Khai Quốc Công Tặc

Quyển 2 – Chương 130: Tây cố (1)




Rất nhiều người chạy trên đường, chân nam đá chân chiêu không phân biệt được đông, tây, nam bắc. Ai cũng kêu khóc, hoảng loạn quân phản loạn rốt cuộc là đánh tới từ phương nào. Hai đám thường xuyên chạy nạn đụng mặt nhau tạo thành một đoàn làm cho nhau sợ kêu khóc thảm thiết. Người chạy ngược kẻ chạy xuôi chụm đầu vào nhau như những con kiến vậy.

Trình Danh Chấn không rảnh mà lo cho những người này. Chim vỡ tổ hiếm mà có được quả trứng lành. Hắn vội vã chạy về nhà mình tránh để bọn thổ phỉ xâm phạm vào nhà lão nương. Bên đường có rất nhiều nhà cháy, khói đặc hun hút thẳng vào tầm mắt người. Trong nước mắt mờ mờ hắn nhìn thấy có mấy cái bóng đen giơ binh khí và đuốc, cướp bóc bốn phía.

Những tên vô lại đục nước béo cò! Thấy những người chạy chết có hơi rơi lệ một chút, bọn họ lập tức xúm lại, không nói lời gì mà thi nhau cướp. Thấy trong đám chạy nạn có mấy cô gái trẻ bọn họ cũng vo ve như lũ ruồi, cướp những cô gái đi trước mặt bố mẹ họ chỉ biết trơ mắt ra nhìn. Không ai dám phản kháng, xưa nay trụ cột trong nhà đều là đàn ông thì nay đều phải cúi đầu chịu nhục trước đồ đao. Cô gái khóc nức nở bị đám vô lại đẩy tới đẩy lui xé tan quần áo.

Kết cục của người phản kháng nằm rõ ràng ở ngay ngã tư đường. Đầm đìa trong vũng máu có hai người đang ông vẫn còn đang giãy dụa:

- Binh dưới trướng của Trương đại đương gia để ý đến con gái của các người đó là phúc của các ngươi rồi!

Lão Triệu nổi tiếng hung tàn ở huyện Quán Đào, giơ thanh đao còn đầm đìa máu lớn tiếng tuyên bố với những người khác. Trong giây lát thấy Trình Danh Chấn đang đến gần, y lại vội vàng bỏ đao xuống đon đả:

- Cửu lão gia, ngài ra lúc nào vậy. Các huynh đệ đâu mau đưa những thu hoạch đêm nay cho Cửu lão gia xem, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng lăn lộn với Cửu đương gia.

Hô la một chút, dân chúng bốn phía đã chạy thoát sạch. Mấy tên tiểu lưu manh giành được con gái nhà người ta lúc này mới tiến lên:

Trình gia, phần này kính ngài.

- Cửu lão gia, ngài xem, phần này, Cửu...

Trong chốc lát những tiếng a dua bị cắm trong cổ họng. Bọn họ thấy mũi giáo sáng như tuyết từ tay của Trình Danh Chấn phi ra đâm thấu sau lưng lão Triệu.

- A...

Lão Triệu lớn tiếng rú ầm lên, cách mấy ngõ nhỏ cũng nghe thấy. Đám côn đồ bị vẻ mặt độc ác của hắn làm cho sợ đến mức há mồm trợn mắt lên, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại rắn như tượng đứng yên một chỗ.

Trong nháy mắt, hắn đã biến lão Triệu thàng một thi thể, hắn quỷ dị nhìn một tên côn đồ khác. Không đợi đối phương cầu xin gì, mũi giáo nhéo một cái đâm thẳng vào ngực người này. Máu từ trong miệng đối phương phun ra, nhuộn đỏ mũi giáo màu trắng. Dưới ánh lửa, hắn quăng xuống thi thể thứ hai, rồi lại xách thương tiến lên.

- Tha mạng, Cửu lão gia xin tha mạng!

Tên lưu manh kia trong tay có đao nhưng không có dũng khí để nhấc cánh tay. Y quỳ xuống mũi thương đang ròng ròng rỏ máu. Hắn không một chút do dự, dùng sức phi giáo về phía cổ tên lưu manh. Sau đó quay đầu lại chuyển hướng hạ gục hai kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

- Cửu...

Hai gã côn đồ còn lại rốt cuộc cũng hồi thần lại, rồi quàng chân lên bỏ chạy. Trình Danh Chấn đuổi theo đâm vào lưng một tên, sau đó rút trường thương ra, ném mạnh về phía trước, trường thương bay vọt đến đâm vào tên lưu manh cách đó khoảng 20 bước, ghim gã xuống mặt đất.

Giết năm người liên tiếp, Trình Danh Chấn còn chưa thấy đủ, hắn thuận tay lại nhặt thanh đao bổ củi trên vũng máu lên rồi đưa mắt nhìn tứ phía, xung quanh không còn ai để giết. Những cô gái bị bọn lưu manh chiến đoạt đang quỳ dưới đất, hướng về phía hắn dập đầu liên tục.

- Trốn đi đâu thì trốn, trốn kỹ đi!

Không còn cách nào khác lúc này chính hắn phải ra lệnh. Các cô cũng không dám động đậy chỉ một mặt quỳ dập đầu xuống mặt đất:

- Trốn hết đi. Lần sau không còn ai cứu các cô đâu!

Hắn giân dữ, rít gào với đối phương, rốt cuộc các cô nghe cũng hiểu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn có vẻ hoài nghi, lại càng gào khóc to hơn.

- Gào cái gì mà gào! Cút mau!

Trình Danh Chấn vô cùng bực bội, lớn tiếng mắng chửi. Trong nhà còn có mẹ già, hắn không dám ở đây lâu. Hạ quyết tâm hắn rời đi, tiếng khóc của đám nữ nhân vẫn vang bên tai.

Sau khi được ba mươi mấy bước, hắn không thể bước tiếp được nữa. Đám lâu la dưới trướng của Trương Kim Xưng không có bất kì một kỷ luật trói buộc nào, nếu mấy phụ nhân kia bị đám lâu la vào thành phát hiện ra, kết cục cũng sẽ chẳng khác gì so với mấy tên côn đồ lúc nãy:

- Coi như mình tích đức đi!

Nghĩ như vậy, hắn quay lại, lại phát hiện mấy cô gái kia không hẹn mà cùng dừng bước, đã đứng ở đó không xa đang sợ hãi nhìn hắn.

- Các cô đi theo ta làm gì?

Trình Danh Chấn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn trợn tròn mắt chất vấn. Các cô gái này chỉ nức nở, cúi đầu cơ thể run rẩy như giá thu tàn.

Suy cho cùng mình cũng chưa thật sự trưởng thành, khiến cho huyết dịch của mình vẫn chưa hoàn toàn trở lên máu lạnh. Nhìn vẻ tội nghiệp này của mấy cô gái, hắn thở dài:

- Nếu thật sự không còn chỗ trốn đi, thì hãy đến nhà của ta. Nhưng ta cũng không có gì để đảm bảo sẽ cứu được các cô đâu.

Mấy cô lần lượt khom người, khóc thút thít bên cạnh hắn. không dám tới gần thêm. Trình Danh Chấn không còn thời gian đâu mà dây dưa với họ, hắn lắc đầu tiếp tục đi về phố nhà mình. Dọc đường có rất nhiều dân chúng chạy trốn nhìn thấy, tất cả đều tránh xa hắn, ánh mắt đầy oán độc.

Trong ánh lửa và tiếng ồn ào náo nhiệt, phá sự yên bình của thành phố. Không có dân chúng túi lớn túi nhỏ chạt chốn, toàn bộ đường phố đều bị phong tỏa. Mấy chục thanh niên trai tráng mảnh vải xanhh trùm đầu một tay giơ đuốc, một tay cầm đao, hung ác đứng trang nghiêm hai đầu phố.

Thấy từ xa có mấy người đang đến gần, tên dẫn đầu uy hiếp nói:

- Mau cút đi, đừng có tự tìm phiền toái cho mình, gần thêm bước nữa ông chặt ngay...

Lời uy hiếp còn chưa dứt, nửa câu sau đã biến thành sự reo hò:

- Cửu gia đã quay về. Cửu đương gia đã tự mình quay về!

- Ai ở bên kia!

Tuy ánh lửa rất sáng nhưng hắn không nhận ra khuôn mặt của đối phương, mà chỉ cảm thấy tiếng nói rất quen, hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.

- Là tôa đây, Cửu đương gia. Ta là Hàn Thế Vượng, được ngài và Đỗ đương gia cứu đây mà.

Tiếng trả lời rõ ràng còn kèm theo cả mục đích lấy lòng:

- Ngài không nhớ ta một tháng trước trong doanh trại của Trương đại đương gia...

- Sao các ngươi lại ở đây?

Trình Danh Chấn bước lên phía trước mấy bước, các ngón taycầm đao mơ hồ trở nên trắng bạch. Đám người Hàn Thế Vượng theo bản năng bước cách mũi đao, cẩn thận trả lời:

- Là Thất đương gia ra lệnh chúng tiểu nhân đến đây để bảo vệ lão phu nhân. Ngài yên tâm, lão phu nhân đang ngon giấc, không hề nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài đâu ạ!

Nghe đối phương nhắc tới mẹ mình, Trình Danh Chấn càng thêm nặng lòng. Tình hình của mẫu thân ai có thể rõ hơn hắn chứ, ban ngày thì mơ màng, buổi tối chỉ một chút động tĩnh đã bừng tỉnh. Căn bản là không giống như Hàn Thế Vượng nói, trong lúc hỗn loạn còn có thể an tâm mà ngủ.

Trong lúc đang nghi ngờ thì có một tên gù chấp tay về phía hắn cười nói:

- Vì sợ lão phu nhân sẽ kinh hãi, ta đã cho bà uống riêng một bát canh an thần. Cửu đương gia cứ yên tâm, tối hôm nay bên ngoài có hỗn loạn hay vui mừng gì, bà cũng sẽ không bị ảnh hưởng đâu.

- Tôn, Tôn đại phu!

Trình Danh Chấn bỏ thanh đao lại, hai tay ôm quyền đáp lễ. Trong đầm Cự Lộc người cơ bản cũng khiến hắn có thể tin tưởng được chính là Tôn Đà Tử:

- Không ngờ ngài lại là người quen cũ, thật làm cho Trình mỗ sợ hãi quá.

Tôn Đà Tử lười khách khí với hắn, đảo cặp mắt tráng dã, nói như phóng tiễn:

- Vớ vẩn. Cậu sao rồi? Đỗ đương gia đâu? Có gặp cô ấy không? Cô ấy đi cứu cậu đấy. Mấy cô này là ai? Sao quần áo lại tả tơi thế kia?

- Trong nha môn vừa có loạn, ta tự trốn ra được!

Trình Danh Chấn bị xưng hô là Cửu đương gia làm cho có chút mơ hồ, cau mày đáp lại:

- Trên đường ta không gặp Thất đương gia, chỉ thấy có người cầm cờ hiệu, giết người phóng hỏa. Mấy cô gái này đều là tiện đường ta cứu về. Thất đương gia cũng đang cần có người khâu vá, chờ cô ấy về ta sẽ giao lại.

- Thất đương gia không đón cậu sao? Hóa ra có hẹn đấu võ bên cửa thành, cô ấy nên động thủ mới đúng?

Tôn Đà Tử nghi ngờ nhíu máy, ánh mắt vẫn còn lộ rõ sự lo lắng. Nhưng rất nhanh, sự lo lắng này bị quẳng sang một bên:

- Nếu là Cửu đương gia cứu, trước hết sẽ để mấy phụ nhân kia trốn đi theo Vương đường chủ. Lúc đánh nhau khó tránh khỏi nhiều chỗ không chú ý đến. Trương đại đương gia lúc vào thành đã đích thân dặn dò, chúng ta chỉ được cướp của nhà giàu, không cướp nhà nghèo. Tuy nhiên huynh đệ trong đầm Cự Lộc quá lỗ mãng, chưa chắc đã kiềm chế được tình tình.

- Đúng vậy, đúng vậy. Mọi việc phải đi từng bước một. Thư của Cửu đương gia, Đại đương gia đọc kĩ nhiều lần rồi.

Sợ Trình Danh Chấn nói ra những lời không đúng lúc, Hàn Thế Vượng phụ họa. Vừa dàn xếp cho đôi bên, gã vừa nhìn trộm mấy cô gái, trong lòng hâm mộ thầm mắng:

- Mẹ nó, mấy tiểu nương này nhìn sức sống quá! Người nào cũng trắng mịn, nếu không phải là của Cửu đương gia thì tốt biết mấy.

- Chỉ e trong mắt của Thất đương gia chưa chắc đã dung nạp được mấy vị tiểu thư yêu kiều này.

Nghĩ như vậy mắt của Hàn Thế Vượng đột nhiên sáng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.