Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần - Chương 31: Tôi Thích Cô : truyenyy.mobi

Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 31: Tôi Thích Cô




Khi Bộ Tiểu Ngạn lên tới nóc nhà, trước mặt một màu đỏ, một ngọn lửa bùng lên, chạy dọc theo sợi dây trói ở cổ chân hai nữ sinh, dây thừng cháy rất nhanh. Hai nữ sinh cảm thấy hơi nóng dị thường, quay đầu nhìn làm họ càng thêm sợ hãi hét lên, dùng sức giãy giụa muốn thoát, nhưng toàn toàn vô hiệu.

Bộ Tiểu Ngạn bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt. Ngọn lửa quá mạnh, trong nháy mắt hai cô gái đã bị lửa bao trùm. Mùi xăng nồng nặc phả vào mặt, tim Bộ Tiểu Ngạn đập nhanh: rốt cuộc có thù hận gì với hai cô gái nhỏ đó, mà làm ra hành động tàn nhẫn như vậy?

Bộ Tiểu Ngạn bước nhanh về phía trước, thấy dây thừng treo hai cô gái rất dày, nên không bị lửa bén nhanh, nhưng khuôn mặt hai nữ sinh bị thiêu đốt, tiếng kêu thê thảm làm cả trường đều im lặng --- tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ --- sự yên tĩnh càng làm nổi bật lên tiếng kêu gào thảm thiết quỷ dị và chấn động, cứ như tiếng hét này có thể xé nát cõi lòng của người khác.

Bộ Tiểu Ngạn chạy đua với thời gian! Vừa cởi áo khoác, vừa chạy đến mép mái nhà nhìn xuống. Xe cứu hỏa chưa đến, chỉ có chăn bông do đám sinh viên lôi ra từ ktx trải đầy dưới sân, có vài người nhanh chóng đi tìm bình chữa cháy, quay về phía Bộ Tiểu Ngạn hét: "Nhanh đưa họ xuống đây!!!"

Bộ Tiểu Ngạn cắn răng, quấn áo khoác quanh bàn tay, đi tới cởi dây thừng đang cháy hừng hực. Sức nóng như cắt ca cắt thịt tấn công về phía Bộ Tiểu Ngạn, Bộ Tiểu Ngạn bị nhiệt độ áp đảo, mắt hoàn toàn mờ đi.

"Nguy hiểm!!" - Tân vội vàng kéo Bộ Tiểu Ngạn lại, ôm chặt lấy cô: "Cô không muốn sống nữa phải không!!!"

"Họ cũng đang bị thiêu đó!!" - Bộ Tiểu Ngạn dùng sức tránh thoát.

"Họ không thể cứu được nữa!!"

"Thả tôi ra!!!"

Tân thật sự muốn đánh cô ngất đi rồi khiêng về nhà. Đúng là phiền!!!

"Tránh ra!! - Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói, Tân vừa quay đầu đã thấy Do rút súng nhắm ngay dây thừng đang cháy. Tân ôm Bộ Tiểu Ngạn xoay người ngã xuống, Do nổ hai phát súng, hai nữ sinh rơi xuống, hai tiếng bùm bùm vang lên, vừa vặn rơi trúng ngay đống chăn nệm dày cho sinh viên đặt ở dưới. Mấy sinh viên vội vàng dùng bình cứu hỏa phun tới, dập lửa trên người họ.

"Xe cứu thương! Xe cứu thương chưa tới sao?"

"Đừng chạm vào họ!!"

"Hình như, hình như......họ không cử động."

Tân vẫn như cũ ôm Bộ Tiểu Ngạn, hai người cùng nhìn xuống dưới, một mớ hỗn độn bên dưới. Tân rõ ràng cảm nhận được cơ thể Bộ Tiểu Ngạn đang run lên, tóc bị cháy một ít. Mắt cô đăm đăm nhìn xuống lầu, vẻ mặt sợ hãi hơn là đau buồn.

Trong lòng Tân mềm đi, càng ôm chặt Bộ Tiểu Ngạn, sợ cô lại đột nhiên biến mất. Tân đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô: "Đừng sợ.....Tôi ở bên cô,"

Do liên tục gọi điện thoại, trung tâm cứu thương, đồn cảnh sát, gọi khắp nơi. Hiệu suất quá thấp! Lâu như vậy vẫn không có ai đến cứu viện!

Do có chút áy náy nhìn Bộ Tiểu Ngạn đang run rẩy trong lòng Tân, trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng và câu nói của Bộ Tiểu Ngạn tối hôm đó: "Tôi rất thích cảnh sát, bởi vì họ là đại diện cho công lý....."

Sự bất lực kéo đến khiến Do muốn phát điên. Công lý!! Công lý!!! Thật nực cười! Thân là cảnh sát nhưng nàng chẳng làm gì được, ngoài việc nổ súng về phía hai sinh mạng đang vô vọng sắp chết, tận mắt thấy họ rơi xuống....

Cảm giác bất lực này là gì?

Tân không ngờ vừa mới rời khỏi phòng y tế chưa đến một tiếng, bây giờ lại quay về đây.

Trong phòng y tế rất yên tĩnh, Bộ Tiểu Ngạn ngây người ngồi trước mặt Tân, hai mắt thất thần nhìn vào đôi tay được băng bó của mình. Tay nàng bị bỏng nhẹ, có thể sẽ không thể dạy được một thời gian.

Tân nhẹ nhàng giúp Bộ Tiểu Ngạn chải lại mái tóc rối bù, nhẹ nhàng hỏi: "Tay còn đau không?" - Giọng nói nhẹ nhàng đến mức chính nàng cũng sợ, nhưng nàng thật sự không có tinh thần ở trước mặt cô gái đang hồn bay phách lạc này mà hét to. Bộ Tiểu Ngạn lúc này cần có ai đó để dựa vào....

Bộ Tiểu Ngạn lắc đầu.

Tân thở dài: "Tôi...chuyển về phòng. Tay cô bị thương, tôi sẽ chăm sóc cô."

Bộ Tiểu Ngạn cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, nước mắt rơi xuống.

"Xin lỗi....."

Tân ngồi xổm xuống, thở dài giúp cô lau nước mắt: "Tại sao lại nói vậy?"

Bộ Tiểu Ngạn cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng nước mắt cứ rơi mãi, vai run lên: "Tôi đối xử với cô như vậy.....cô vẫn còn..."

Tân thấy Bộ Tiểu Ngạn đang kìm nén đau khổ và xin lỗi, Tân cũng không khống chế được bản thân, dùng sức ôm cô vào lòng. Bỏ đi cái áo khoác, cơ thể Bộ Tiểu Ngạn mỏng manh đến mức làm Tân đau lòng. Chẳng lẽ, cô ấy luôn dùng cơ thể yếu ớt này, chống đỡ biết bao nhiêu chuyện bất công xảy ra với mình sao?

"Đồ ngốc...." - Tân vuốt ve tóc Bộ Tiểu Ngạn, nói: "Để tôi ở cạnh cô.....được chứ?"

Tân xưa nay chưa từng thể hiện sự dịu dàng, lần đầu nói ra mong muốn thật sự của mình. Nàng nâng khuôn mặt của Bộ Tiểu Ngạn đang chôn trong ngực mình lên, gạt đi mớ tóc rối trước trán Bộ Tiểu Ngạn, giúp cô lau nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vì sự dịu dàng của mình mà sợ hãi.

"Tôi thích cô, đừng đẩy tôi ra. Để tôi ở cạnh cô, được không?"

Tân nhìn vào hai mắt Bộ Tiểu Ngạn, Bộ Tiểu Ngạn cũng nhìn nàng. Cuối cùng cô không trả lời, cúi đầu.

Sự im lặng kéo dài 5 phút, Bộ Tiểu Ngạn hầu như không nói gì.

Tân dường như đã biết đáp án, bị từ chối sao? Nhưng....thấy không cam lòng!!

Tân nâng đầu Bộ Tiểu Ngạn lên, nghiêm túc nói với cô: "Bất luận thế nào, tôi sẽ chờ đến khi cô thẳng thừng từ chối tôi. Nếu cô không từ chối, tôi sẽ không lùi bước."

Giống như một lời tuyên chiến, Tân không phải đang chiến đấu với Bộ Tiểu Ngạn, mà đang chiến đấu với bản thân. Nàng không thể thuyết phục bản thân rằng, Bộ Tiểu Ngạn đã lay động được trái tim nàng. Cho tới nay, cuộc sống của Tân đều vô kỷ luật, sống theo kiểu không quan tâm bất cứ gì trên đời. Những người xung quanh nàng cũng giống như nàng, sống không mục đích, không nghĩ đến tương lai, sống trong một góc tối. Cướp bóc, ăn trộm, hút cần sa, lên giường với phụ nữ. Nàng không biết ngày mai sẽ thế nào, cho dù nàng thức dậy, bên ngoài ánh nắng chói chang cũng chẳng liên quan đến nàng. Trốn trong góc tối của căn phòng, kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ toàn một mùi uể oải. Cho tới nay, đó là cuộc sống của nàng, thế giới của nàng.

Nàng trước giờ chưa từng biết, bản thân sẽ bị hấp dẫn bởi một người như thế nào. Ai ngờ, người làm nàng biết yêu, lại là một phụ nữ như thế này.

Một người, cả đời có bao nhiêu tỷ lệ tìm thấy tình yêu đích thực? Cảm giác động tâm chắc chỉ có duy nhất một lần trong đời.

Tân không muốn từ bỏ, nếu không nàng cũng không thể thuyết phục chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.