Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Kẻ Trộm Mộ - Chương 19: Mê cung trùng trùng : truyenyy.mobi

Kẻ Trộm Mộ

Chương 19: Mê cung trùng trùng




Type: Nhược Vy

Tôn Kim Nguyên hơi cau mày lại, đưa tay lên vân vê chiếc cằm không râu, sau một hồi trầm tư bèn nói với chúng tôi: “Dựa vào hai tờ giấy này, ít
nhất chúng ta cũng có thể đưa ra được mấy kết luận như sau:

Đầu
tiên, vào thời nhà Nguyễn, con xén tóc khổng lồ này đã xuất hiện rồi,
hơn nữa, ngay từ khi đó, nó đã có kích thước cực lớn. Tất nhiên, suy
luận này về cơ bản chỉ là thừa thãi, hơn nữa cũng không có quá nhiều ý
nghĩa.

Thứ hai, các cậu xem này, trên cổ con xén tóc khổng lồ này quả thực có một đoạn xích sắt, chắc hẳn nó đã cắn đứt xích sắt rồi chạy trốn ra ngoài. Mà dựa theo ghi chép trên tờ giấy kia thì nó vốn bị trói trước mộ Lương Vương. Như thế, mộ Lương Vương thực sự là có tồn tại,
hơn nữa còn cách chỗ chúng ta hiện giờ không quá xa.

Thứ ba, vị
Lương Vương này là Lương Vương của triều đình nhà Nguyên. Tớ nhớ là
trong Đại Minh khai quốc anh hùng truyện có nói rằng vào năm Hồng Vũ thứ mười lăm, Lam Ngọc và Mộc Anh đã vâng lệnh Hoàng đế Chu Nguyên Chương
đi tấn công thành Côn Minh ở Vân Nam. Nhưng khi đó, Lương Vương đã vơ
vét toàn bộ vàng bạc kho báu trong thành rồi dẫn quân bỏ đi. Nghe người
trong thành nói thì lão đã trốn đến núi La Tàng, song Mộc Anh đã phái
người vào trong núi lùng sục suốt mấy tháng trời mà vẫn chẳng thấy tung
tích lão đâu.

Cuối cùng, tờ giấy trắng này được cất giấu ở một
nơi kín đáo như thế, vậy thì nó tuyệt đối không thể là một tờ giấy trắng bình thường được, chúng ta bây giờ chỉ là chưa phát hiện ra điều cơ mật ẩn bên trong đó mà thôi. Có lẽ đúng như lời Tiên Dao nói, nó là vô tự
thiên thư cũng chưa biết chừng, Bây giờ, cậu tạm thời hãy cất nó đi, đến lúc cần dùng tới, chúng ta tự khắc sẽ biết tác dụng của nó là gì thôi.”

Tôi gấp cả hai tờ giấy có chữ và không có chữ kia thật cẩn thận rồi nhét
vào trong túi áo, sau đó nói với Tôn Kim Nguyên: “Nghe cậu nói thế, tớ
có cảm giác như thắng lợi đang ở ngay trước mắt vậy. Cậu đã nắm chắc
được như thế rồi, vậy tớ cũng không buồn nản nữa. Chờ sau khi vết thương của cậu đỡ hơn, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát được rồi.”

Tôn Kim Nguyên xua tay đứng dậy, nói: “Khỏi cần, tớ đâu có đi lại bằng tay, chúng ta cứ đi luôn bây giờ cũng được.”

Đời người chính là như vậy, cứ luôn phải từ hành trình này bước sang một
hành trình khác, không cần biết bạn đang vui vẻ hay buồn thương, không
cần biết bạn đang phấn chấn hay ủ dột, dù gì cũng phải tiến về phía
trước, bởi vì phía trước có mục tiêu mà bạn chưa đạt tới.

Địa đạo trước mặt chúng tôi không có quá nhiều thay đổi, vẫn rộng rãi, lầy lội
và sâu không thấy đáy. Chúng tôi cứ như đang bước đi giữa màn đêm tối
mịt, giơ bàn tay ra không thể nhìn thấy năm ngón, ánh đèn chỉ có thể rọi sáng được một khoảng rất gần. Sau khi đi một hồi lâu, chúng tôi phát
hiện cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, thế là không khỏi thầm
nôn nóng.

Vương Tiên Dao là người không chịu đựng nổi trước tiên, cô nàng làu bàu nói: “Chúng ta còn phải đi bao xa nữa đây? Sao tớ cứ có cảm giác chúng ta đang giậm chân tại chỗ thế nhỉ? Liệu có khi nào nơi
này có thứ gì đó cỗ quái đang cản bước chúng ta không?”

Tôi tỏ ý
tán đồng: “Tớ cũng có cảm giác như vậy. Còn nhớ lần trước khi đi trong
địa đạo, chúng ta đã gặp phải quỷ đả tường một lần. Kim Nguyên, cậu nghĩ sao?”

Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ cũng từng có cảm giác như thế này, nhưng đó là chuyện trong lần đi lật đấu đầu tiên của tớ, về sau đi
nhiều rồi thì cảm giác này phai nhạt dần. Căn nguyên của việc này kỳ
thực rất đơn giản, chỉ bởi vì sự tương tự của vật tham chiếu nên con
người ta mới nhầm lẫn về thị giác, thêm vào đó lại phải đi một thời gian dài trong địa đạo không thông gió, nên trong lòng mỗi người đều cảm
thấy bức bối. Hai yếu tố này đan xen vào nhau, lại cùng thúc đẩy nhau
khiến cho cảm giác kia càng lúc càng rõ ràng, đến cuối cùng thì làm
người ta suy sụp ý chí, mất hết tinh thần. Thậm chí có người còn vì vậy
mà lùi bước không đi tiếp nữa.

Kỳ thực, các cậu chỉ cần tỉ mỉ
quan sát thì sẽ có thể phát hiện ra một số khác biệt nhỏ. Ví như địa đạo này, nó không phải là thẳng tắp đâu, vì được đào trong lòng núi nên khó tránh khỏi gặp phải những tảng đá lớn ngăn đường, lúc này, người đào
địa đạo sẽ phải đào vòng qua đó, vậy nên địa đạo sẽ thoắt thì rẽ trái,
thoắt lại rẽ phải, chỉ cần có thể nhìn ra sự khác biệt này là ác cậu sẽ
dần cảm thấy dễ chịu hơn, không còn sợ hãi như trước nữa.”

Được
Tôn Kim Nguyên nhắc nhở như vậy, tôi quả thực đã phát hiện ra không ít
chỗ khác nhau trên đường đi, chẳng hạn như kích thước, hình dạng của các viên đá rơi trên mặt đất, mức độ thô ráp, vị trí lồi lõm của vách địa
đạo. Tiền nhân có câu “thực tiễn xuất chân tri*” quả nhiên không sai
chút nào, tôi đang định khen ngợi Tôn Kim Nguyên vài câu, lại chợt thấy
cậu ta dừng chân, sau đó ngoảnh đầu nói với chúng tôi: “Đúng là sợ cái
gì thì gặp cái đó.” Dứt lời bèn tránh qua một bên, phía trước lập tức lộ ra hai ngã rẽ ở hai bên trái phải, cùng với đoạn đường mà chúng tôi
đang đi tạo ra ba góc một trăm hai mươi độ y hệt nhau, nếu lại thêm một
vòng tròn bao quanh nữa thì rõ là thành biểu tượng của Mercedes-Benz
rồi.

*”Thực tiễn xuất chân tri” có nghĩa là có thực tiễn thì mới thật sự hiểu biết.

Những người trộm mộ rất sợ gặp phải tình huống thế này, cũng giống như tôi đã nói trước đó, con người ta sợ nhất là phải lựa chọn, vì chỉ cần sơ sẩy
một chút thôi là sẽ có tgeer đẩy bản thân vào tuyệt cảnh, vĩnh viễn
không ngóc đầu lên được. Còn nhớ trong chuyến đi tới Đại Hạp Cốc hồi học đại học, chính vì một lựa chọn sai lầm mà ba người chúng tôi suýt đã
mất mạng dưới lòng đất.

Tôn Kim Nguyên trầm ngâm hỏi: “Lần này
thì là ai lựa chọn đây? Vẫn cứ để Vân Sơn đi nhỉ, lần trước cậu đã chọn
sai rồi, lần này chắc không sai được nữa đâu, dù sao xác suất cũng là
năm mươi năm mươi mà.”

Tôi lập tức xua tay. “Đừng bắt tớ chọn, tớ bây giờ đang xui xẻo lắm! Khó khăn lắm mới thi đỗ đại học thì lại chẳng học được cái gì. Khó khăn lắm mới tốt nghiệp được thì nhà nước lại
không sắp xếp công việc cho nữa. Khó khăn lắm mới tìm được việc thì lại
vì đi làm muộn mà bị đuổi việc. Khó khăn lắm mới gom góp đủ tiền mở công ty riêng thì lại gặp lúc khủng hoảng tài chính. Lần này mà bắt tớ chọn
nữa thì tớ chẳng biết sẽ đưa các cậu đến nơi nào đâu. Tiên Dao, cậu chọn đi, tớ tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ”. Nói rồi liền cùng Tôn Kim Nguyên đưa mắt nhìn qua phía Vương Tiên Dao.

Vương Tiên Dao nói: “Được rồi, vậy thì để tớ chọn. Lần trước con đường bên trái là con
đường chính xác, vậy thì lần này chắc là đến lượt con đường bên phải
rồi, chúng ta hãy rẽ phải đi.” Dứt lời liền giục Tôn Kim Nguyên xuất
phát.

Lịch sử cứ luôn giống nhau đén kinh người như thế, đang khi chúng tôi tràn trề hy vọng thì mới đi được chưa đầy năm phút đã lain
gặp phải một ngã ba đường khác, vẫn là hai nhánh rẽ ở hai bên trái phải, vẫn là những góc một trăm hai mươi độ giống hệt nhau như thế, hình như
chúng tôi chưa từng lựa chọn, hình như tất cả chỉ là ảo giác của chúng
tôi mà thôi.

Tôn Kim Nguyên nói: “Thế này thì là thật, tớ chưa
gặp phải tình huống này bao giờ. Đằng nào thì cũng không biết đâu là con đường chính xác, chúng ta lại rẽ phải tiếp đi, để xem xem cuối cùng sẽ
xảy ra chuyện gì.”

Sự việc không hề đơn giản như trong tưởng
tượng. Sau khi chúng tôi rẽ về bên phải mười mấy lần liền, “biểu tượng
Mercedes-Benz” lại một lần nữa xuất hiện trước mắt chúng tôi. Những ngã
ba đường này giống như là một đám anh em sinh năm sinh bảy vậy, hoàn
toàn giống nhau, ngay cả một người tinh mắt như Tôn Kim Nguyên cũng
chẳng phát hiện ra điểm nào khác biệt. Toàn bộ địa đạo dường như có vô
số ngã rẽ, chẳng khác nào một mê cung khổng lồ.

Tôn Kim Nguyên
nói: “Đây có tám, chín phần mười là mê trận mà chủ nhân ngôi mộ tạo ra
để đề phòng những người trộm mộ, hơn nữa, người thiết kế trận này cũng
không đơn giản chút nào. Tớ chỉ mới được nghe kể về Bát trận đồ của Gia
Cát Lượng và Bát quái trận trong Kinh Dịch mà thôi, biết rằng hai trận
này đều có tổng cộng tám tám sáu mươi tư mê cung, ít nhiều cũng có thể
thử bắt tay phá giải, chứ còn loại trận này thì chưa gặp phải bao giờ.
Theo tớ được biết, loại mê trận thế này thường đều rất nguy hiểm, bên
trong có bố trí cơ quan, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ sa thân vào
cạm bẫy. Có điều chubgs ta tạm thời đều an toàn, chỉ là đã đi lòng vòng
trở về chỗ cũ rất nhiều lần mà thôi. Bây giờ, tớ sẽ dùng dao khắc ký
hiệu vào mỗi cửa hang mà chúng ta đi qua, các cậu nhớ phải cẩn thận
đấy.”

Lời của Tôn Kim Nguyên làm trái tim tôi như nhảy lên tới
tận cổ họng, chúng tôi vừa chiến đấu với một con xén tóc thành tinh
xong, bây giờ lại chui vào một mê cung chẳng rõ nông sâu thế nào, quả
đúng là vừa mới ra khỏi hang hổ thì đã gặp ngay miệng sói. Nói thực
lòng, phải đi lại trong mê cung thế này còn chẳng bằng đương đường chính chính chiến đấu với một con quái vật hữu hình, bởi vì như thế, bạn ít
nhất còn có thể nhìn thấy nó, sờ thấy nó, còn ở trong mê cung thì bạn
chẳng biết kẻ địch của mình là ai, cũng chẳng biết có những cơ quan cạm
bẫy nào đang chờ đợi mình, mà điều đáng sợ nhất là rất có thể bạn sẽ bị
nhốt ở đây mãi mãi, không thể đi ra ngoài được.

Lần này chúng tôi hết rẽ trái rồi lại chuyển sang rẽ phải nhưng sau khi đi bừa qua mười
mấy ngã rẽ vẫn không nhìn thấy ký hiệu nào mà Tôn Kim Nguyên để lại,
điều này khiến chúng tôi không kìm được phát rồ lên, nhủ thầm: Địa đạo
này rốt cuộc lớn đến chừng nào? Ở đây rốt cuộc có bao nhiêu ngã rẽ chứ?

Đứng trước một ngã ba đường, Vương Tiên Dao vừa thở hồng hộc vừa nói: “Không ổn rồi, tớ sắp phát điên lên mất rồi. Còn nhớ hồi nhỏ, bố tớ từng dẫn
tớ đi chơi trò mê cung trong công viên, tớ không tìm được đường ra, đã
nôn nóng đến phát khóc. Từ đó về sau, tớ không bao giờ dám chơi trò này
nữa, không ngờ hôm nay lại gặp phải một mê cung thực sự thế này, sao số
tớ xui xẻo thế nhỉ?”

Thấy Vương Tiên Dao bi quan như vậy, tôi bất giác không đành lòng, liền an ủi: “Tục ngữ có câu trời không tuyệt
đường người, lần trước dù gặp phải biết bao nguy hiểm nhưng đến cuối
cùng, chúng ta vẫn hóa nguy thành an đấy thôi. Hơn nữa, chúng ta còn có
Kim Nguyên nữa cơ mà, cậu ấy nhiều tài vặt lắm, chưa biết chừng lại có
thể đưa chúng ta ra ngoài luôn bây giờ ấy chứ!” Dứt lời, tôi liền đưa
mắt qua nhìn Tôn Kim Nguyên. Kỳ thực tôi cũng muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng cậu ta, vì tôi bây giờ nào phải là không nôn nóng.

Tôn Kim Nguyên nói: “Cứ đi tiếp xem thế nào thôi, lần này chỉ e tớ cũng chẳng làm gì được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.