Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hiếu Gia Hoàng Hậu - Chương 48: Kết: Trăng trên thành đơn bóng, ngàn năm chiếu thuyền quyên : truyenyy.mobi

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 48: Kết: Trăng trên thành đơn bóng, ngàn năm chiếu thuyền quyên




Khánh Dục năm thứ tư, tiết Vạn Thọ.

Mùa đông năm nay đến rất sớm, đông chí còn chưa tới, tuyết lớn đã liên miên không dứt phủ đầy mặt đất. Toàn bộ hoàng cung đều bị bao trùm trong
tuyết, đất trời trắng xóa một vùng. Ánh mặt trời tựa như cố ý vì tiết
Vạn Thọ xuất hiện, treo cao như một chiếc đèn lồng đỏ thẫm mới tinh,
trông rất đẹp mắt. Có cung nữ đi vào bẩm báo: “Hồi bẩm Tiết cô cô,
Thượng thư phòng tan học, Hoàng thượng đang đi tới nơi này”. “Nói nhẹ
một chút, đều đã nói mấy lần rồi. Thời điểm Thái hậu nương nương an giấc nghỉ trưa, thiên đại sự đều không được quấy nhiễu lão nhân gia người”,
ta hết sức đè thấp âm thanh giáo huấn. Nàng đang ở bên trong điện nghỉ
ngơi, tuy rằng mỗi ngày đều muốn nghỉ trưa, thế nhưng ta biết nàng ngủ
cũng không yên, vì thế ta lo lắng nàng nghe thấy tiếng nói ngoài cửa,
lại bừng tỉnh.

“Hoàng thượng tan học? Vậy hầu hạ ai gia đứng dậy đi”. Trong lòng không khỏi
ảo não một trận, quả nhiên đánh thức nương nương. Ta trừng mắt nhìn cung nữ lớn giọng vừa rồi một chút, vẫy tay gọi năm cung nữ hầu hạ nương
nương chải đầu thay y phục, đứng dậy bước vào trong điện. “Nương nương,
ngủ ngon giấc hay không?”. Ta đi tới bên cạnh lò sưởi, trước tiên gạt
gạt ngọn lửa, sau đó mới lại gần vén màn che lên. Nương nương ngẩng đầu
nhìn ta, vẫn còn buồn ngủ. Mái tóc đen dài nhẹ tựa mây buông xuống bên
tai. Đẹp như vậy. Ta không khỏi khe khẽ thở dài trong lòng, đẹp tới mức
làm cho người ta đau lòng. Nàng chỉ nhìn ta mỉm cười, không biết trong
lòng đang suy nghĩ cái gì. Nương nương trước mặt người khác đều không
cười, dáng vẻ lạnh như băng, nhưng nàng làm sao có thể biết, bất luận
người nào đứng trước mặt nàng, đều không kìm lòng được xuất thần.

“Ừm…”, nương nương chỉ hàm hồ trả lời một câu, ta biết nàng như vậy là vì
không muốn để cho ta lo lắng. Từ sau chặng đường mùa đông Mạc thành năm
ấy, thân thể nương nương không còn tốt như trước. Có một năm, chân nàng
đau đến mức đứng ngồi không xong, trong lòng ta nóng như lửa đốt, suýt
chút nữa lật tung cả Thái y viện lên. Từ đó về sau, nàng cũng không còn
nói một tiếng không thoải mái trước mặt ta, nhưng càng khiến ta thêm lo
lắng.

“Mì trường thọ của Hoàng thượng đã chuẩn bị cẩn thận?”. Ta đỡ nương nương
ngồi xuống trước gương đồng, sau đó từ từ chải mái tóc nàng. Nữ nhân Tư
Đồ gia qua các đời đều có tình cảm với hoa hồng, hiện tại hương hoa hồng nhàn nhạt từ đầu ngón tay ta và mái tóc nàng bay ra, thấm ruột thấm
gan, khiến cho ta cũng không nhịn được hít sâu vài hơi. “Nương nương yên tâm. Ta cố ý để tiểu trù phòng điện Từ Dương chuẩn bị mì trường thọ,
vậy so với Ngự thiện phòng còn muốn ngon hơn. Hoàng thượng vẫn thích
nhất ăn đồ do sư phó tiểu thiện phòng điện Từ Dương chúng ta làm”. Nói
tới đây, ngữ điệu của ta không khỏi nhẹ nhàng hơn. Mấy đầu bếp này đều
là ta tự tay chọn lựa từ Bình Nam, chính vì để nương nương khẩu vị vẫn
luôn không tốt ăn nhiều hơn một chút. Bây giờ ngay cả Hoàng thượng cũng
đặc biệt yêu thích đồ ăn điện Từ Dương, cũng coi như không uổng công ta
cực khổ một hồi.

Lời còn chưa dứt, ngoài điện vang lên một trận huyên náo. Từng tiếng thỉnh
an của cung nữ vang lên “Hoàng thượng vạn tuế, Minh Tuệ quận chúa thiên
tuế” không dứt bên tai. “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu cát tường!”, tiểu Hoàng Đế đứng cách nương nương vài bước, quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu. Minh Tuệ quận chúa ở phía sau Hoàng thượng non nửa bước
cũng quỳ xuống, thanh âm tuy nhẹ, nhưng mồm miệng hết sức rõ ràng: “Minh Tuệ thỉnh an Thái hậu nương nương, nương nương cát tường!”. “Đều đứng
lên đi”, nụ cười nương nương nở rộ trên gương mặt, nàng xoay người qua,
duỗi hai tay vè phía tiểu hài tử mặc trang phục thiên tử vàng óng, nhìn
bóng hình mập mạp kia bò lên nhào vào trong ngực nàng. Ta đứng bên cạnh
hai mẫu tử bọn họ, theo ánh mắt sủng nịch của nương nương, ta cũng cúi
đầu nhìn về phía đứa trẻ trong lòng nàng, khuôn mặt nhỏ béo mập phấn
nộn, đôi mắt tròn vo nhấp nháy dưới hàng lông mi dài, trong lòng cũng
cảm thấy vui mừng. Nương nương bình thường là người vô cùng nội liễm,
nhưng chỉ cần có tiểu Hoàng Đế bên cạnh, tình cảm của nàng làm thế nào
cũng không giấu đi được.

Chỉ thấy nàng hôn hai bên má tiểu Hoàng Đế, còn nâng mặt tiểu Hoàng Đế tỉ
mỉ ngắm nhìn. Mà tiểu Hoàng Đế cũng vui vẻ rạo rực nhìn nương nương:
“Mẫu hậu, hôm nay ở Thượng thư phòng, Điền Thái sư còn khích lệ nhi
thần!”. “Thật sao? Hôm nay không bướng bỉnh, còn làm cho Điền Thái sư
khích lệ con, thật không dễ dàng”, nương nương ôm tiểu Hoàng Đế ngồi
trên đùi, vừa cười vừa nhìn biểu hiện của hắn. Tiểu Hoàng Đế thấy mẫu
hậu không tin, cũng cuống lên: “Mẫu hậu không tin, có thể hỏi Minh Tuệ
muội muội. Minh Tuệ muội muội, ngày hôm nay Điền Thái sư có phải là đã
khen ngợi trẫm?”. Minh Tuệ quận chúa sau khi đứng dậy vẫn ở tại chỗ
không nhúc nhích, bây giờ thấy mọi người đều nhìn nàng, chỉ hé miệng
cười không nói. “Minh Tuệ, Thái sư ngày hôm nay khen ngợi Hoàng đế ca ca của con như thế nào?”. Nương nương đối với chất nữ này cũng hết sức
thương yêu, vẫy tay gọi Minh Tuệ tới bên người. Minh Tuệ ngoan ngoãn đi
tới bên cạnh mẫu tử hai người, tiểu Hoàng Đế rất tự nhiên đưa tay ra, mà Minh Tuệ cũng không nửa phần ra vẻ, để cho tiểu Hoàng Đế nắm tay nàng.

“Hồi Thái hậu, Điền Thái sư xác thực là khích lệ Hoàng Đế ca ca. Văn chương
của Hoàng Đế ca ca khiến Thái sư nhìn đều tán thưởng không ngớt, nói
Hoàng Đế ca ca thiên tư thông tuệ, trạch tâm nhân hậu, có phong độ đế
vương”. Lời này nói ra từ trong miệng Minh Tuệ mới tám tuổi, rất có ý vị tiểu đại nhân, khiến cho các cô cô, cung nữ bên cạnh cũng không nhịn
được khanh khách cười lên. Mà tiểu Hoàng Đế chỉ nhìn về phía Minh Tuệ,
vẻ mặt vui mừng.

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương cố ý để tiểu trù phòng chuẩn bị mì trường
thọ, đến, mau nhân lúc còn nóng ăn đi”. Nhìn thấy cung nữ mang mấy chung bạch ngọc nhỏ tiến vào, ta vội vàng nói. Mì nóng hổi, tỏa ra mùi hành
hẹ dễ ngửi, ta nhìn thấy nương nương gật gật đầu khen ngợi với ta. Nếu
như có thể để cho nương nương thường ngày khẩu vị không tốt cũng phải
hài lòng, mấy vị đại sư phụ tiểu trù phòng đúng là tay nghề rất tốt.

Tiểu Hoàng Đế càng là không kiềm chế nổi, trở mình một cái trượt từ trên
người nương nương xuống, chạy về phía cung nữ bên cạnh, ghé sát vào ngửi một cái, sau đó dùng giọng nói non nớt thốt lên một câu: “Thật là
thơm!”. Ta cười, vừa định nói tiểu Hoàng Đế ăn nhiều một chút, đã thấy
hắn vươn tay nâng lên một bát. Ta cả kinh bật thốt lên: “Vạn tuế gia,
cẩn thận nóng, ngài để chúng nô tài bưng là được rồi”. Lời còn chưa dứt, liền thấy tiểu Hoàng Đế cẩn thận từng li từng tí bưng tô mì tới trước
mặt nương nương, sau đó cung cung kính kính nâng lên trên đỉnh đầu. “Mẫu hậu, ngày hôm nay tuy nói là tiết Vạn Thọ, là sinh nhật của nhi thần,
nhưng cũng là ngày mẫu hậu chịu cực khổ sinh hạ nhi thần, vì thế tô mì
này hẳn phải do nhi thần hiếu kính mẫu hậu trước tiên”. Nghe thấy như
thế, mọi người xung quanh đều dừng lại, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn
đôi mẫu tử tôn quý nhất thiên hạ này. Nương nương nhẹ nhàng nhận bát mì
đặt lên bàn, vành mắt bất giác đỏ lên. Nụ cười như vậy, đã lâu lắm rồi
ta không được nhìn thấy. Mạc thành năm ấy, Tư Đồ Đại Tướng quân bị
thương suýt chút nữa mất mạng, nương nương thật vất vả chờ Đại Tướng
quân tỉnh lại, cũng là quay về phía nhị ca nàng nhợt nhạt mỉm cười như
thế. Tĩnh lặng như vậy, khiến người ta không đành lòng quấy rầy. Mà
nương nương giờ khắc này, trái tim nàng có thể đã trở lại bên người kia ở năm tháng nào đó.

Ăn qua thọ yến ở điện Từ Dương, một đoàn người di chuyển tới trên thành
lầu Tuyên Hoa môn. Bách tính kinh thành vì mừng tiết Vạn Thọ của Hoàng
thượng, ở trước cửa Tuyên Hoa môn bắn pháo hoa. Từng chùm từng chùm muôn hồng nghìn tía, pháo hoa lấp lánh tựa như tơ lụa tỏa ra giữa màn đêm,
rực rỡ tới mức khiến người ta không dám chớp mắt, chỉ lo bỏ lỡ một sắc
màu nào. Tiểu Hoàng Đế rất hưng phấn, lôi kéo Minh Tuệ quận chúa chạy
tới một bên tường thành, thỉnh thoảng dùng tay chỉ lên bầu trời, nếu gặp pháo hoa liên hoàn, còn có thể vui vẻ cười to lên. Nương nương đứng sau lưng cách bọn họ không xa, thất thần nhìn hai đứa trẻ trước mắt. Một
khắc đó, bóng lưng gầy gò của nàng cô độc trong gió, mặc cho gió thổi áo váy bay phần phật. Ta biết, qua nhiều năm như vậy, cho dù bên người
huyên náo thế nào, trong lòng nàng vẫn cô đơn.

“Nương nương, gió lớn rồi, khoác áo choàng lên thôi”, ta cầm áo choàng bước
tới sau lưng nương nương, giúp nàng chậm rãi buộc lên. “Đều là ngươi suy nghĩ chu đáo”, nàng quay đầu cười với ta, sau đó tiếp tục nhìn tiểu
Hoàng Đế và Minh Tuệ quận chúa. Nàng vẫn nhàn nhạt mỉm cười. Gió thổi
mái tóc tung bay, ta đột nhiên phát hiện nơi khóe mắt nương nương cũng
có một nếp nhăn khó thấy. Bình thường chưa từng chú ý tới, chỉ khi nương nương cười, ta đứng gần như vậy mới tình cờ liếc thấy một chút. Trong
lòng ta đột nhiên trào dâng một nỗi chua xót không tên, chậm rãi hiện
lên trên vành mắt. Ta không muốn để nương nương thấy mình thất thố, vội
vàng ngắt lời nói: “Lại qua mấy năm, là có thể cho Hoàng thượng và Minh
Tuệ quận chúa đại hôn. Thái hậu nương nương chờ ôm hoàng tôn được rồi”.
Nương nương vừa há miệng định nói gì, “ầm” một tiếng vang lớn, một chùm
pháo hoa bảy sắc bay lên, hoa lớn trùm lên hoa nhỏ, lại tản ra xung
quanh vô số đóa hoa bé xíu, khiến người ta đếm không xuể, chỉ hận không
thể sinh thêm một đôi mắt, để nhìn toàn cảnh màn đặc sắc này. Ngay cả ta đã quen xem pháo hoa cung đình rực rỡ, cũng không khỏi có chút chấn
động. Lúc này bên tai đột nhiên lướt qua giọng nói non nớt của tiểu
Hoàng Đế: “Minh Tuệ muội muội, chờ sau này muội làm Hoàng hậu của trẫm,
trẫm mỗi ngày đều bắn pháo hoa thật to cho muội xem, chỉ cần muội cao
hứng”.

“Trở về thôi”, nương nương đột nhiên nói, xoay người quay lại. Pháo hoa phía sau vẫn vang lên từng tiếng nổ lớn, nương theo tiếng hô kinh ngạc của
mọi người, ở trong màn đêm tỏa ra sự mỹ lệ không gì sánh kịp. Mà ta chỉ ở một khắc như vậy, mới thấy thoáng qua chút tâm tình của nương nương. Mà những điều này, ta nghĩ bất kỳ văn nhân mặc khách nào, kể cả những danh gia, cho dù dùng lời lẽ văn hoa thế nào, cũng không thể hoàn toàn diễn
tả hết. Bởi vì đó là một đoạn truyền kỳ, là một nữ tử dùng tuổi thanh
xuân, người thân cùng hạnh phúc một đời đổi lấy.

Đoàn người yên lặng trở về điện Từ Dương, bên tai ta vẫn vang lên câu nói
vừa rồi của tiểu Hoàng Đế: “Minh Tuệ muội muội, chờ sau này muội làm
Hoàng hậu của trẫm, trẫm mỗi ngày đều bắn pháo hoa thật to cho muội xem, chỉ cần muội cao hứng”. Nghĩ tới đây, ta không khỏi nở nụ cười. Đúng
vậy, Minh Tuệ quận chúa, ngươi sẽ là một Hoàng hậu Tư Đồ gia khác, sẽ
như các vị Hoàng hậu trước đây của gia tộc Tư Đồ, cùng thiên tử Thượng
Quan gia bắt đầu một đoạn truyền kỳ mới. Ta lại nhìn bóng dáng gầy gò mà thẳng tắp kia, lần này, nước mắt của ta không kìm nén nữa, mặc nó chậm
rãi theo khuôn mặt chảy xuống. Con đường nàng đi là khó khăn cỡ nào,
nhưng ta chưa từng nghe nàng nói một câu oán giận. Gia tộc Thượng Quan
cùng Tư Đồ, ân oán tình cừu, không may bắt đầu trên người nàng, tất cả
cũng trên người nàng kết thúc. Từ nay về sau, hậu thế biết được, vĩnh
viễn chỉ là Hoàng Đế Hoàng triều Thượng Quan cùng Hoàng hậu Tư Đồ gia
đời đời kiếp kiếp tình cảm bền vững như vàng đá, ân ái mỹ mãn. Mà với
nàng, Tư Đồ Gia, cho dù trên người nàng từng xảy ra chuyện gì, cũng
giống như pháo hoa này, có thể đã từng tồn tại, có thể đã từng rực rỡ,
nhưng tất cả vể sau trong kí ức mọi người, chớp mắt một cái, đã hóa tàn
tro, cuối cùng ngay cả chút vết tích cũng không thể tìm ra. Có thể đến
lúc đó, ta là một cung nữ bạc đầu, sẽ nhàn nhã ngồi ở một góc nào đó
chốn thâm cung, nói liên miên một chút chuyện cũ tiền triều không muốn
người biết.

~*~

Khánh Dục năm thứ mười một, ngày mùng bảy tháng bảy, Hoàng thượng đại hôn,
sắc lập chất nữ của Thái hậu, Tư Đồ Minh Tuệ quận chúa làm Hoàng hậu,
làm chủ điện Chiêu Dương.

Khánh Dục năm thứ hai mươi bảy, Thái tử Thượng Quan Dung sắc phong nữ tử
trong dòng tộc Hoàng hậu, Tư Đồ Thuyền Quyên làm Thái tử phi, làm chủ
Đông cung.

Khánh Dục năm thứ hai mươi tám, ngày hai mươi tháng giêng, Thái hậu Tư Đồ Gia bệnh nặng qua đời tại điện Từ Dương, hưởng thọ bốn mươi chín tuổi.
Hoàng Đế Thượng Quan Dương vô cùng bi thương, ngừng thượng triều mười
ngày, chư Vương cùng văn võ bá quan, Công chúa, Vương phi cùng tất cả
mệnh phụ, đều tập trung khóc tang, mặc tang phục hai mươi bảy ngày.

Ngày hai mươi bảy tháng hai, truy phong Thái hậu là Nhân Trang Hiếu Gia
Hoàng hậu, ngày mùng tám tháng tư nhập táng địa cung. Mùng bốn tháng
giêng năm sau, thái miếu Thăng thôn, đổi thành Thánh Thiên thành, cung
kính nhớ ơn An Nhân Trang Hiếu Gia Hoàng hậu.

~Hoàn~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.