Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa - Chương 19 : truyenyy.mobi

Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 19




Editor: Coca

Khoảng thời gian sau, số lần Tây Minh đi ra ngoài càng ngày càng ít, luôn là thích ở trong nhà đọc sách vẽ tranh.

Loại sinh hoạt này thật bình tĩnh, Trọng Vi lại cảm thấy thật thỏa mãn, mỗi ngày hắn đều có thể tham lam hưởng thụ khoảng thời gian cùng nàng ở bên nhau.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn vô cùng chán ghét việc nàng đi ra ngoài, thậm chí bắt đầu sinh ra một ý nghĩ đáng sợ, đó là....nếu có thể

khóa nàng bên người thì tốt rồi. Sau khi ý thức được hắn liền khẩn trương, quơ quơ đầu khiến cho ý nghĩ này mất đi.

Thời gian yên bình này kéo dài 50 năm, mấy năm nay Ma tộc bắt đầu động thủ, bọn chúng gϊếŧ chết hộ pháp bên người nhóm quốc sư. Có lẽ Tây Minh gây thù với Ma tộc nhiều nhất, nên nàng cũng trở thành đối tượng công kích của Ma tộc. Mấy cái hộ pháp nàng coi trọng đều chết hết trong tay Ma tộc.

Bởi vì số lượng hộ pháp giảm bớt, Trọng Vi rốt cuộc cũng có thể cùng Tây Minh đi ra ngoài. Năng lực của hắn rất mạnh, thuần thục mà giúp Tây Minh xử lý rất nhiều việc khó nhằn, làm nàng an toàn dưới đôi cánh của hắn. Thậm chí vào những tình thế cấp bách, hắn sẽ dùng thân thể của mình bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm.

Lại thêm một hộ pháp nữa chết đi.

Dần dần, vào mỗi lần Trọng Vi bảo vệ Tây Minh khỏi nguy hiểm, nàng lại không giữ được bình tĩnh, nàng thật sợ hãi một ngày nào đó hắn cứ như vậy chết đi. Mục tiêu của ma tộc trước nay đều là nàng....Tây Minh nghĩ như vậy.

Một ngày nọ, Tây Minh mang đến vài thiếu niên có bộ dáng tú lệ. Trong đó có một người là trúng tuyển từ cuộc thi "Săn thú" gần đây, còn ba người còn lại là những người do nàng đích thân lựa chọn.

Trọng Vi ngây ngẩn cả người.

"Đại nhân, ngài......"

Tây Minh đánh gãy lời hắn, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Về sau ngươi không cần đi theo ta, ta sẽ chuyên tâm bồi dưỡng mấy đứa trẻ này, về sau chỉ cần bọn họ đi theo ta là được."

"Đại nhân không vừa lòng ta cái gì sao?"

"Không có, ta đang nghiêm túc."

Trong nháy mắt biểu tình Trọng Vi vỡ ra, hắn lảo đảo đi đến trước mặt Tây Minh, duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay nàng, rồi lại sợ mạo phạm đến nàng mà rút trở về.

"Đại nhân, ta không biết ta đã làm sai cái gì, ngài.... ngài trừng phạt ta được không?" Hắn cố gắng làm khẩu khí của mình không trở nên run rẩy: "Về sau ta sẽ cố gắng làm tốt hơn......"

Trong lòng Tây Minh thở dài một hơi. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã thành điểm yếu của mình, nhưng mà nàng không thể có điểm yếu. Nếu một ngày nào đó hắn vì nàng mà chết ở trong tay Ma tộc...... Đột nhiên ánh mắt của Tây Minh trở nên thật lạnh lẽo.

"Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là ta đã bắt đầu cảm thấy chán ghét ngươi, ta cần một gương mặt mới. Vậy nên, ngươi đi đi!"

Tây Minh mang theo mấy cái thiếu niên quyết tuyệt rời đi. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt dần tan rã, trong đầu đều là lời nói của nàng....Chán ghét ta? Nàng chán ghét ta? Không hề muốn ta?

Hắn đờ đẫn mà nhìn bóng dáng nàng dần dần mất đi. Đôi mắt đào hoa có chút lãnh đạm liền trở nên sâu không thấy đáy.

Ta đã từng muốn vĩnh viễn ở cạnh ngươi, làm cái bóng của ngươi.

Mà hiện tại, ta chỉ muốn huỷ hoại ngươi, tự tay huỷ hoại ngươi, vấy bần ngươi, kéo ngươi từ trên cao xuống, làm ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng.....Chỉ có thể dựa vào một mình ta.

Trọng Vi mất tích, không ai biết hắn đi nơi nào, hắn cứ như vậy mà biến mất. Trong huyết minh thành cũng không có bóng dáng hắn.

Sau khi hắn rời khỏi, Tây Minh thất thần một đoạn thời gian, nhưng nàng chậm rãi thuyết phục chính mình rằng đây là kết quả tốt nhất. Sau đó nàng trở về như cũ, lại biến thành Tây Minh vô tâm vô phổi của trước kia.

Đột nhiên Ma tộc trở nên mạnh một cách lạ thường, trong dị giới đại lục có rất nhiều nơi nổ ra chiến tranh, kết quả đều trở thành lãnh địa của Ma tộc.

"Tại sao lại như vậy!? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc huyết minh thành trở thành lãnh địa của bọn chúng chỉ còn là chuyện sớm muộn!" Triều Lạc vội vàng mà nói.

"Đại nhân! Ma tộc tuyên chiến! Lần này chính là đại hộ pháp của bọn chúng đến." Cấp dưới chạy đến thông báo, sắc mặt mấy người nhóm Tây Minh liền biến đổi.

Trời chập tối, mấy năm nay người khống chế toàn bộ Ma tộc đều là đại hộ pháp. Nhưng vào những lúc đi tuyên chiến, đại hộ pháp chưa bao giờ sẽ đích thân ra mặt. Nếu nói như vậy, lần này bọn chúng quyết tâm muốn hạ gục huyết minh thành...

Trận chiến này giằng co khoảng mười ngày mười đêm, các hộ vệ của Huyết Minh Thành đều từ từ ngã xuống....

Vào thời điểm bọn họ cảm thấy hết hy vọng, chuẩn bị thời điểm hy sinh tốt nhất thì đột nhiên Ma tộc đưa ra một yêu cầu vô cùng cổ quái, chỉ cần làm theo thì có thể giảng hòa.

"Bọn họ nói...... Chỉ cần giao...... Tây Minh đại nhân ra, làm tù binh của bọn họ...... Liền có thể kết thúc chiến tranh, nước sông không phạm nước giếng." Cấp dưới ấp a ấp úng truyền lời.

Tây Minh sửng sốt, xem ra Ma tộc căm thù mình đến tận xương tuỷ.

"Làm càn! Nhất định là nói bậy. Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Hull giận dữ, Phù Tang đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy Hull như vậy, nàng bĩu môi không nói một lời.

Triều Lạc lại lâm vào trầm tư.

Quần chúng bên ngoài đã bắt đầu hỗn loạn, không ít người yêu cầu đem Tây Minh đại nhân giao ra.

Triều Lạc lâm vào trầm tư, thật lâu sau, hắn nâng mắt lên nhìn Tây Minh, một đôi mắt tang thương nhưng ý vị thâm trường.

Đột nhiên Tây Minh liền hiểu ý tứ của hắn, vốn dĩ nàng cũng không chờ mong cái gì, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà trào phúng. Đúng vậy, thời điểm hoạn nạn mới biết ai bạn ai thù.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, nàng đem huy chương huyết minh quốc sư mà nàng tự hào nhất gỡ xuống, áo ngoài cũng cởi ra, đôi giày cũng cởi, cây trâm hồng ngọc cũng rút ra ném xuống đất. Giờ phút này nàng chỉ còn mặc một chiếc váy màu trắng tinh, không chút do dự mà đi ra ngoài.

"Tây Minh!" Hull kêu nàng một tiếng, lời nói tiếp theo lại không nói ra, Phù Tang rũ đầu xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Tây Minh để chân trần, mặt vô biểu tình mà đi ra ngoài, chậm rãi từng bước một, từ Trường Sinh Điện hướng đến cửa thành.

Quần chúng đều tự giác lùi về một bên, biết Tây Minh đại nhân bị Ma tộc căm ghét, lần này đi là làm tù binh cho bọn họ, có một ít người không đành lòng, có một ít người vì sợ hãi Ma tộc mà quyết tâm ném đồ vật vào người nàng.

Cái trán trắng nõn của nàng bị đồ vật đập vào, có một ít máu theo sườn mặt trơn bóng chảy xuống. Theo sau lại có rất nhiều đồ vật được ném tới, nàng vẫn như cũ không quan tâm, mắt như tro tàn, đứng lên tiếp tục chậm rãi đi về hướng cửa thành.

Phía ngoài cửa thành, một cái kiệu tinh xảo hiên ngang nằm giữa đường, nam nhân có một đôi mắt đào hoa diễm lệ đứng dựa vào nó, cái mũi bạch ngọc, nhan sắc xinh đẹp không ai bì được, đó chính là đại hộ pháp của Ma tộc.

Đôi mắt của Tây Minh đã bị máu làm cho mơ hồ, nàng lảo đảo mà đi ra ngoài cửa thành, những con quạ đen trước mắt chính là nhóm Ma tộc, bên môi nàng nổi lên một nụ cười trào phúng. Thì ra nàng cũng có ngày hôm nay, hôm nay chính là ngày giỗ của nàng.

Nàng vẫn như cũ lảo đảo mà đi về phía Ma tộc, đang đi thì lại đâm vào trong một cái lòng ngực cứng rắn, giây tiếp theo đã bị ôm vào trong lòng,

trên người người nọ có hương vị dễ ngửi, Tây Minh lại cảm thấy rất quen thuộc, máu dán đôi mắt lại nên nàng không mở hai mắt ra được, chỉ đành nhắm lại.

"Là kẻ nào đem nàng thành như vậy?" Tiếng nói của người nọ mát lạnh dễ nghe, nhưng lại giống như đang cố gắng nén giận.

Tây Minh cảm thấy rất quen thuộc, nàng hướng vào trong lòng ngực hắn rụt rụt, lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.

"Thưa đại nhân, là....là các con dân của huyết minh thành."

"Tìm ra, gϊếŧ, đào đôi mắt, chém đôi tay của bọn họ."

Người nọ bình tĩnh mà nói ra những lời tàn nhẫn, Tây Minh lại cảm giác được cái trán hắn chạm vào cái trán nàng, tim hắn đập thật nhanh, hắn thở ra đầy thoả mãn rồi lại đem nàng ôm chặt.

Thật mau, huyết minh thành trở thành địa ngục, quỷ khóc sói gào.

Tây Minh nghe được một tiếng khóc thất thanh, ý thức nàng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng nặng nề mà ngất đi.

"Ngươi xem, trừ bỏ ta, bọn họ đều sẽ phản bội ngươi."

"Chỉ có ta sẽ không tổn thương ngươi."

"Cho nên, hãy ở lại bên người ta, chỉ ở lại bên người ta."

"Ta sẽ không bao giờ thả ngươi đi, ngươi cũng chỉ có thể ở bên người ta a......"

"Tây Minh..."

Hết thế giới 6.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.