Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 55 : truyenyy.mobi

Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 55




Luận văn tốt nghiệp dưới sự giúp đỡ của bạn học Lâm Cẩn Ngôn, lần thứ năm này đã được thuận lợi thông qua.

Giản Vi đã tìm được một công việc tốt, tháng tám đi nhận chức.

Lâm Cẩn Ngôn rất nhiệt tình mà an bài chuyến du lịch sau tốt nghiêp cho cô, đang nói với cô vài thứ về chuyện chỗ ngồi. Giản Vi vẫn luôn không đành lòng tạt cho anh một gáo nước lạnh, nhưng về sau khi thấy anh chuẩn bị đặt vé máy bay, cô mới ngượng ngùng mà nói:" Em với các bạn cùng phòng đã hẹn nhau đi du lịch mất rồi."

Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra:"Quyết định khi nào vậy?"

"Mấy ngày hôm trước." Vốn dĩ là không muốn đi, vừa mới tốt nghiệp, gặp phải áp lực đều rất lớn, cũng không có tâm trạng gì.

Nhưng sau đó Thẩm Đình lại đột nhiên nói:" Đều tốt nghiệp cả rồi, cũng không biết đến khi nào có cơ hội gặp lại nhau, vẫn là nên ra ngoài chơi một chuyến đi, chờ sau khi du lịch trở về, ai nên bận thì bận, đường ai nấy đi cũng không có gì tiếc nuối."

Giản Vi đã quyết định cùng các bạn đi du lịch, lại khiến Lâm Cẩn Ngôn tức điên, mấy ngày liền đều không đoái hoài gì đến cô.

Mỗi lần Giản Vi muốn cùng anh nói chuyện, anh liền lập tức quay đầu, bộ dáng tức giận.

Nhiều lần, Giản Vi phải dở khóc dở cười. Đàn ôn hơn 30 tuổi, càng sống lâu dường như càng trở nên giống một đứa trẻ.

Trước ngày đi du lịch một ngày, giữa trưa Giản Vi đang ở trong phòng thu dọn hành lỹ, thu được một nửa bèn đi ra bên ngoài nhận điện thoại, là anh trai gọi điện cho cô, nói cô về nhà ăn cơm tối.

Nhắc đến anh trai, Giản Vi cảm thấy rất thần kỳ.

Sự thần kỳ này, chính là trên phương diện tình cảm.

Tô Tiêu Tiêu, là chị dâu hiện tại của cô, cũng chính là người con gái trên chuyến bay hôm ấy.

Tuy rằng cũng không biết hai người họ trước đó như thế nào mà có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng theo như cô quan sát, Tô Tiêu Tiêu ban đầu cũng không thích anh trai cô. Cho dù sau khi hai người họ kết hôn, có một lần cô đi vào trong phòng anh trai để tìm anh ấy, phát hiện ra anh trai cùng chị dâu lại ngủ riêng, anh trai ngủ trên ghế sô pha còn chị dâu lại ngủ ở trên giường.

Cô ban đầu đều tưởng hai người họ cãi nhau, nào hiểu được không lâu sau đó lại bắt gặp cảnh tượng này một lần nữa.

Điều này vô cùng kỳ quái. Càng kỳ quái hơn chính là, cô phát hiện ra rằng chị dâu rất hay trốn tránh anh trai, nếu có vô tình chạm mặt cũng sẽ giống như một con mèo nhỏ.

Gần đây quan hệ của hai người họ có chút tiến triển, lần trước trở về nhà đột nhiên phát hiện trên cổ chị dâu có ấn kí màu hồng.

Cô cũng đã là người từng trải, đương nhiên biết đó là cái gì.

Nghĩ như vậy, theo bản năng liền sờ lên cổ, đêm qua bị Lâm Cẩn Ngôn dùng sức, đến bây giờ còn có chút đau.

Xoay người trở lại trong phòng tiếp tục thu dọn đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch, nào biết được khi trở về phòng, phát hiện Lâm Cẩn Ngôn cũng đem quần áo của anh để vào vali của cô, cô mí mắt giật giật hai cái:"Anh làm cái gì vậy?""

Lâm Cẩn Ngôn nghiêm trang mà nói:"Anh suy nghĩ rồi, anh cũng lâu rồi chưa ra ngoài thả lỏng, vừa vặn có thể đi cùng em."

Một bên nói một bên đem áo sơ mi gấp gọn rồi ném vào trong vali của cô, Giản Vi quả thực lúc này muốn bắt anh quỳ, lập tức bắt lấy tay anh:" Lâm Cẩn Ngôn, anh có thể đừng đi xem náo nhiệt được không, có anh ở đó, bạn bè cùng phòng sẽ không được tự nhiên."

"Anh liền đợi ở bên cạnh, không quấy rầy bọn em."

Giản Vi thật sự cảm thấy điên rồi, mím môi, nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm, từng câu từng chữ hỏi:"Ông chủ Lâm, anh mới vừa tốt nghiệp mẫu giáo sao?"

"........"

Cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn cũng không theo cô đi, nhưng bởi vì cô nỡ bỏ lại anh một mình mà đi một mình liền cảm thấy có chút bực bội, lúc đưa cô đến sân bay còn cắn vào tai cô, cảnh cáo:"Trở về xem anh trừng phạt em thế nào!"

Giản Vi quay đầu qua trừng mắt với anh, thật là ấu trĩ.

Cùng với các bạn cùng phòng đi qua cửa anh ninh,Giản Vi liền quay đầu lại liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Ngôn vẫn còn đứng ở bên ngoài. Một thân tây trang đen, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn đứng giữa biển người vô cùng nổi bật.

Giản Vi vẫy vẫy tay với anh, sau đó cũng đám bạn đi đăng ký.

Thẩm Đình vỗ vai cô, cười nói:" Lâm tổng thực sự vô cùng luyến tiếc nha."

"Cũng không phải sao, anh ấy vốn dĩ là muốn đi theo tớ đấy."

"A?"

"Cho rằng giúp tớ trả tiền thì được sao?" Giản Vi nhớ tới đêm qua Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa từ bỏ ý định mà cùng cô thương lượng, nói bao phí ăn ở vui chơi cho các cô, cho rằng cô sẽ thỏa hiệp.

Bất quá hiện tại cô còn thiếu chút tiền ấy sao?

Giản Vi thật sự không cho là đúng.

Nhưng mà, lời này vừa nói ra, bên tai Thẩm Đình đột nhiên hóa đá, há to miệng, bộ dạng vô cùng kinh hãi.

Giản Vi hơi ngẩn ra, sau đó giơ tay quơ quơ trước mặt Thẩm Đình:" Đình Đình, Đình Đình tỉnh lại."

"A!"Còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Đình đột nhiên kích động mà nắm chặt bả vai cô, không màng ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, bộ dạng vô cùng bi thương:" Vì cái gì? Vì cái gì mà cậu lại tùy hứng cự tuyệt cây ATM di động vậy? Gọi anh ấy tới!Gọi anh ấy tới đi!"

Giản Vi khóe mắt giật giật, cố cười:" Mình cho rằng nếu anh ấy đi theo,các cậu không được tự nhiên..."

Thẩm Đình chảy xuống chút nước mắt bi thương nói:" Không đâu, bọn mình cảm thấy thoải mái!"

Giản Vi ha ha cười, vỗ vỗ vai Thẩm Đình:" Anh ấy hay lải nhải, có anh ấy ở đây, khẳng định nơi này không cho chúng ta đi nơi đó cũng không cho chúng ta đi."

"Cậu nói như vậy mình cũng vừa suy nghĩ tới, Lâm Cẩn Ngôn nhà cậu giống như lão cán bộ vậy."

Giản Vi đi du lịch, một ngày Lâm Cẩn Ngôn liền gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại. Ban đầu Giản Vi còn hơi sức mà nghe máy, nghe anh giảng giải.

Nhưng sau này liền cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn quá là lải nhải,mỗi lần gọi điện thoại là sẽ dặn dò: 10 giờ tối nhất định phải quay về khách sạn, không được đi đến quán Bar,không được uống rượu của người xa lạ,không được đi ra biển bơi lội.

Mỗi lần gọi điện đều nói, Giản Vi sau này liền không nhận điện thoại của anh, một ngày gửi mấy cái tin nhắn báo bình an, thời gian còn lại đều thỏa sức đi chơi với các bạn cùng phòng.

Bốn người  các cô, thuê một gian phòng có một chiếc giường lớn, bỏ thêm chút tiền, ông chủ liền chấp nhận cho họ ở cùng phòng.

Khách sạn trên đảo đều có  một bể bơi lớn ở bên ngoài mỗi phòng.

Giản Vi không xuống bơi, ngồi ở trên bờ chụp ảnh cho Thẩm Đình hai người vô cùng hiểu nhau.

"Nhớ chụp đẹp một chút nha Vi Vi, mình còn gửi cho các bạn học." Thẩm Đình đứng lên, bể bơi không sâu, mực nước chỉ cao ngang ngực cô ấy.

Thẩm Đình đứng ở trong bể bơi, tay chống eo, hướng về phía Giản V làm một tư thế vô cùng phong tình.

Giản Vi thiếu chút nữa bật cười:" Thẩm cô nương cậu có thể đừng làm cái tư thế đó được không?"

Thẩm Đình xoa eo, nhúng tóc vào nước.

Giản Vi mỉm cười ha hả chụp lại cho cô ấy mấy tấm, Chu Tương Tương bê hai ly nước trái cây từ bên trong đi ra:"Dứa với xoài, cậu muốn uống cái nào?"

"Dứa đi."

Chu Tương Tương cầm ly nước dứa đưa cho cô, ngồi xuống bên cạnh.

"Vi Vi, cậu với Lâm Cẩn Ngôn khi nào định tổ chức hôn lễ?"  Chu Tương Tương cắn cắn ống hút, câu được câu không mà nói chuyện phiếm.

"Không biết, Lâm Cẩn Ngôn chưa nói chuyện đó. Bất quá hôn lễ chỉ là nghi thức, mình cũng không quá để ý."

Chu Tương Tương tán thành gật đầu:"Mình cũng vậy."

Lại hỏi:"Cậu dự định khi nào thì sinh con?"

Giản Vi hút một ngụm nước dứa, suy nghĩ một lát liền nói:" Nhanh một chút."

"Sớm như vậy sao?"

"Lâm Cẩn Ngôn tuổi cũng không còn nhỏ,mình muốn sinh con cho anh ấy sớm một chút."

- -----------

Kế hoạch đi du lịch của Giản Vi trong mười ngày, lâu lâu sẽ gửi trong vòng tròn bạn bè ảnh chụp của chuyến du lịch, đi qua nơi có phong cảnh đẹp, đồ ăn ngon, người bản địa, thậm chí là cả chó mèo và cả khách du lịch.

Nơi đảo mà Giản Vi bọn họ đến du  khách trẻ đặc biệt nhiều, buổi tối trên bãi biển liền tổ chức lửa trại cùng tiệc tối, cả trai lẫn gái trên bờ biển cùng nhau nhảy múa khiêu vũ theo điệu nhạc.

Xa xa đằng kia, Giản Vi cùng Chu Tương Tương đang ngồi thưởng thức, chụp rất nhiều ảnh, sau đó đăng lên trên vòng tròn bạn bè.

Chuyến du lịch lần này của Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn đã hình thành thói quen vào vòng tròn bạn bè của cô, nhìn xem hôm nay cô chơi cái gì, ăn cái gì, đi nơi nào, có vui vẻ hay không.

Nhưng mà buổi sáng hôm nay vừa mới mở vòng tròn bạn bè lên liền thấy, lửa trại trên bãi biển vô cùng lãng mạn, một đám người cả trai lẫn gái đang nhảy múa khiêu vũ.

Quan trọng nhất, còn có bức ảnh chụp một chàng trai ngoại quốc dắt tay cô cùng nhảy múa.

Trên mặt cô là nụ cười tươi vô cùng xán lạn, ánh nến lửa trại, có thể nhìn ra được không khí vô cùng tốt. Xung quanh mọi người cũng đang cùng hòa vào điệu múa.

Nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy có vị chua của dấm, lập tức gọi điện cho Mạnh Dao đặt giúp anh một vé máy bay đến chỗ của Giản Vi ngay lập tức.

Vội giải quyết xong công việc, chạy ngay đến sân bay.

Tới nơi rồi, lại ngồi thuyền ra đảo, lăn lộn một hồi cuối cùng hơn 10 giờ tối mới ra đến đảo.

Trên đảo vẫn vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là người, đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng Giản Vi vẫn luôn có thói quen 10 giờ liền trở lại khách sạn, lúc đó vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Thời điểm của phòng gõ vang, trong phòng mấy cô gái liền nhìn nhau liếc mắt một cái. Chu Tương Tương dùng tiếng Anh hỏi một câu:"Who?(Ai?)"

"Tôi."

Một giọng nam quen thuộc vang lên, mấy cô gái đồng thời nhìn về phía Giản Vi.

Giản Vi cả người giật mình một cái, lập tức từ trên giường nhảy lên, đi tới cửa, hơi do dự, thật cẩn thận mà mở cửa phòng.

Khách sạn là do Lâm Cẩn Ngôn đặt, nên đương nhiên anh biết là ở đâu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, áo vest vắt ở khuỷu tay, thấy Giản Vi từ bên trong thật cẩn thận dò đầu ra bên ngoài, mày khẽ nhíu:"Không quen biết anh?"

Giản Vi cười cười, lúc này mới mở cửa ra, từ bên trong ra tới.

Bạn cùng phòng ăn mặc thật mát mẻ,vừa ra tới, lập tức liền đem cửa đóng lại, Lâm Cẩn Ngon cũng không có hướng vào bên trong nhìn xem, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Giản Vi.

Giản Vi mặc một chiếc váy dây màu trắng, dáng người có thể nhìn thấy không sót một thứ gì.

Tuy rằng xung quanh hiện tại không có người khác, nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn thật nhanh chóng đem áo vest khoác vào người cô, sau đó nắm tay cô đi nhanh về phía trước.

Giản Vi có chút giật mình, hỏi anh:"Đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là phòng của anh."

Lâm Cẩn Ngôn mang theo Giản Vi đến phòng anh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, ngay sau đó đem cả người cô đè lên trên vách tường, cúi đầu xuống dưới thật sâu mà hôn cô.

Hô hấp nóng bỏng mơn man vành tai cô, đem cô gắt gao như muốn hòa vào cơ thể anh,giọng nói hàm chứa bên tai cô, ách thanh nói:"Vi Vi, anh nhớ em muốn chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.