Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương - Chương 127: 127: Em Thích Anh : truyenyy.mobi

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 127: 127: Em Thích Anh




Sau khi ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt đang định đi tính tiền, lại bị Tống Thành đi đến ngăn lại.

“Sao lại có thể để một cô gái mời tôi ăn cơm, để tôi trả cho.”
Đỗ Minh Nguyệt không vui: “Đã nói tối nay mời anh đi ăn để báo đáp, tôi không thể không giữ lời.”
“Vậy lần sau cô lại mời tôi ăn cơm!” Tống Thành lấy ví ra.

“Lần sau?” Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ: “Lần sau là khi nào? Không được.”
Ai biết Tống Thành ngay lập tức đưa thẻ ra, không có cơ hội xoay chuyển.

Đỗ Minh Nguyệt tỏ vẻ tức giận, “Anh…”
Muốn nối nhưng lại không biết nên nói gì cuối cùng đành thôi không nói nữa.

Lúc rời đi, Tống Thành lo lắng cho cô đi một mình, nói “Để tôi đưa cô về.”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, gọi một chiếc taxi: “Không cần đâu, chuyện này thật sự phải cảm ơn anh!”
Tống Thành cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, nhưng vẫn nói lời tạm biệt với cô.

Đến khi nhìn thấy xe đi xa, anh mới xoay người rời đi.

Chỉ xoay người, không nghĩ tới phía sau lại xuất hiện một thân ảnh làm anh giật cả mình.

Hoắc Nghiêm Kỳ thật ra luôn đi theo sau họ, bởi vì Đỗ Minh Nguyệt ở đây, cô mới không ra mặt.

Cô tốt bụng lo lắng Đỗ Minh Nguyệt sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Sao cô lại ở đây?” Tống Thành nhìn cô, nghi hoặc hỏi.

Hoắc nghiêm Kỳ mím môi, đôi mắt rưng rưng nước: “Tôi hẹn anh nhiều lần như vậy, chưa từng thấy anh đồng ý, Nguyệt Nhi vừa trở về, anh liền chịu xuất hiện.”
Mấy ngày nay, cô đều đến đồn cảnh sát tìm anh, nhưng anh đối xử với cô vô cùng lãnh đạm.

Đặc biết mỗi khi hẹn hò anh luôn từ chối.

Kết quả hôm nay lại nhìn thấy anh cùng Tiểu Nguyệt ăn cơm, trong lòng cô làm sao có thể không khó chịu.

“Tôi không thích cô.” Tống Thành cảm thấy, có một số việc, vẫn nên nói rõ một chút sẽ tốt hơn.

“Vậy anh thích ai? Tiểu Nguyệt? Nhưng cô ấy đã lập gia đình rồi!” Hoắc Nghiêm Kỳ tiến lên một bước, nước mắt cũng rưng rưng.

Tống Thành bị cô đoán được tâm sự, muốn giải thích lại không biết nên mở miệng thế nào, anh thật sự thích Tiểu Nguyệt, chuyện này, anh không có cách nào giải thích.

Thấy anh không chịu giải thích, Hoắc Nghiêm Kỳ cũng hiểu ra, cô đột nhiên nở nụ cười: “Thích Tiểu Nguyệt cũng tốt, như vậy ít nhất anh cũng không có cơ hội, thế thì anh có thể thích em nhiều hơn một chút.”
Tống Thành không nghĩ được trong lòng cô lại nghĩ như vậy, không tránh khỏi có chút đau lòng, nhưng càng như vậy, anh càng muốn khuyên cô.

“Cô đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cô.”
“Em thích anh là được rồi, dù sao em cũng thích anh lâu như vậy, thích thêm vài ngày nữa cũng không sao.” Hoắc Nghiêm Kỳ đột nhiên lớn tiếng nói.

Xung quanh, đã có không ít người liếc nhìn họ.

Tống Thành không biết phải làm thế nào để từ chối cô, mọi lời tàn nhẫn trước kia, hiện tại không thể dùng vơ cô.

Cô nhẹ nhàng nói: “Tùy anh thôi.”
Hoắc Nghiêm Kỳ nhìn bóng lưng anh, thấy anh không cự tuyệt không khỏi cao hứng, nở nụ cười.

Như thế này coi như là đáp ứng đi.”
Đỗ Minh Nguyệt trở vệ biệt thự, mẹ Ngô nhìn thấy cô, cậu chủ có bị thương không, tôi vừa thấy trên khăn toàn là máu.”
Nghe thấy máu, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đi lên tầng, mở cửa ra, lập tức thấy Lâm Hoàng Phong đang tự uống thuốc.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng đi tới, cầm lấy khăn trong tay anh, nhíu mày hỏi:
“Sao lại ra nhiều máu như vậy, hôm nay không phải anh thay thuốc chứ?”
Lâm Hoàng Phong thấy cô lo lắng như vậy, ngược lại có chút vui mừng, nói:
“Quá bận rộn, không có thời gian.”
Vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vừa tức, vừa giận.

Tức là bởi anh không tự yêu lấy bản thân, còn giận chính mình, không để chuyện này ở trong lòng.

“Không được, lần sau anh không thể như vậy nữa, nếu không vết thương của anh lúc nào mới tốt lên được?”
Vốn là lỗi của cô, hiện tại nhìn anh như thế này, lòng cô càng thêm áy náy.

Lâm Hoàng Phong không nói gì, chỉ nhìn bộ dạng cô đang cẩn thận lấy thuốc, bộ dạng nghiêm túc kia, khiến anh nhịn không được muốn hôn một cái.

Có điều, anh nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như vậy.

Anh hôn lên gương mặt cô, Đỗ Minh Nguyệt ôm mặt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, làm cho người khác còn có dục vọng muốn chiếm giữ.

“Lâm Hoàng Phong, anh đang bị thương mà vẫn còn lưu manh được.”
Rõ ràng cô đang nghiêm túc khiển trách, nhưng bởi vì hai má ửng hồng khiến cho người khác nhìn vào không thấy một chút uy nghiêm nào.

Anh cười khẽ, khuôn mặt anh tuấn làm cho người khác không thể rời mắt.

Anh không giảm bớt, ngược lại còn tiến đến ôm lấy eo cô, ôm cô ngồi lên đùi anh.

Đỗ Minh Nguyệt muốn tránh thoát anh, nhưng trong tay cầm gạc, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Lâm Hoàng Phong ôm cô, đặt đầu lên vai cô giống như đang làm nũng.

“Bà xã, anh đau.”
Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt có chút đau lòng, động tác trong tay nhẹ hơn một chút, ngoài miệng lại không tha cho người khác.

“Đáng lắm.”
Lâm Hoàng Phong cười khẽ một tiếng, “Bà xã thật sự nhẫn tâm!”
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, chỉ nghiêm túc băng bó lại giúp anh, chỉ sợ nếu có sai sót gì cô cũng không gánh vác được.

Sau khi băng bó xong, Đỗ Minh Nguyệt muốn rời đi, lại phát hiện người đàn ông đang ôm cô giống như đang ngủ.

Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, chẳng lẽ anh không cảm thấy không thoải mái sao?
Nhưng cô cũng không gọi anh, chỉ cẩn thận đặt đồ lên bàn.

Hẳn là anh rất mệt mỏi, liên tục ngồi máy bay không nghỉ ngơi đã nhanh chóng đến làm việc.

Qua một lúc, Đỗ Minh Nguyệt sợ anh khó chịu, vì thế nhẹ giọng nói: “Hoàng Phong, nếu buồn ngủ thì lên giường ngủ đi.”
“Ừm…” Lâm Hoàng Phong phát ra âm thanh lười biếng như một con mèo: “Để anh dựa thêm một lát nữa!”

Đỗ Minh Nguyệt khong muốn: “Anh cứ như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.”
“Vậy em ngủ cùng anh.” Lâm Hoàng Phong ôm cô không buông tay!
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt: “Nhưng mà em còn chưa tắm rửa!”
“Vậy anh chờ em!”
Lâm Hoàng Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, bộ dáng giống như một đứa trẻ, tiếp tục nói: “Anh đi giúp em làm ấm chăn.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng trẻ con của anh không khỏi bật cười.

“Được, vậy em đi tắm trước!”
Lâm Hoàng Phong thấy cô đáp ứng, lúc này mới buông cô ra!
Đỗ Minh Nguyệt tìm quần áo, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Sau khi đi ra, Lâm Hoàng Phong đã mặc quần áo, làm ấm chăn cho cô.

Nhìn thấy cô đi ra, anh còn làm vẻ mặt trẻ con vỗ vỗ giường, không tiếng động mời cô.

Cô mới tắm và gội đầu nên tóc vẫn chưa khô.

“Tóc tôi vẫn chưa khô!” Đỗ Minh Nguyệt dùng khăn tắm lau tóc.

Lâm Hoàng Phong thấy, cũng đi xuống lấy máy sấy từ ngăn kéo, đi tới trước mặt cô.

“Anh sấy cho em khỏi lạnh!” Giọng nói của anh dịu dàng, đặc biệt ấm áp.

Đỗ Minh Nguyệt không được tự nhiên, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống, yên tâm hưởng thụ đãi ngộ do người nào đó hầu hạ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.