càng khẩn trương hơn, đầu ngón tay vẫn luôn phát run.

Thẩm Hưu thật sự không nhìn được nữa, lập tức ngồi dậy, tháo luôn cả hai sợi dây ở hai bên xuống, màn giường dày nặng dần dần buông xuống, ngăn cách giường hỉ và bên ngoài với nhau.

Tô Lăng Hạm vốn nghĩ màn dày như vậy, nhất định có thể che đi ánh sáng ở bên ngoài. Nhưng không ngờ trên giường như cũ vẫn thập phần sáng sủa, mang theo loại ánh sáng màu đỏ nhu hòa.

Tô Lăng Hạm có chút khẩn trương cởi giày ra, đưa lưng về phía Thẩm Hưu nằm xuống, nàng nhích nhích ra bên ngoài, cơ hồ là nằm ở mép giường, chỉ cần hơi chạm vào, dường như có thể ngã xuống.

Thẩm Hưu nặng nề thở dài, nói: “Nàng mặc nhiều như vậy không nóng sao?”

“Không, không nóng.…” Tô Lăng Hạm vừa nói xong, liền nhớ tới vừa nãy Thẩm Hưu nói nàng là người nói lắp. Nàng đỏ mặt, vội vàng ngậm miệng, không chịu nói chuyện nữa.

Thẩm Hưu ngẩng đầu, dùng tay chống cằm, yên lặng nhìn tiểu cô nương nằm ở bên người.

Qua rất lâu, Tô Lăng Hạm nghe sau lưng không có thanh âm gì, nàng chậm rãi xoay người lại, muốn nhìn một chút xem có phải Thẩm Hưu đã ngủ rồi không, kết quả lại đối diện với đôi con ngươi thập phần sáng sủa của Thẩm Hưu.

Tô Lăng Hạm kinh hô một tiếng, trên mặt càng đỏ hơn.

Nàng còn chưa kịp xoay đi, Thẩm Hưu đã kéo nàng lại. Thẩm Hưu dùng sức, Tô Lăng Hạm liền đụng trúng lồng ngực chàng, cả người đè ở trên người Thẩm Hưu.

Tô Lăng Hạm khẩn trương nhìn Thẩm Hưu, nàng tự nói với mình ở trong lòng nhất định phải bình tĩnh, trấn định! Người trước mắt này là trượng phu của nàng! Nàng không thể trốn! Nhưng Tô Lăng Hạm vẫn rất sợ hãi!

Trước khi xuất giá, Tô phu nhân đã tỉ mỉ nói với nàng chuyện viên phòng này, nàng vừa nghĩ đến những chuyện đó, trên mặt liền cực kỳ đỏ. Nàng quả thực không dám nhìn Thẩm Hưu.

“Mặc nhiều như vậy sẽ nổi rôm.” Thẩm Hưu duỗi tay cởi thắt lưng buộc trên eo của Tô Lăng Hạm ra.

Cả người Tô Lăng Hạm căng chặt, không dám động đậy.

Thẩm Hưu cởi trung y của Tô Lăng Hạm ra, nửa người trên của nàng chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn kiều nộn. Thẩm Hưu sửng sốt một chút, thần sắc trên mặt cũng có chút quái lạ. Chàng trầm mặc một chút, trở mình, tiếp tục cởi váy của Tô Lăng Hạm.

Đến khi Tô Lăng Hạm bị cởi đến toàn thân trên dưới chỉ có một cái yếm, Thẩm Hưu có chút không biết nên xuống tay thế nào.

Da thịt của nữ nhi mềm như đậu hũ, Thẩm Hưu muốn sờ một chút, lại có chút lo lắng vết chai trong lòng bàn tay mình sẽ làm rách da nàng. Thẩm Hưu có chút buồn bực nhìn chằm chằm cơ thể của Tô Lăng Hạm.

Cảm nhận được ánh mắt không ngừng quan sát của Thẩm Hưu, Tô Lăng Hạm đã ngại đến mức sắp cắn nát môi mình.

“Đừng nhìn nữa.…” Tô Lăng Hạm kéo chăn che người mình lại, chỉ để mặt lộ ra ngoài.

Tầm mắt của Thẩm Hưu dời lên trên, nhìn chăm chú vào mặt Tô Lăng Hạm.

Tô Lăng Hạm bị chàng nhìn đến bực, dứt khoát kéo chăn, giấu luôn cả đầu vào trong chăn!

Thẩm Hưu sửng sốt, chàng nghĩ nghĩ, vươn tay xốc một góc chăn lên, chui cả người vào. Chàng mạnh mẽ kéo Tô Lăng Hạm vào trong ngực ôm lấy, liên tục vuốt ve làn da giống đậu hũ của nàng.

Thôi vậy! Làm xước rồi thì ngày mai mua cho nàng thuốc ngoại thương tốt nhất!

Tô Lăng Hạm vươn tay vô lực ngăn cản, nhưng chút sức lực kia của nàng ở trước mặt Thẩm Hưu, quả thực như một con mèo nhỏ.

“Thẩm Hưu! Thẩm Hưu!” Tô Lăng Hạm từng tiếng gọi chàng.

Thẩm Hưu cảm thấy có chút ồn, dứt khoát dùng miệng lấp kín tiếng kêu trong miệng nàng. Nhưng vừa hôn xuống, mới phát hiện nơi kiều nộn nhất hoá ra là đôi môi như cánh hoa này của nàng.

Thẩm Hưu hôn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên dừng động tác lại. Chàng nhìn con ngươi chứa nước mắt của Tô Lăng Hạm, thập phần nghiêm túc nói: “Tô Lăng Hạm, nếu nàng đau, thì cứ cắn ta, đánh ta cũng được! Nhưng nàng đừng khóc! Nàng khóc ta sẽ đau lòng, đau lòng thì ta phải dừng lại, nhưng dừng lại ta sẽ khó chịu a!”

Tô Lăng Hạm ngăn nước mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Hưu trong chốc lát, sau đó dời mắt không nhìn chàng nữa.

“Uy! Rốt cuộc có được hay không a! Nàng nói chuyện đi!” Thẩm Hưu gấp gáp nói.

Tô Lăng Hạm cắn môi không lên tiếng.

Thẩm Hưu có chút do dự, trong lòng không ngừng giãy giụa, rốt cuộc có nên buông nàng ra không? Có khi nào sẽ thật sự làm hư nàng, làm nàng chết không a?

Ngón tay run rẩy nắm chặt góc chăn của Tô Lăng Hạm rũ xuống bên người, giống như là cần dũng khí rất lớn, nàng nhấc tay lên, chầm chậm leo lên eo Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu sửng sốt, bỗng nhiên cười ra tiếng.

“Nàng đồng ý rồi!” Thẩm Hưu cúi đầu, hung hăng hôn một cái xuống sườn mặt của Tô Lăng Hạm, tiếng vang khiến trái tim của Tô Lăng Hạm khẽ run lên.

“Nàng phải nhớ rõ! Nếu như đau thì cắn ta, không được gắng gượng chống đỡ!” Thẩm Hưu nói thêm lần nữa, mới hung hăng hôn xuống cơ thể của Tô Lăng Hạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.