Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 4 : truyenyy.mobi

Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 4




Giản Vi mang quần áo của anh đến phòng giặt đồ sau đó mới xuống dưới lầu đi đến phòng ăn.

Dì Lan thấy Giản Vi xuống dưới, vội đem ghế phía đối diện Lâm Cẩn Ngôn kéo ra cười tiếp đón cô:"Vi Vi mau tới ăn cơm".

"Dạ,con tới ngay" Giản Vi đáp lời, chậm chạp đi qua.

"Giản Vi con muốn ăn gì?" Giản Vi vừa mới ngồi xuống, dì Lan liền hỏi cô.

Vội đáp:" cháo ạ."

" Được để dì lấy cho con" dì Lan nói xong liền chuẩn bị đi vào phòng bếp, Giản Vi vội đứng lên:" dì để con tự làm được ạ".

" Đừng đừng, con cứ ngồi đó đi, để dì mang ra cho con".

Dì Lan mau chóng đi tới phòng bếp, mau chóng đã mang ra cho cô một chén cháo hạt kê nóng hổi. Giản Vi vội đứng dậy nhận lấy, cảm kích nói:"cảm ơn dì Lan".

"không cần khách sáo, mau ngồi xuống ăn đi", dì Lan cười đáp cũng đến một bên mà ngồi xuống.

Giản Vi ngồi đối diện Lâm Cẩn Ngôn, bữa sáng của anh có màn thầu, một bát cháo yến mach và một đĩa dưa muối nhỏ.

Giản Vi trong lòng thầm nghĩ: tuy là người có tiền nhưng bữa sáng lại rất thanh đạm.

Cô vừa nghĩ vừa với tay lấy màn thầu trong đĩa lên liền cắn một miếng to.

Màn thầu quá bé cô liền một miếng hết luôn.

Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan nhìn cô ngây người.

Dì Lan nghĩ thầm: cô bé này ăn cũng quá... quá là khỏe đi.

Lâm Cẩn Ngôn:"......"

Giản Vi đem miếng bánh nuốt xuống, cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng mà ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang nhìn mình.

Mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích:" tôi... có chút đói bụng...".

Hai ngày không ăn, cô thật sự cảm thấy đói.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, không đáp lại, cúi đầu tiếp tục bữa sáng.

Bữa sáng được anh kết thúc một cách từ tốn nhẹ nhàng.

Giản Vi nhìn anh, lại so với bản thân mình lúc nãy, cảm thấy có chút xấu hổ.

Anh đứng dậy, nhìn cô nói:" ăn xong lên lầu thu dọn, một lát nữa sẽ có người đưa cô đến trường bái danh".

Nói xong liền xoay người rời đi.

Giản Vi bởi vì cố tình thả chậm tốc độ, chén cháo mới dùng được một phần ba, lúc này nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn nói sẽ đưa cô đến trường học báo danh, lập tức sốt sắng. Lâm Cẩn Ngôn vừa rời đi,cô không còn quan tâm đến hình tượng,liền ngấu nghiến giải quyết nốt bữa sáng. Ăn xong vừa từ nhà ăn chạy ra.

Vừa mới ra khỏi nhà ăn, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn một thân tây trang màu xanh biển, từ trên lầu đi xuống.

Giản Vi đứng ở dưới lầu nhìn anh, khẩn trương hỏi:"Lâm.... anh, anh định đi ra ngoài sao?"

Lâm Cẩn Ngôn ừ một tiếng, đưa tay nới lỏng cà vạt, mới nói:"cô đợi một chút, lát nữa sẽ có người đưa cô đến trường để báo danh."

Giản Vi vội gật đầu:"Tôi biết, cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn."

Lâm Cẩn Ngôn nói xong liền đi nhanh ra phía cửa, đang chuẩn bị lấy giày từ trong tủ ra.

Giản Vi thấy vậy vội vàng chạy đến phía trước Lâm Cẩn Ngôn, mở tủ giày ra lấy một đôi giày da đen bóng, khom người để trước mặt anh.

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô.

Giản Vi khẽ đứng dậy, nhìn Lâm Cẩn Ngôn ngượng ngùng mà cười cười nói:"Không, không biết có thể giúp anh được việc gì..."

Giản Vi hai tay xoắn lại, bỗng nhiên không biết bản thân nên nói gì.

Không biết nên nói gì,cũng không biết phải làm gì để báo đáp anh.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng không nói gì, trực tiếp thay giày đi ra cửa.

Giản Vi nhìn theo cho tới khi xe của Lâm Cẩn Ngôn biến mất khỏi tầm mắt, mới chậm rãi xoay người, trở lại phòng ngủ.

Lâm Cẩn Ngôn đi không lâu, liền có một người phụ nữ một thân trang trọng với hai màu đen trắng tới.

Thấy Giản Vi, cô ấy hơi hơi mỉm cười:" cô chính là tiểu thư Giản Vi?"

Giản Vi nghe thấy câu hỏi của cô ấy, vội lắc đầu:" chị cứ gọi em là Vi Vi."

Mạnh Dao cười cười nói:" tôi tên Mạnh Dao, là thư kí của Lâm tổng, ngài ấy kêu tôi đưa cô đến trường báo danh".

Giản Vi vội gật đầu lễ phép chào cô ấy:" Chị Mạnh, chào chị".

Giản Vi đã lâu không đi học, ngồi trên xe trong lòng có chút khẩn trương.

Cô đã lâu không có đọc sách, không biết bản thân liệu có vì thế mà không thể tiến bộ.

Giản Vi trước kia chỉ học ở một trường ở tỉnh lẻ, bây giờ Lâm Cẩn Ngôn giúp cô học ở một trường trong thành phố.

Ở trường đã kết thúc học kì một, cho dù muốn học lại từ đầu thì cũng đã quá một nửa năm học, vốn tưởng rằng bản thân chỉ cần học ở một lớp bình thường là được, nhưng tới trường học rồi mới phát hiện bản thân được sắp xếp vào một lớp chất lượng.

Mạnh Dao đưa cô đến gặp hiệu trưởng,hiệu trưởng rất nhiệt tình, đố với cô hết sức khen ngợi, cổ vũ, khiến cho cô được sủng ái mà đâm ra lo lắng.

Nhưng cô không ngốc, hiệu trưởng đối với cô nhiệt tình như vậy, khẳng định là do Lâm Cẩn Ngôn đã an bài từ trước.

Làm xong thủ tục nhập học, hiệu trưởng đích thân đưa cô đến văn phòng giáo viên gặp chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp cô theo học là một người rất trẻ, họ Triệu, là một giáo viên dạy tiếng Anh, đeo kính cận trông rất ôn nhu.

Hỏi cô một vài thông tin cơ bản, khi chuông vào lớp vang lên liền theo thầy đi đến lớp học.

Triệu Tình đưa cô vào lớp, trực tiếp đi đến bục giảng gõ nhẹ lên bàn để ổn định lớp, cao giọng nói:"hôm nay lớp ta có một học sinh mới".

Nói xong liền quay đầu nhìn cô:" em giới thiệu bản thân với các bạn đi".

Giản Vi gật đầu đi đến phía trước thanh âm không lớn không nhỏ mà giới thiệu:" Chào mọi người, mình tên là Giản Vi, là học sinh mới, hy vọng được các bạn giúp đỡ nhiều hơn".

Đã lâu rồi mới được đứng trong lớp học, cô ít nhiều có chút khẩn trương, lúc này đứng trên bục giảng giới thiệu tay đều đã đầy mồ hôi.

Cô vừa dứt lời phía dưới mọi người đồng loạt vỗ tay, reo hò chào mừng học sinh mới.

Triệu Tình vỗ vỗ tay:" tốt, cả lớp trật tự".

Cô nhìn quanh phòng học, sau đó theo sự chỉ dẫn của giáo viên nói với cô:" em tạm thời ngồi cùng Tạ Nhu đi."

Cô theo lời nói của thầy nhìn quanh để tìm bạn cùng bàn.

Cô bạn ngồi với cô là một cô gái rất đẹp.

Tạ Nhu lần trước mới chuyển tới ban tự nhiên, vừa lúc còn trống một vị trí ở bên cạnh. Lúc này nghe thấy thầy giáo sắp xếp bạn học mới ngồi cùng bàn với mình liền cao hứng, nhìn cô cười, nhiệt tình hướng cô mà vẫy tay.

Tạ Nhu cười lên thật đẹp, cô rất thích cô ấy, vì thế bèn vô cùng cao hứng mà đến ngồi cạnh cô ấy.

Vừa ngồi xuống, Tạ Nhu liền nhìn cô cười hì hì nói:" bạn tên là Giản Vi đúng không, vậy mình có thể gọi bạn là Vi Vi được không?"

Giản Vi gật đầu, cong mắt cười.

Tạ Nhu lại hỏi:" Bạn trước kia học ở trường nào vậy? Sao đột nhiên lại chuyển trường?"

Giản Vi trả lời cô bạn:"mình trước kia học ở một trường ngoài tỉnh lẻ, trong nhà xảy ra chuyện, bỏ học một đoạn thời gian, bây giờ được đi học lại cho nên chuyển trường".

" Bạn bao nhiêu tuổi?"

" Mình sắp 18".

"Oa, vậy là bạn hơn mình một tuổi nha".

Giản Vi thấy các bạn học thật tốt, vừa tan học liền lập tức vây quanh cô mà hỏi chuyện.

Một lần nữa trở lại trường học, kỳ thật việc thích nghi với mọi nguồ cũng không khó như những gì cô vẫn hay lo lắng.

Duy chỉ có điều, bản thân đã trễ mất một kỳ học, nghe giảng ít nhiều cũng gặp chút khó khăn.

Giờ tự học buổi tối kết thúc thì cũng đã là 10 giờ.

Bác Lý tới đón cô, về đến nhà cũng đã 10 rưỡi.

Dì Lan ở phòng khách xem TV thấy Giản Vi trở về, vội tiến lên giúp cô cầm cặp sách, cười hỏi:"ngày đầu tiên đi học của con thế nào rồi?"

Giản Vi nhỏ giọng đáp:"thầy giáo cùng các bạn học thật sự rất tốt, nhưng bản thân con kém cỏi nên có chút không theo kịp.".

Cô vừa nói vừa thay đôi dép đi trong nhà vào.

Dì Lan thấy vậy quan tâm hỏi:" Sao vậy, vì lí do gì không theo kịp? học không hiểu sao?"

Giản Vi gật gật đầu:" có điểm khó bởi vì còn nghỉ học đã lâu".

" Con không việc gì phải lo lắng cả,có cái gì không hiểu, chờ tiên sinh trở về, cậu ấy sẽ giúp con giảng giải", dì Lan giúp Giản Vi đem cặp sách để lên sô pha, nhẹ nhàng nói.

Giản Vi hơi do dự hỏi:"Lâm... Lâm tiên sinh sẽ giúp con sao ạ?"

" đúng vậy, con không biết ngày trước cậu ấy lợi hại thế nào đâu, trước kia khi còn đi học môn nào cũng đều cao cả, ngay cả môn ngữ văn cũng đạt được 140 điểm".

Giản Vi nghe thấy vậy, cả kinh trợn tròn đôi mắt.

Người này là thần sao??? ngay cả Ngữ văn cũng đạt 140 điểm?

" Dì Lan khi nào Lâm Cẩn Ngôn mới về vậy ạ?"

" Việc này dì cũng không biết chắc được, cậu ấy ngày thường công việc bận rộn, có khi kết thúc tiệc xã giao cũng đã gần sáng rồi. Con nếu có việc gì không hiểu, phải ghi nhớ thật kĩ, chờ cậu ấy về liền tranh thủ mà hỏi." dì Lan nói.

Giản Vi gật gật đầu nói:" con nhớ rồi, con lên lầu đây ạ!"

" Ừ, con nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai còn phải đi học."

Giản Vi mang cặp sách lên lầu, trong lòng vừa dâng lên một nỗi sùng bái dành cho Lâm Cẩn Ngôn. Môn nào cũng đều đạt điểm cao quả là học bá, cảm thấy bản thân mình có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.

Lên đến phòng, phát hiện ra trong phòng chất đầy hành lí mà cô để ở tiệm cơm Tây.

Bởi vì bản thân không thể về nhà, cô liền đem toàn bộ đồ đạc để ở nơi làm việc.

Cô đi đến chỗ hành lí bên cạnh mình, mở ra liền thấy toàn bộ quần áo giày còn có cả sách vở đều được để trong đó.

Không cần đoám cũng biết Lâm Cẩm Ngôn cho người giúp cô đi lấy về.

Giản Vi ngồi xuống đất trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng Lâm Cẩn Ngôn cứu mình lúc trước.

Người nọ, ngoài mặt thì lạnh như băng, tính khí thất thường nhưng thật ra lại là một người rất tốt.

Mặc kệ là đồng tình hay thương hại cô, anh đều là ân nhân của mình.

Lâm Cẩn Ngôn trở về nhà cũng đã hơn 1 giờ sáng hôm sau.

Giản Vi còn đang đọc sách. Nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới tầng, trong lòng nôn nóng,ngay sau đó buông bút, đứng lên mà đi xuống dưới lầu.

Giản Vi xuống dưới lầu đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi ở trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, tay nắm thành quyền đỡ lấy trán.

Cuối năm phải xã giao nhiều, anh uống chút rượu nên cảm thấy đầu có chút đau.

Giản Vi từ xa đã ngửi thấy mùi rượu, đi đến gần liền thấy Lâm Cẩn Ngôn cau mày khó chịu.

Cô vội ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi " Lâm Cẩn Ngôn anh sao vậy? có phải uống rượu nên bị đau đầu?"

Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói của cô liền mở mắt nhìn.

Giản Vi lúc này mắc bộ đồ ngủ màu trắng vàng, tóc dài buông xõa ngồi trước mặt anh.

Anh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu:" còn chưa ngủ?"

Giản Vi gật đầu, thấy bộ dạng của anh hơi khó chịu,nói:" anh nằm nghỉ một lát, tôi đi nấu cho anh bát canh giải rượu."

" Không cần..."

Lâm Cẩn Ngôn nói còn chưa dứt lời, Giản Vi cũng đã đứng dậy hướng phòng bếp mà đi tới...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.