Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khai Quốc Công Tặc - Quyển 1 – Chương 104: Hồng trần (20) : truyenyy.mobi

Khai Quốc Công Tặc

Quyển 1 – Chương 104: Hồng trần (20)




Ra khỏi doanh trại đầy rẫy xác chết nằm ngả ngốn, hai trại chủ là Đỗ Ba Lạt và Hách Lão Đao đều cảm thấy vô vị. Nhớ năm đó, mấy huynh đệ qua lại buôn bán, mặc dù trải qua những ngày tháng nghèo khổ ăn không đủ no, nhưng cũng không phải nơm nớp lo sợ hàng ngày như bây giờ. Mà từ khi bước vào đầm Cự Lộc này, không tối nào được ngủ ngon. Hôm nay bị quan binh truy sát, ngày mai tấn công thành lũy, doanh trại, không cẩn thận trúng một mũi tên bay lạc, liệu có sống sót được dưới điều kiện thiếu thốn thuốc thang và đói khát không hoàn toàn phụ thuộc vào nhân phẩm. Khó khăn lắm mới sống yên ổn được mấy hôm, thì đủ các chuyện xấu xa lớn nhỏ lại ập tới. Nếu không như hôm nay, u mê đánh nhau một trận sống mái. Ai trung ai gian, ai sẽ chết và ai còn sống sót, không đến giây phút cuối cùng thì chỉ có ông trời mới biết rõ.

Lúc này điều duy nhất có thể khiến mọi người cảm thấy vui mừng là, hai lão ca đều sống sót qua kiếp nạn, không bị người khác cắt đầu mất. Mặc dù cái giá của thắng lợi này vô cùng lớn, đứng ở cửa doanh trại chính phóng mắt nhìn về phía sâu, dường như không trại nào không bốc khói, không ao nước nào không nhuốm đỏ. Sự giết chóc điên cuồng vẫn chưa đến lúc dừng lại, hai doanh trại chữ “Sơn” và “Hỏa” chính thống của Trương Kim Xưng tập hợp thành đội, tới lui tìm kiếm trong bụi lau sậy gần đó. Thỉnh thoảng có kẻ chiến bại bị bọn chúng bắt ra hoặc bị coi là “thú tội”, hoặc bị nhét đao vào tay, tiếng kêu và gào khóc thảm thiết liên tục vang lên, không biết khi nào mới lắng xuống, không biết khi nào những ngày này mới kết thúc.

Hách Lão Đao đã không còn ôm bất cứ ảo tưởng gì. Đây đều là nghiệp, đoàn người khi cướp bóc khắp nơi đã gieo nghiệp căn xuống, thì chủ định phải thu hoạch nghiệp quả. Lưu Lão Bát không phải là người đầu tiên dấy lên cuộc chiến tanh máu trong đầm Cự Lộc, cũng không phải là người cuối cùng. Cho dù địa vị của Trương Đại Đương gia ở đây từ nay không sợ bị ai đe dọa nữa, nhưng vùng Hà Bắc còn có Cao Sĩ Đạt, Vương Tu Bạt, Hoa Diều Tử… Đoàn người đều là một đám dã thú mắt đỏ, hoặc là tìm thịt ăn từ bên ngoài, hoặc cắn đứt cổ họng của nhau để giải khát.

Mấy tên lâu la người đầy bùn nước cưỡi ngựa chạy từ xa tới, vô cùng chật vật nhưng luôn giữ đội hình chiếu ứng lẫn nhau. Hách Lão Đao nhìn ra là tâm phúc mà mình khổ tâm huấn luyện liền tiến lên đón, lớn tiếng hỏi:

- Phó Dịch Thư, ngươi dẫn người của ta đi đâu đó?

- Ngũ, Ngũ Đương gia!

Tên tiểu đầu mục đi đầu vội vã quay người xuống ngựa, máu trên người tí tách nhỏ xuống hòa cùng với vệt máu trên đất:

- Doanh địa, doanh địa…

- Doanh địa làm sao?

Hách Lão Đao thấy mắt tối sầm lại, hai chân đạp mạnh vào yên ngựa mới miễn cưỡng bình tĩnh lại tinh thần. Ban nãy vì cứu Trương Kim Xưng, y không để ý tới an nguy của Lâm Tựdoanh của mình, nếu sào huyệt không may bị loạn quân phá hủy thì mình từ nay về sau cũng mất đi tư cách đứng thẳng lưng nói chuyện ở đầm Cự Lộc.

- Đúng, đúng Đỗ, Đỗ Thất Đương gia!

Tiểu đầu mục Phó Dịch Thư nhìn trộm Đỗ Ba Lạp đang đứng sát Hách Lão Đao, cố gắng nói nhẹ nhàng:

- Có kẻ bao vây tấn công doanh trại của chúng ta, là Đỗ Thất Đương gia xua đuổi bọn tặc nhân, sau đó dẫn những huynh đệ có thể lên được ngựa đi rồi, đầu tiên phá Phương Tự doanh, sau đó là Báo Tự doanh! Giờ cô ấy cùng với tên họ Trình dẫn theo các huynh đệ đi tấn công Kim Tự doanh, Trương đường chủ sợ xảy ra rắc rối nên cố ý phái tiểu tử tới tìm hiểu tình hình doanh trại chính.

- Biết rồi!

Hách Lão Đao thở dài một cái. Mặc dù đệ tử quan môn Đỗ Quyên không hỏi đã uy hiếp huynh đệ dưới trướng của mình và dẫn đi, nhưng dù sao nó cũng thay mình giữ vững sào huyệt. Nghiêng đầu liếc nhìn Đỗ Ba Lạt, Hách Lão Đao cũng không biết những lời nói của mình có mấy phần là thật:

- Thất Đương gia là đệ tử của ta, mệnh lệnh của nó chính là mệnh lệnh của ta. Đi, dẫn ta đi tới Kim tự doanh, nói không chừng có thể giúp tiểu nha đầu đó!

- Ôi!

Phó Dịch Thư hoài nghi liếc nhìn trại chủ của mình rồi nhảy lệ yên ngựa lần nãy. Gã có thể nhìn ra, Hách Ngũ Đương gia không tức giận vì Thất Đỗ Đương gia hành động vượt quá chức phận. Tuy nhiên điều này không phù hợp với quy định của đầm Cự Lộc, theo quy tắc thì ngoài Trương Đại Đương gia, bất kỳ đầu lĩnh nào khác cũng không có tư cách điều động một quân lính nào ngoài quân lính do mình phụ trách.

- Quyên Tử, Quyên Tử cũng thật nóng vội!

Đỗ Ba Lạt cảm thấy ngượng ngùng, khẽ giải thích với Hách Lão Đao.

- Ngươi nuôi được đứa con gái ngoan!

Hách Lão Đao nhún vai cười đáp lại. Không đợi Đỗ Ba Lạt nói gì đã nhanh chóng bổ sung:

- Con rể cũng rất giỏi, bình thường không thể hiện ra nhưng lại đánh bại được Lưu Lão Bát một cách dễ dàng trên sàn đấu võ.

- Hắn, hắn là gặp may.

Đỗ Ba Lạt mặc dù tỏ vẻ cảm thấy có phần không được tự nhiên nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Trước tiên giữ vững vốn của mình, sau đó lại thừa lúc loạn lạc đoạt lấy binh mã của Hách Lão Đao, tiếp đó trong tinh thần hăng hái phá hủy liên tiếp hai trại lớn. Cho dù sức chiến đấu trong doanh trại chính cuối cùng đã chấm dứt với thắng lợi của Lưu Lão Bát, nhưng con gái cũng vững vàng đứng ở thế bất bại. Hành động thông minh và quyết đoán này, đổi lại là mình, khi ấy chắc chắn không làm được!

- Cái gì mà may mắn? Hơn ba tháng nay hắn đã luyện được không dưới mười loại vũ khí, trong đó không có cái nào là hoành đao!

Hách Ngũ Đương gia ngoài miệng tức giận bất bình, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập sự tán thưởng không che giấu được.

- Trên võ trường, hắn vừa giơ binh khí sáng loáng lên, ta đã biết Lão Bát yếu thế rồi, không nói cái khác, chỉ riêng bản lĩnh ẩn nhẫn này, mười Lão Bát cũng không so được một mình Trình Danh Chấn!

- Cũng đúng!

Đỗ Ba Lạt khẽ đáp lại. Kim Tự Doanh của Tứ Đương gia Vương Ma Tử nằm liền kề Nghĩa tựdoanh của lão, con gái đã dẫn người tấn công Kim Tự doanh rồi thì bản thân mình cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của Nghĩa tựdoanh nữa. Cứ làm hòa với Ngũ Đương gia, cũng tránh sau này lão tìm Trình Danh Chấn kia gây phiền phức.

- Ngay từ đầu, hắn đã cố tình để tất cả mọi người xem thường hắn. Đùa giỡn với Lão Bát!

Hách Lão Đao thao thao bất tuyệt, vừa phân tích vừa lắc đầu liên tục.

- Tên tiểu tử này suy tính sâu xa, bao nhiêu năm rồi ta chưa gặp tên nào như vậy. Làm việc quyết đoán cũng là thứ ta hiếm thấy. Tam ca, huynh nhớ không, trước đây ở Vận Hà, hắn đề nghị với Đại Đương gia kế mai phục Vương Thế Sung, không hề do dự chút nào. Dường như hắn đã sớm là người của chúng ta, chẳng có chút liên hệ nào với đám truy binh phía sau.

Những lời này, Đỗ Ba Lạt không muốn nghe. Trình Danh Chấn làm việc quả thật có phần quá dứt khoát, dứt khoát tới mức khiến lão giang hồ như lão đây đôi khi cũng phải vờ ngu dốt. Tuy nhiên hắn cũng là bị ép đến bước đó, nếu trước đây hắn không bày mưu tính kế cho Trương Đại Đương gia thì các huynh đệ chẳng phải đều trút hết tức giận lên người hắn sao?

Nghĩ vậy, Đỗ Ba Lạt cười, lớn tiếng giải thích:

- Hắn chẳng phải đã nói rồi sao, chức Binh Tào đó tạm thời là bất đắc dĩ. Căn bản không có quyền lực gì! Nói không chừng Lâm huyện lệnh để một người không có nền tảng như hắn làm Binh Tào là để ứng phó chúng ta. Như ta thấy, tiểu tử này ngay từ đầu đã có duyên với đầm Cự Lộc chúng ta…

- Ta càng tin tưởng vào lời của Đà Tử nói!

Không đợi Đỗ Ba Lạt nói xong, Hách Lão Đao cắt ngang lời.

- Nhanh chân lên, đừng để giữa Quyên Tử và Tứ ca có hiểu lầm. Thật sự đánh nhau thì Tứ ca chắc chắn tổn hại.

- Quyên Tử sẽ không ỷ đông ức hiếp Lão Tứ đâu!

Đỗ Ba Lạt gắng sức kẹp vào bụng ngựa, làm bắn lên những vết bùn đất trên mặt đầm. Lão vẫn luôn tự hào vì con gái và con rể tương lai. Những người trẻ tuổi như vậy, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy. Còn về phần Tôn Đà Tử coi như có được mệnh cách đấy, nếu quẻ bói thật sự chuẩn, lão còn phải cả ngày khom lưng uốn gối nữa sao.

Bởi vì cách doanh trại chính khá xa, cảnh tượng hai bên đường đã không thê thảm như trước đây. Thỉnh thoảng còn có thi thể nằm trong vũng nước bẩn, nhưng vì số lượng không đủ nên không thể nhuộm đỏ nước hồ lạnh giá nữa. Mấy tên lính thương tàn bị đánh tan tác nghe thấy tiếng người hô ngựa hí, sợ tới mức rúc vào bụi cỏ lau nhanh như chớp, rất nhiều quân lính mất chỉ huy cười ha ha luôn miệng chào hỏi Đỗ Ba Lạt.

- Tam đương gia!

- Bái kiến Tam đương gia!

Bọn chúng không phải quân lính do Đỗ Ba Lạt chỉ huy nên sự tôn kính trên mặt không hề giống giả bộ chút nào. Hách Lão Đao nhìn có phần đố kỵ, tay dắt đầu ngựa, dung mũi đao chỉ vào mũi một người trong số đó hỏi:

- Các ngươi ở doanh trại nào, đứng đây làm gì?

- Ban nãy bọn tại hạ dẹp yên ở phía sau cho Thất Đại Đương gia nên đều bị thương.

Tên bị hỏi không hề sợ hãi, vừa cười vừa chỉ vào cái đùi đang bị chảy máu.

- Thất Đương gia nói để bọn tại hạ đi trước tới cửa doanh trại của người để tập kết, sau này có thể đi theo người, việc trước đây sẽ bỏ qua!

Chiêu này cao minh hơn nhiều so với cách Trương Đại Đương gia ép đám đông nộp “đầu danh trạng”. Cho dù trước đây đi theo ai, chỉ cần tham gia “bình định” là lấy công chuộc tội. Hách Lão Đao có thể tưởng tượng, đám lâu la dưới trướng Lưu Triệu An lúc cùng đường nghe được lời hứa hẹn này sẽ lựa chọn thế nào. Có thể nói, chỉ dựa vào mệnh lệnh này, Đỗ Quyên đã hoàn toàn làm tan giã lòng quân của bọn phản loạn.

Thủ đoạn cao minh này rõ ràng không phải mình Đỗ Quyên tự nghĩ ra. Hách Lão Đao liếc nhìn Đỗ Ba Lạt nhưng bị vẻ đắc ý không hề che giấu trên khuôn mặt Đỗ Ba Lạt làm cho chán nản.

- Nhìn thấy Hàn Lục gia không?

Y định làm cho Đỗ Ba Lạt thêm ấm ức liền lớn tiếng hỏi đám lính này. Nhưng câu trả lời lại càng làm y mất tinh thần, đám lâu la nghĩ một lát rồi mồm năm miệng mười đáp lại:

- Tên tặc nhân họ Hàn đánh một trận với Đỗ Đương gia, không chiếm được ưu thế bèn đi về phía Khổ Thái Oa Tử rồi.

- Tên họ Hàn không biết tự lượng sức, muốn nhúng tay vào cùng Trình gia, bị Trình gia bắn một tên làm mù mắt ngựa. Nếu không phải Trình gia không thuộc đường trong đầm trạch thì chắc chắn bắt sốn được tên họ Hàn!

Đám lâu la tôn trọng kẻ mạnh, vô cùng khâm phục Trình Danh Chấn đã liên tiếp đánh bại hai vị Đương gia.

Không nhận được câu trả lời mong muốn, Hách Lão Đao đành nén bực bội tiếp tục lên đường. Đỗ Ba Lạt theo sát phía sau, vui sướng muốn hát lên. Hai người đi được một lát thì tầm nhìn trước mắt bỗng thoáng đãng. Trên một bãi sông thẳng tắp, Tứ Đương gia Vương Ma Tử dẫn theo hơn hai nghìn người, khí thế hừng hực nghênh đón.

- Tứ ca. Ngươi có thấy Quyên Tử không? Đại Đương gia đang ở doanh trại chính đợi huynh hợp binh, Quyên Tử đâu rồi? Sao không thấy đi cùng với huynh!

Chỉ sợ giữa hai bên xảy ra hiểu lầm, Hách Lão Đao thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng nói rõ thân phận.

- Hai tên khốn kiếp…

Nhắc đến hai tên trẻ tuổi, vết rỗ trên mặt Vương Tứ Đương gia đen xạm lại, không đếm xỉa đến thân phận trưởng bối của mình, chửi rủa ầm ĩ. Bỗng nhiên, ông nhìn thấy Đỗ Ba Lạt ở phía sau Hách Lão Đao, lời đã nói ra không thể thu lại bèn dừng một lúc rồi hầm hừ nói thêm:

- Hai tiểu tử khốn kiếp vội vã lập công, mang theo các huynh đệ ở ba doanh trại chữ “Cẩm”, “Lâm” và “Nghĩa” đi Khổ Thái Oa Tử rồi. Ta khuyên bọn họ tập hợp với Đại Đương gia trước rồi hãy đi nhưng bọn họ không nghe! Hừ, nếu bị thiệt cũng đừng trách trưởng bối ta không nhắc nhở hắn!

- Hai bên gần như là huynh đệ của ba doanh trại, Quyên Tử sao có thể thiệt thòi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.