[*] Viết tắt của sao Thuỷ nghịch hà nh.
Trên Ä‘á»�i nà y không có cái gá»�i là bữa trưa miá»…n phÃ.
Lấy đâu ra chuyện tốt như váºy.
Ôn Nhã nhìn căn phòng không to không nhá»�, rất bình thưá»�ng ngay trước mắt, vẻ mặt thất thần dần chấp nháºn sá»± tháºt. Tuy cô không thể hiểu nổi, tại sao chỉ cách nhau có mấy tầng lầu mà nhà cá»a lại có sá»± khác biệt lá»›n đến thế, tầng cá»§a Lâm Tuyết Hà chỉ có duy nhất má»™t căn há»™, nhưng ở đây thì bị chia thà nh căn nhà ba gian gồm hai phòng ngá»§.
Hướng cá»§a phòng ngá»§ chÃnh và phòng ngá»§ phụ khác nhau, tháºt ra, tiá»�n thuê nhà mà chia đôi thì cÅ©ng hÆ¡i hÆ¡i không công bằng cho lắm, nhưng Ôn Nhã cÅ©ng không định ở thưá»�ng xuyên, hÆ¡n nữa, để hoà hợp quan hệ vá»›i bạn cùng nhà , cô cÅ©ng đà nh thôi, không tÃnh toán nữa.
Bạn cùng nhà Mai Má»™ng Má»™ng đúng là má»™t cô gái thá»�i thượng, là m nail, đánh mắt tone Ä‘en, mặc váy siêu ngắn, còn cả đôi hoa tai đẹp thì đúng là đẹp nhưng to đến mức lố bịch, chỉ có Ä‘iá»�u, tÃnh cách rất hoạt bát, Ôn Nhã cảm thấy con ngưá»�i cô ấy cÅ©ng khá là hoà đồng dá»… gần.
Dá»�n dẹp căn phòng má»›i, cá»™ng thêm việc Ä‘i ra ngoà i mua sắm thêm mấy món váºt dụng cần thiết đã ngốn mất cả má»™t ngà y chá»§ nháºt, sau khi má»�i Mai Má»™ng Má»™ng ăn bữa cÆ¡m, Ôn Nhã tắm rá»a xong xuôi rồi lên giưá»�ng Ä‘i ngá»§ luôn.
Oải gần chết.
Sau hai ngà y cuối tuần không gặp nhau, mấy chiếc tủ bị mua thừa vẫn bà y ra la liệt ở hà nh lang.
Ôn Nhã nhìn thấy mấy thứ nà y là lại Ä‘au hết cả đầu, đưa tay vá»— trán đến táºn lúc Ä‘i và o phòng là m việc, không hẳn là cô đến sá»›m, vì Lưu Vân và Kiá»�u Má»™c đã đến cả rồi.
“Chị Ôn Nhã, em xin lỗi chị nhi�u nhé. Chị Lưu Vân đã nói hết với em rồi, vốn dĩ việc thứ sáu tuần trước là do em mắc lỗi nên mới khiến chị bị mắng.�
Ki�u Mộc vừa thấy cô đến là chạy ra xin lỗi, Ôn Nhã cư�i: “Không sao đâu, cũng tại chị không theo dõi sát sao, lần sau em nhớ chú ý hơn là được.�
Kiá»�u Má»™c ngoan ngoãn gáºt đầu: “Em biết rồi ạ, mấy cái tá»§ ngoà i kia em sẽ xá» lý, chị không cần phải lo lắng đâu.â€�
“Nhi�u tủ như thế thì em định xỠlý thế nà o?�
Ki�u Mộc lè lưỡi: “Chỉ là và i nghìn tệ thôi mà , em mua hết là được, dù sao thì đây cũng là lỗi của em, nói thế nà o thì cũng không thể để chị chịu trách nhiệm được.�
Ờ quên béng Ä‘i mất, Kiá»�u Má»™c là cô chá»§ lá»›n cá»§a táºp Ä‘oà n Kiá»�u Thị mà .
Ôn Nhã vá»— vá»— vai cô ấy, nhẹ nhõm hÆ¡n hẳn: “Váºy đợi tổng giám đốc đến rồi em báo cáo vá»›i anh ấy má»™t tiếng, cứ bảo là em đã nghÄ© ra cách bán tá»§ tà i liệu cho phÃa công ty khác vá»›i giá gốc, đồng thá»�i, lấy tiá»�n túi ra bù và o phà váºn chuyển, thế là đã bù được tổn thất cho công ty.â€�
Ki�u Mộc lắc đầu: “Chị Ôn Nhã, em hại chị bị sếp mắng, hay là chị đi báo cáo đi, những chuyện khác thì cứ để em là m là được.�
L�i đ� nghị nà y rất hấp dẫn, nhưng Ôn Nhã tự thấy là da mặt mình cũng chẳng dà y đến mức đấy, không thể là m ra mấy chuyện thế nà y được.
“Em tá»± Ä‘i thì tốt hÆ¡n, phÃa chị không sao rồi.â€�
Ôn Nhã mỉm cư�i, cô thà gánh cái tội nà y còn hơn là để lại sơ hở v� sau cho ngư�i ta gièm pha.
�ến khi Ki�u Mộc đi ra ngoà i báo cáo với sếp, bà chị đồng nghiệp trung thà nh của Ôn Nhã kéo cô ra ngoà i, ch�c ch�c và o đầu cô.
“Cục cưng à , em có biết dẫn dắt ngưá»�i má»›i không váºy hả, sao xảy ra chuyện mà em lại gánh vác má»™t mình được cÆ¡ chứ, tuy nói là không thể đùn đẩy trách nhiệm cho má»™t mình Kiá»�u Má»™c, nhưng em cÅ©ng không thể tá»± gánh hết được, có phải em bị ngốc không thế!â€� Lưu Vân đúng là chỉ “háºn rèn sắt không thà nh thépâ€�, nếu không phải là vì chị ấy nghe ngóng được chút tin tức từ trợ lý bên phòng thu mua, thì chị ấy còn tưởng là Ôn Nhã không cẩn tháºn mà gây ra chuyện tháºt đấy.
Ôn Nhã tủi thân nhìn chị ấy: “Thì vốn dĩ đó là trách nhiệm của em, em cũng không thể thoái thác được mà .�
“Cố chấp!� Lưu Vân mắng: “Không thoái thác được thì cũng chỉ gánh vác một phần thôi chứ, lão trưởng phòng thu mua dám mắng em á? Tự anh ta quản lý không nghiêm mà còn không biết xấu hổ mắng em á? Nếu ngư�i trong phòng thu mua biết dùng não mà liếc qua một cái thì chuyện nà y có thể xảy ra được chắc? �ây rõ rà ng là anh ta đang đổ hết trách nhiệm vốn dĩ thuộc v� mình lên đầu em thì có.�
“Lão sếp thối tha đó, nếu ngư�i bị g�i đến hôm thứ sáu tuần trước là chị thì kiểu gì chị cũng động tay động chân với anh ta cho mà xem!�
�i�u nà y thì Ôn Nhã không mảy may nghi ng� chút nà o, cô cư�i xòa hôn chùn chụt với ngư�i chị đang bà y t� sự bất bình vì mình: “Thôi được rồi mà , đã qua cả rồi, hãy để chúng ta quên đi quá khứ, nắm tay nhau tiếp tục tiêu diêu tự tại thôi nà o!�
Lưu Vân trợn trắng mắt: “Sao chị lại dẫn dắt ra cái loại bánh bao [*] như em váºy chứ!â€�
[*] Bánh bao là ngôn ngữ mạng trên các cá»™ng đồng, diá»…n đà n, ám chỉ những ngưá»�i luôn ngáºm đắng nuốt cay, nhu nhược, bị ức hiếp nhưng không bao giá»� trả đũa lại. Trong má»™t số phương ngữ, bánh bao còn mang nghÄ©a là đồ ngốc nghếch.
“Hi hi hi hi chắc chắn là vì em quá đáng yêu á ~�
“Cháºc cháºc, coi cái bá»™ dạng không biết xấu hổ cá»§a em kìa… Quả nhiên là chị vẫn thấy thÃch.â€�
Hai ngư�i nhìn nhau cư�i phá lên, chuyện nà y cứ thế cho qua, không ai nhắc đến nữa.
�oà n Minh An bưng cốc cà phê đứng ở góc khuất một lúc, cư�i khổ một cái rồi lắc lắc đầu r�i đi.
Ôn Nhã luôn là ngư�i chẳng đến lượt anh ấy phải đến an ủi.
Dạo nà y Ä�oà n Minh An cÅ©ng thấy rất ngá»� vá»±c, anh ấy bắt đầu hoang mang, không rõ liệu bản thân mình vẫn còn thÃch Tần Khả Khả – ngưá»�i năm ấy khiến mình Ä‘au khổ, váºt vã, uống đến say mèm hay không.
Trước đây anh ấy Ä‘i tìm hình bóng cá»§a Tần Khả Khả trên ngưá»�i Ôn Nhã tháºt sao?
Hay chỉ đơn thuần là bị thu hút bởi chÃnh con ngưá»�i Ôn Nhã?
Nếu anh ấy chỉ muốn tìm kiếm hình bóng cá»§a Tần Khả Khả, váºy thì tại sao, và o ngay lúc nà y, từ táºn đáy lòng anh ấy lại thấy nóng lòng và tức giáºn, chỉ muốn đứng lên ra mặt vì cô chứ?
Ä�oà n Minh An hất cánh tay Ä‘ang định chìa vá»� phÃa Ôn Nhã cá»§a Vu Máºu Thịnh ra, nụ cưá»�i trên gương mặt đã biến mất hoà n toà n: “Cô ấy đã nói là cô ấy không thÃch anh, đến cả nói chuyện vá»›i anh cÅ©ng không muốn, anh bị Ä‘iếc rồi à ?â€�
Vu Máºu Thịnh thua keo nà y lại bà y keo khác, anh ta ngá»› ngưá»�i ra trước tên “Trình Giảo Kimâ€� đột ngá»™t xuất hiện nà y, sau khi đánh giá ngưá»�i ta má»™t lượt từ đầu xuống dưới chân, thì bá»—ng bừng tỉnh ngá»™ ra: “À, anh chÃnh là ngưá»�i mà Ôn Nhã thÃch đấy hả?â€�
Cái đếch gì mà ngưá»�i tôi thÃch, là ngưá»�i tôi từng thÃch, được chưa hả?
Ôn Nhã sượng chÃn mặt: “Tôi xin anh đấy, anh đừng có mà ăn nói linh tinh có được không, anh ấy là trưởng phòng kinh doanh ở công ty chúng tôi, chỉ là có lòng qua đây giúp má»™t tay mà thôi.â€�
NÆ¡i xảy ra cuá»™c tranh chấp là ở dưới lầu công ty, đồng nghiệp vá»›i nhau qua giúp má»™t tay cÅ©ng chẳng có gì kỳ lạ cả, sao tá»± nhiên Vu Máºu Thịnh lại tà i lanh thế không biết!
Mà , tháºt sá»± là không ngá»� được luôn đấy, đến mức đấy rồi mà tên nà y còn dám đến nữa chứ! Sau khi cô nổi cÆ¡n thịnh ná»™ như mụ Ä‘iên mà vẫn còn dám bén mảng đến! Lại còn là mò đến táºn công ty nữa chứ!
Vu Máºu Thịnh cưá»�i khinh khỉnh, nhưng không phải là nhắm và o Ôn Nhã: “Khiến cô ấy khốn đốn là do tôi không đúng, nhưng hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn trò chuyện đôi ba câu vá»›i cô ấy mà thôi, ngược lại là anh đấy, nếu đã không thể đáp lại thì đừng có bà y ra dáng vẻ bảo vệ rồi khiến cô ấy chá»� mong trong lòng như thế nà y nữa.â€�
Ä�oà n Minh An né tránh ná»a vế sau theo bản năng: “Chỉ trò chuyện đôi ba câu mà có thể khiến cô ấy ghét bá»� đến mức nà y ư?â€�
“Nói chung là cũng không liên quan gì đến anh đâu, anh vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn.�
Ôn Nhã không muốn trốn sau lưng Ä�oà n Minh An, cô bước ra thở dà i thưá»�n thượt má»™t hÆ¡i: “Rốt cuá»™c là ông anh muốn thế nà o nữa đây, ai cÅ©ng là ngưá»�i trưởng thà nh hết cả rồi, đừng là m loạn đến mức khó coi như thế nà y được không váºy? Cứ là m như tôi cắm sừng, tôi ruồng bá»� anh không bằng, chỉ là xem mắt thôi mà , vui vẻ ăn bữa cÆ¡m rồi giải tán không được hay gì?â€�
Vu Máºu Thịnh cÅ©ng thở dà i theo: “Ôn Nhã à , cô không thể ghét bá»� tôi như thế được, chúng ta vui vẻ tìm hiểu thêm đối phương được không? Tôi cảm thấy chúng ta tháºt sá»± rất hợp nhau.â€�
Ôn Nhã trợn mắt tá»›i ná»—i muốn lòi con ngươi ra ngoà i: “Nhưng tôi tháºt sá»± không há»� thÃch anh, xin anh buông tha cho tôi Ä‘i, tôi cảm Æ¡n anh nhiá»�u.â€�
Thấy ngưá»�i nán lại hóng há»›t cà ng lúc cà ng đông, Vu Máºu Thịnh cÅ©ng chẳng mặt dà y đến mức sẽ tiếp tục dây dưa dưới cái nhìn chòng chá»�c cá»§a má»�i ngưá»�i nữa, cuối cùng, anh ta chỉ đà nh giÆ¡ Ä‘iện thoại lên: “Lần nà y là tại tôi đến đưá»�ng đột quá, chúng ta liên lạc sau nhé.â€�
Liên lạc cái ông nội nhà anh ấy chứ!
Khóe miệng Ôn Nhã co rúm lại, tháºt đúng là , chỉ muốn sút văng anh ta ra xa mà thôi.
“Không sao chứ?�
Hai ngư�i còn lại ở riêng với nhau thì có hơi lúng túng, Ôn Nhã vuốt vuốt tóc, trông không được tự nhiên cho lắm: “Cảm ơn sếp �oà n, không sao rồi.�
�oà n Minh An thở phà o một hơi, biểu cảm cũng đã thả l�ng hơn đôi chút: “Không sao thì tốt rồi, lần sau mà còn gặp chuyện nà y thì đừng tự gánh vác một mình nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè mà , em có thể tìm anh nói chuyện.�
Sao có thể như thế được chứ, trừ khi cô muốn tuyệt giao với Khả Khả.
Ôn Nhã cưá»�i khan: “Váºy em xin phép Ä‘i trước đây sếp Ä�oà n, anh cÅ©ng vá»� sá»›m má»™t chút Ä‘i nhé.â€�
Ä�oà n Minh An nhìn theo bóng lưng cá»§a Vu Máºu Thịnh má»™t cái, cau chặt hà ng lông mặt: “Em đứng đây đợi má»™t lát Ä‘i, để anh đưa em vá»�.â€�
“Không cần đâu!â€� Ôn Nhã vá»™i từ chối, hÆ¡i lá»›n tiếng má»™t chút: “Tháºt sá»± là không cần đâu.â€�
�oà n Minh An không biết phải là m sao: “Ôn Nhã, đừng khiến ngư�i khác phải lo lắng nữa, có được không?�
“Không sao, đây toà n là chuyện muá»—i ấy mà , em có thể xoay sở được.â€� Ôn Nhã gượng cưá»�i hÆ¡ hÆ¡, xoay ngưá»�i chuồn Ä‘i, nghe thấy tiếng gá»�i cá»§a Ä�oà n Minh An cÅ©ng không thèm quay đầu lại. Ä�ùa cái gì váºy trá»�i, cô không muốn trải qua cuá»™c sống vá»›i mối quan hệ rối tung rối mù như trong phim truyá»�n hình đâu, xÃch mÃch vá»›i cô bạn thân lá»›n lên bên nhau từ nhá»� thì có khác gì lóc thịt lấy máu đâu.
Không thể là m tổn thương được, không thể là m tổn…
Ôn Nhã dừng bước, ánh mắt cô “chạm và o� cô gái mặc váy ngắn chiết eo mà u lam nhạt đang đứng ngây ngốc dưới tấm biển điểm dừng xe buýt, sau khi chạm mắt với cô thì cô ấy nở một nụ cư�i còn khó coi hơn cả khóc.
Không thể giải thÃch rõ được rồi, Ôn Nhã thấy Ä‘au đầu, má»�i chuyện cứ dồn dáºp áºp đến như váºy là sao chứ.
Ảo, quá ảo.
Ôn Nhã bước tá»›i, đặt tay lên vai Tần Khả Khả Ä‘ang cố nén để mình không khóc: “Chỉ là giữa đưá»�ng gặp chuyện bất bình nên sếp Ä�oà n rút Ä‘ao ra tương trợ thôi, cáºu đừng để trong lòng.â€�
Tần Khả Khả lắc đầu.
“Mình hiểu anh ấy mà .�
Thấy cô ấy mất hồn mất vÃa, Ôn Nhã chỉ muốn gà o thét trong lòng, chẳng phải đó chỉ là má»™t ngưá»�i đà n ông thôi sao, tại sao lại là m cho tình cảm hai mươi năm trá»�i trở nên lạnh nhạt như thế hả.
Tần Khả Khả hÃt sâu má»™t hÆ¡i, mỉm cưá»�i trở lại: “Ä�ược rồi, hôm nay tá»› đến là để an á»§i ná»—i Ä‘au bị dì Ä‘uổi ra khá»�i nhà cá»§a cáºu, tá»› má»�i, chúng ta Ä‘i ăn bÃt tết Ä‘i! Loại siêu thượng hạng luôn!â€�
Ôn Nhã nhìn gương mặt tươi cư�i của cô ấy, lòng cô trĩu nặng.
Má»™t tình bạn mà tần suất phải gượng cưá»�i vui vẻ ngà y cà ng nhiá»�u như thế nà y, tháºt sá»± là nó có thể duy trì tiếp được ư?
Ä‚n bò bÃt tết tươi ngon má»�ng nước cÅ©ng chẳng mấy vui vẻ, Ôn Nhã mệt má»�i cả thể xác lẫn tinh thần, cô móc chìa khoá ra mở cá»a nhà , quăng bừa túi lên ghế sô pha cá»§a Lâm Tuyết Hà rồi mở đèn ở sân thượng.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng trạng thái sinh trưởng cá»§a từng cháºu, không thấy cháºu nà o héo rÅ© thì chụp lại hết từng tấm má»™t.
Sau khi nhấn mở WeChat, như thưá»�ng lệ, cô lại thay đổi biệt danh theo tâm trạng, sau đó gá»i hết ảnh chụp các “bé câyâ€� yêu quý sang cho Lâm Tuyết Hà .
Vốn dÄ© là cô thưá»�ng gá»i ảnh dưới chiá»�u tà lúc chạng vạng tối, nhưng hôm nay không cẩn tháºn trá»… mất hai tiếng đồng hồ, có lẽ lại bị anh Lâm liệu sá»± như thần nhìn ra Ä‘iá»�u bất thưá»�ng cho xem.
Quả nhiên, không ngoà i dự đoán, trong vòng hai giây sau, Lâm Tuyết Hà đã trả l�i tin nhắn.
Thiên thần: Nhảy lầu chi bằng nhảy dù.
Thiên thần: Cô suy nghĩ một chút đi.
Ôn Nhã tức giáºn chá»�c chá»�c Ä‘iện thoại, thiên thần giả mạo! Giả mạo!
Bá chủ sân thượng: Anh Lâm nà y, anh có thể cà i biệt danh cho tôi được không, xin anh đấy.
Thiên thần: Giống như cô cà i biệt danh cho tôi à ?
Bá chủ sân thượng: … Xin đừng nhắc v� nó, có được không.
Bá chủ sân thượng: Nhưng tôi đã đổi rồi!
Thiên thần: Gá»i ảnh Ä‘i.
Gá»i thì gá»i, tôi chẳng thèm sợ đâu nhé, được chưa nà o? Vì để chứng minh bản thân không thay đổi, Ôn Nhã chụp ảnh mà n hình trong giây lát rồi thẳng tay gá»i Ä‘i.
Bá chủ sân thượng: [Hình ảnh]
Bá chủ sân thượng: [Yeah]
Sau khi gá»i tấm ảnh nà y Ä‘i thì bên kia không có ai trả lá»�i nữa, lúc Ôn Nhã đợi đến ná»—i nghi ngá»� liệu anh có Ä‘ang đổi biệt hiệu hay không, thì cuối cùng, tin nhắn cÅ©ng đã được gá»i đến.
Thiên thần: Không hà i lòng, đổi lại đi.
“…�
Mặt mà y Ôn Nhã vô cảm động Ä‘áºy ngón tay, đổi biệt hiệu cá»§a anh vá»� lại như cÅ©.
Mr. Không Ch�c Nổi nghe vẫn hợp với anh hơn.
Hơ hơ.