Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khai Quốc Công Tặc - Quyển 2 – Chương 124: Đông chí (19) : truyenyy.mobi

Khai Quốc Công Tặc

Quyển 2 – Chương 124: Đông chí (19)




Nếu nói học thức là ở trong đời sống.Trình Danh Chấn trước đây đối với điều này còn không mấy tin tưởng, nhưng bây giờ đối với người xưa cảm phục sát đất. Theo biểu hiện của Lý Lão Tửu, Lâm Huyện lệnh, Tưởng Diệp, ông lão mù chậm rãi hướng dẫn hắn rất chi tiết, rất nhanh đã đem bốn chữ “Nhìn, nghe, hỏi, nghĩ” khắc thật sâu vào trong lòng của hắn.

Một già một trẻ nói chuyện đàm đạo, quên cả thời gian. Mãi đến lúc có tên quản lao mang đồ ăn đến, mới phát hiện trời đã tối. Ông lão mù lấy trong đống rơm rạ ra hai hạt đậu bạc to bằng ngón cái, nhét vào trong áo tên quản ngục, sau đó nhẹ nhàng chỉ chỉ vào xích sắt trên người Trình Danh Chấn. Đối phương lập tức hiểu ý, lấy ra cái chìa khóa mở khóa sắt ra, sau đó cười theo vẻ mặt cầu xin nói:

- Nếu thượng cấp đi tuần tra, Trình thiếu gia nên cơ trí một chút, xin tự mình đeo xiềng vào giúp. Các huynh đệ biết Trình thiếu gia là oan uổng, nhưng các huynh đệ cũng vì bát cơm cả!

- Cút ra ngoài mau. Nhớ cho kỹ bên trên vẫn còn thiếu bát đũa đi lấy đi!

Ánh mắt của ông lõa lại biến thành một màu trắng, thẳng hướng tên quản ngục đá một cước, “Không cẩn thận” lại đá vào khoảng không. Tên quản lao này sớm đã được thuần hóa từ chó hoang thành chó nuôi trong nhà, không chút ngang ngược nào, ha hả cười, đem chút canh thịt thừa lui ra.

Ăn cơm tối xong, hai thầy trò lại nằm trên giường. Tuy nhiên không chợp mắt, qua cuộc nói chuyện phiếm, đem một ít kinh nghiệm chậm rãi chia xẻ. Học vẫn của ông lão mù vô cùng nhiều, binh pháp, nho học, văn biền ngẫu, thơ phú, gần như không có gì không giỏi. Có mấy đề tài câu chuyện Trình Danh Chấn vừa mở lời câu đầu, thì lão nhân lập tức nói ra một đống đạo lý mà trước giờ hắn chưa từng nghe qua, chính xác đến từng câu chữ.

Càng nghe, Trình Danh Chấn càng hưng phấn. Gần như quên mất mình đang ở trong nhà lao, nghe như nuốt từng lời nói của ông lão. Mà ông lão mù tuổi tuy cao, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Phát giác Trình Danh Chấn tuổi trẻ dễ dạy, trong lòng rất vui, có hỏi là đáp, chữ chữ đều là châu ngọc.

Mãi đến khi cổ họng khát khô không nói được nữa, hai người mới uống chút nước rồi đi ngủ. Ngày hôm sau dậy sớm, một người tiếp tục dùng tâm truyền thụ, một tiếp tục cố gắng học tập.

Ngày lại qua ngày bình thản trôi qua. Lý Lão Tửu còn bận cho người đến sơn động đào kho báu, không rảnh tới gây sự với Trình Danh Chấn. Những tên quản ngục khác cũng có thể dựa vào kẽ hở của Lý Lão Tửu mà kiếm chút tiền, đối với hai thấy trò Trình Danh Chấn nhất mực cung kính. Không biết vì sao? Sau khi hạ độc thất bại, người của Chu gia Quán Đào không tiếp tục giằng co nữa, dường như gã chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của Trình Danh Chấn.

Liên tiếp qua ba ngày yên ổn, vết thương trên người Trình Danh Chấn đã đóng vảy, không còn đau nữa. Ông lão mù thấy hắn đã khỏe lại đôi chút, liền nhân lúc người bên ngoài không để ý, viết ra một ít khẩu quyết bắt hắn phải học thuộc. Khẩu quyết này nà bí quyết võ thuật, Trình Danh Chấn tuy rằng tạm thời chưa hiểu được, dựa vào bản lĩnh võ thuật có sẵn, có thể phân biệt được thật giả. Vừa nhìnthấy thì vừa mừng vừa sợ, liền ngồi xuống đọc đi đọc lại, chỉ lo nhớ nhầm chữ nào củasư phụ truyền thụ cho.

Hắn khi còn nhỏ gia đạo sa sút, xưa nay tiếc nuối nhất là không có tiền mời thầy về dạy. Lúc này bỗng nhiên có cơ hội được học, lẽ nào lại không quý trọng? Lại “Điên cuồng” như thế vài ngày, sức khỏe của hai thầy trò đều chống đỡ không nổi. Đành phải dừng việc truyền thụ và học tập lại, cùngnghỉ ngơi mấy canh giờ, sau đó lại từ từ trao đổi.

Vừa lúc chợp mắt, có tiếng bước chân dồn dập từ cửa nhà lao đi tới. Bây giờ Trình Danh Chấn đã đem bốn chữ kia khắc sâu trong lòng, theo bước chân liền suy đoán ra trong lòng người đi tới đang rất sợ hãi, không kìm suy nghĩ trong đầu,

“Chẳng phảiLý Lão Tửu đang muốn nhanh chóng phát tài sao? Tại sao lại chạy đến đây? Hay gã đúng là không có phúc khí ấy, đào được kho báu lại mang họa đổ lên người thân?”

Không đợi hắn phán đoán xong, cửa nhà giam lớn vừa mở, cung thủ Tưởng Diệp chạy vào trên người còn dính đầy hoa tuyết. Ba bước cũng chỉ đi hai bước nhanh chóng đứng trước cửa lao, vừa khóc vừa dập đầu,

- Trình đại gia, Trình đại gia, tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra ngài là người tốt. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết. Tiểu nhân xin lỗi ngài! Tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, nhưng xin ngài bỏ qua một nhà già trẻ của tiểu nhân. Tiểu nhân khấu đầu lạy tạ, tiểu nhân khấu đầu lạy tạ!

Trình Danh Chấn đang len lén đem xích sắt còng tay mình lại, được nghe lời ấy, không tự chủ được đưa tay đứng lên, xoay người ngồi dậy, thấp giọng truy vấn:

- Tưởng đại nhân nói gì vậy? Ta nghe một câu cũng không hiểu ra sao? Ta chỉ là một tử tù, làm sao có thể trêu trọc nhà ngươi?

- Ngài không cần hiểu. Ngài không cần hiểu. Ngài chỉ cần truyền ra bên ngoài một câu, nói không trách tội ta là được.

Cung thủ Tưởng Diệp bình thường uy phong như vậy, mà giờ nước mắt nước mũi khắp mặt. Ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt rõ ràng có vết thương. Chắc vừa bị người nào đó ra tay đánh cho một trận, sau đó lại hù dọa làm sợ hãi.

- Ta thật sự không hiểu ngươi nói cái gì. Truyền lời ra ngoài, truyền lời cho ai hả?

Trình Danh Chấn trở nên hồ đồ, cau mày hỏi lại.

Thấy hắn không chịu tha thứ cho mình, Tưởng Diệp đứng lên, lấy từ trong áo ra một cây tiểu đao, hung hăng ấn lên phía trên người chính mình,

- Họ Trình kia, ta đúng là đã từng hại ngươi. Nhưng đó là bị người ta sai khiến, không dám không làm. Lão bà của ta và hai đứa con nhỏ của ta không trêu trọc gì ngươi. Lúc ngươi chịu khổ ta cũng không phái người đến đối phó với mẫu thân của ngươi. Hai người chúng ta oan có đầu, nợ có chủ. Họ Tưởng ta ở trong tay ngươi, sẽ lấy cái chết để chuộc tội. Con ta và con gái ta…

Nói đến đây, dũng khí của gã lại biến đâu mất, tay trên cổ mình run lên, chảy ra một chút máu, khóc khẩn cầu nói:

- Ta chết trước mặt ngươi vẫn chưa được hay sao? Ta lấy mạng đổi mạng. Ngài đại nhân đại lượng, thả lão bà và con nhỏ của ta ra đi!

Trình Danh Chấn bị tiếng khóc của gã làm cho bực bội, bỏ xích sắt trên tay xuống, giậm chân một cái thật mạnh, lớn tiếng hỏi,

- Ta là một tên tử tù, bao nhiêu ngày rồi không ra khỏi cửa nhà lao. Làm thế nào có thể uy hiếp được lão bà và đứa con của ngươi? Ngươi thật là hồ đồ, ngươi muốn cứu bọn họ thì phải tìm đúng nơi chứ? Tìm một tên tử tù như ta thì có tác dụng gì?

- Ngài không phải là tử tù! Ngài bị oan, tiểu nhân nguyện ý chứng minh ngài thanh bạch. Huyện lệnh đại nhân cũng đang cùng Chủ Bộ đại nhân thương lượng, khoảng nửa canh giờ nữa, y sẽ đích thân đến đón ngài ra khỏi nhà lao!

Như thế này là như thế nào? Trình Danh Chấn cảm thấy đầu óc choáng váng. Đúng lúc đang vừa lo sợ vừa nghi hoặc thì nghe tiếng của sư phụ vọng đến – Nhìn, nghe, hỏi, sờ- bốn chữ này thật có ý nghĩa. Ra vẻ do dự một chút, hắn thấp giọng hướng Tưởng Diệp nói:

- Thật ra, ta cũng không muốn làm hại nhà ngươi. Nhưng bọn ngươi lúc trước quá đáng quá. Như vậy đi, tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào, ta cũng không khống chế được tốt lắm. Ngươi nói trước cho ta biết một chút, là người huynh đệ nào ép buộc một nhà già trẻ nhà ngươi. Ta sẽ truyền lệnh cho gã, bảo gã lập tức thả người!

- Ôi, ôi Trình gia ngài đại nhân đại lượng. Tiểu nhân kiếp sau nguyện làm trâu ngựa báo đáp ngài!

Cung thủ Tưởng Diệp vừa nghe, đã lập tức ngừng khóc. Cúi đầu thật thấp nói với Trình Danh Chấn:

- Ngài đã cùng Trương Đại Đương Gia kết bái huynh đệ, sao không nói sớm cho mọi người biết? Nếu chúng ta biết sớm, gan có to bằng trời cũng không dám làm theo khẩu dụ của Huyện lệnh! Mấy ngày qua, Trương Đại Đương Gia đã cho hơn ba mươi người vào thành, Chu gia sợ tới mức đóng cửa chặt không dám ra ngoài. Tiểu nhân vốn nghĩ sẽ gặp bọn họ chào hỏi, nói cho y biết ngài ở trong này bình yên vô sự. Nhưng chưa kịp làm, bọn họ sốt ruột, đã bắtngười nhà của ta, phu nhân Huyện lệnh đại nhân, còn có người nhà của hai vị Bộ đi rồi…

Ta cùng Trương Kim Xưng kết bái huynh đệ? Trong lòng Trình Danh Chấn kinh hãi, nhưngtrên mặt lại không lộ một chút kinh ngạc nào. Tai ương lần này đã dạy cho hắn nhiều bài học, sư phụ cũng đã đem rất nhiều bí quyết truyền thụ cho hắn. Đến lúc này, Trình Danh Chấn biết rằng, mình càng ngày càng an toàn. Trương Kim Xưng chắc chắn không phải vì cứu mình mà đến, nhưng an nguy của mình, lần này đã cột chặt vào đuôi ngựa của Trương Kim Xưng rồi.

- Trình gia, Trình gia, ngài chỉ cần nói một lời chắc chắn. Tiểu nhân không xin ngài lập tức thả người, nhưng xin ngài và các huynh đệ dưới trướng đừng làm cho bọn trẻ khổ. Hai đứa trẻ nhà ta xưa nay quen được chiều chuộng, chưa từng bị đầu ngón tay của ai độngđến…

Tưởng Diệp tiếp tục năn nỉ, Trình Danh Chấn suy nghĩ chắc chắn về tình hình thực tế.

- Ngươi đi ra bên ngoài nói với người của ta, oan khuất của ta sắp được giải, ở trong lao cũng tốt không bị làm khó dễ gì. Huynh đệ dưới trướng của ta nghe xong rồi, nhất định sẽ đối xử tốt với lệnh lang và lệnh ái!

Dưới trướng rõ ràng không còn nửa tên lâu la, nhưng Trình Danh Chấn không thể không giả bộ.

Cung thủ Tưởng Diệp như được đại xá, thiên ân vạn tạ. Không đợi Trình Danh Chấn kịp thỉnh giáo sư phụ vừa rồi mình có xử lý thỏa đáng hay không thì bên ngoài cửa đại lao có một trận gió, Lâm huyện lệnh, Đổng Chủ Bộ, hai vị Bộ đầu đều cười nịnh xông vào. Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của đám tù nhân, lần lượt quỳ xuống dưới chân Trình Danh Chấn, dập đầu không ngừng,

- Ta đúng là có mắt không tròng, đã làm oan uổng Trình gia. Đáng chết, đáng chết. Cũng may Trình gia hồng phúc tề thiên, không bị thương tổn gì lớn. Nếu không ta dù có chết một trăm lần, cũng không thể chuộc tội rồi.

Dứt lời lập tức sai người mở cửa đại lao, vây quanh mời Trình Danh Chấn ra khỏi ngục. Trình Danh Chấn biết rằng mình phải gượng chống đi xuống, vung tay lên đĩnh đạc, thấp giọng bảo,

- Sư phụ ta vẫn còn ở đây, ta không thể nào ra được. Các ngươi đi đi, ta còn phải ở đây cùng sư phụ!

- Sư phụ?

Lâm Huyện lệnh tròn xoe mắt. Nghĩ muốn phát tác, lại nghĩ đến mấy vạn đạo tạc kia đang ở ngoài thành, nuốt nước bọt cười nói, ��t từ trên trời rơi xuống đã làm đầu óc hắn u mê, lẽ nào còn có thể lo lắng đến động tác của đối phương? Huống chi lúc ấy mình có việc nhờ cậy, lẽ nào lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thượng cấp?

- Ngươi lại nhìn vào Lý Lão Tửu kia, lẽ ra gã ở đây cũng là đầu lĩnh, nhàn rỗi luôn, nhưng lại suốt ngày quần áo không chỉnh tề, râu và tóc không biết bao nhiêu ngày chưa tắm. Gã không muốn tắm rửa sao? Đương nhiên là không phải. Việc có thể làm cho gã phiền lòng, nhất định là có liên quan đến an nguy của chình mình hoặc an nguy của những người thân!

- Dạ!

Trình Danh Chấn lại liên tục gật đầu một lần nữa. Dựa vào những chỉ dẫn của ông lão muốn phát hiện sự thật đúng là như thế!

Lý Lão Tửu kia tuy rằng đê tiện vô sỉ, lại rất thích ra oai trước mặt người khác. Nhưng khi ngồi cùng gã uống rượu, vạt áo của gã vấy đầy mỡ, tóc bên cạnh còn có con rận đang từ từ nhúc nhích…

- Quan trọng nhất là, trên vạt áo của gã có dấu vết của một khối vàng vàng…

Ông lão mù ha hả cười, vẻ mặt đắc ý.

- Trừ con ruột của gã ra thì còn phân ai có thể dính trên quần áo của gã. Kết hợp với mùi sữa với ánh mắt nôn nóng, tùy tiện lừa gạt gã vài câu, gã tâm trí đang rối bời, lại chẳng đem tất cả mọi chuyện nói ra hết sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.