Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 1094: Tường vy cấm khúc (4) : truyenyy.mobi

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1094: Tường vy cấm khúc (4)




Nguyên chủ rất ít khi lên lớp, cho nên cô xuất hiện ở lớp học khiến cả lớp rất kinh ngạc.

Nguyên chủ nổi tiếng trong Huyết tộc, ở trường cũng nổi tiếng như vậy… côn đồ vi phạm nội quy.

“Sao cô ta lại đến…” 

“Tôi còn tưởng rằng cả học kỳ này cũng không thấy được cô ta cơ.”

“À, lần trước tôi thấy cô ta và nam thần Đồng Diệp ở cùng một chỗ, có phải bọn họ quen biết nhau không?”

“Không thể nào, nam thần Đồng Diệp sao có thể không có mắt nhìn người mà quen với cô ta như vậy được.” 

“Phất Vũ đẹp quá, chỉ là tính cách hơi…”

Đám sinh viên xì xào bàn tán, không ảnh hưởng gì đến Minh Thù.

Cô ném tất cả những đồ đạc ngổn ngang trên bàn mình vào túi xách không biết đã bao lâu không dùng đến, sau đó mang túi xách rời đi. 

“Cô ấy đi đâu vậy?”

“Không học nữa ư?”

Đợi sau khi Minh Thù rời khỏi, có người đi theo ra ngoài, phát hiện Minh Thù đến lớp năm hai. 

Vì giá trị thù hận và cục cưng, đương nhiên phải đổi một lớp khác.

Có điều giáo viên ở đó có chút khó xử, dù sao nếu thực sự để học sinh tự do đổi lớp, sau này học sinh cứ thế muốn đổi là đổi ư? Chẳng phải trường học sẽ loạn lên sao.

Cuối cùng Minh Thù tìm đến Đồng Diệp, Đồng Diệp cho Minh Thù lý do học bù… không biết là đã âm thầm làm gì… thành công cho Minh Thù đổi lớp. 

Lớp năm hai.

Học sinh ngồi vị trí gần cửa sổ đang cúi đầu nhìn di động. 

… Đoạn video bị cướp mất rồi.

Cô gái khẽ nhíu mày, ngón tay trắng mịn khẽ gõ nhẹ.

… Bị ai cướp mất? 

Cô gái vẫn chưa hồi phục, một cô gái khác liền chạy tới chỗ này: “Sa Sa, vừa rồi tôi nghe nói Phất Vũ kia chuyển tới lớp chúng ta.”

Quan Sa ngẩng đầu lên, vẻ nghi hoặc ngập tràn gương mặt yêu kiều: “Gì cơ?”

“Chính là Phất Vũ bị trường liệt vào danh sách học sinh cần chú ý, cô ta sắp chuyển đến lớp chúng ta. Nói cũng lạ, có họ Phất sao? Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy…” 

Quan Sa cũng chính là Thụy Sa, cô ta thay đổi thân phận và tên của nữ chính.

Quan Sa nắm chặt di động: “Tại sao cô ta lại muốn đến lớp chúng ta?”

Phất Vũ kia… lần trước đã nhận ra cô ta, bây giờ lại muốn chuyển đến lớp cô ta là vì sao? 

“Không biết nữa.” Nữ sinh kia lắc đầu, ngược lại khẩn trương hỏi: “Sa Sa sao vậy? Sắc mặt của cậu không tốt lắm.”

Quan Sa vội thu lại mấy phần: “Không sao, có thể là do tối qua không nghỉ ngơi tốt.”

Nhưng đúng lúc này ngoài phòng học náo nhiệt tưng bừng. 

Quan Sa ngẩng đầu nhìn lại, bước vào trước là Đồng Diệp, Minh Thù theo sau một bước.

Cô bước vào phòng học, trước tiên là đưa mắt nhìn Quan Sa.

Khóe miệng Minh Thù cong lên. 

Quan Sa hơi hồi hộp trong lòng, một loại dự cảm vô cùng không tốt dâng lên trong đầu.

“A…”

Sau lưng Minh Thù vang lên tiếng thét chói tai, nam sinh từ từ đi đến cửa trong vòng vây của đám nữ sinh. 

Trên gương mặt đẹp trai là sự xa cách và thờ ơ.

Đây chính là nam chính Sở Việt.

Sở Việt liếc mắt nhìn những sinh viên trong phòng học, dừng lại trên người Quan Sa. 

Quan Sa nhìn thấy Sở Việt lập tức đứng dậy bước tới: “Sao anh lại đến đây?”

Sở Việt đưa thứ trong tay cho cô ta: “Bữa sáng.”

Nữ sinh xung quanh Quan Sa ước ao ghen tỵ đưa mắt nhìn bữa sáng: “Mau lên lớp đi, anh về trước đây.” 

Nếu như trước kia, Quan Sa nhất định sẽ nói chuyện một lúc với Sở Việt, nhưng hôm nay Minh Thù ở đây, cô ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có thể thúc giục Sở Việt rời đi.

Sở Việt gật đầu, lúc quay người hơi dừng lại một chút.

Huyết tộc trong trường chỉ cần không dùng phương pháp đặc biệt để che đậy như Quan Sa thì đều có thể cảm nhận được. 

Sở Việt đương nhiên biết Phất Vũ.

Nhưng hắn nhớ Phất Vũ cũng không ở lớp này.

“Em đưa anh ra ngoài…” Quan Sa thấy vậy lập tức ôm lấy cánh tay Sở Việt, nửa thúc giục đưa hắn ra khỏi lớp. 

Quan Sa vừa đi khỏi, đám nữ sinh bắt đầu ồn ào.

“Hu hu hu… nam thần của tôi…”

“Quan Sa dựa vào cái gì mà lại ở chung với nam thần, nam thần còn đưa bữa sáng cho cô ta nữa.” 

“Ai biết được cô ta dùng thủ đoạn gì dụ hoặc nam thần, nam thần nhất định là bị cô ta mê hoặc, rõ ràng nam thần của tôi là kiểu nam thần không gần nữ sắc mà!”

“Phải đấy phải đấy!”

“Cũng may, chúng ta vẫn còn nam thần Đồng Diệp…” 

Các nữ sinh tìm sự an ủi, nhưng vừa quay đầu liền thấy Đồng Diệp đang giúp Minh Thù dọn bàn.

Trong không khí dường như có âm thanh thứ gì đó bị vỡ.

Nam thần Đồng Diệp kè kè bên cạnh Phất Vũ đã sớm lan truyền khắp trường, không ngờ lại là sự thật. 

Chỉ là kè kè bên cạnh… không chừng là bạn bè thì sao?

Ai mà không có vài người bạn cặn bã!

Trong lòng đám nữ sinh được an ủi một phen. 

Nhưng cảnh Sở Việt đưa bữa sáng cho Quan Sa vừa rồi vẫn khiến bọn họ tức giận, cuối cùng một nữ sinh cắn răng nghiến lợi phát tiết: “Chúng ta phải dạy dỗ Quan Sa một chút, xem cô ta đắc ý thế nào.”

“Dạy dỗ kiểu gì?”

Đám nữ sinh chụm lại một chỗ cùng nhau thảo luận. 

Minh Thù rất hứng thú quan sát, thuận tiện lôi ra ít lương thực, gắn ống hút vào mùi máu tươi khiến Đồng Diệp nhanh chóng quay đầu lại nhìn: “Bà cô ơi!”

“Ơi.”

“…” Đồng Diệp cầm một quyển sách ném qua, Minh Thù đưa tay đỡ được, Đồng Diệp tức đến mức chống nạnh: “Đây là trường học, cô tem tém bớt đi!” 

“Ừm, được.” Minh Thù đồng ý rất nhanh, nhưng không hề có một chút ý định để lương thực đang cầm trong tay xuống.

Đồng Diệp nhìn bộ dạng này của cô, nào có ý định tem tém lại.

Hắn đau cả đầu, vẫn cảm thấy cô có gì đó sai sai… 

Nữ sinh bên kia mang một chậu nước tới, đạp lên bàn chân tay đặt trên cửa.

Minh Thù thả ống hút ra, nhắc nhở bọn họ: “Mọi người tốt nhất là khóa cánh cửa trước mặt lại.”

Đám nữ sinh đồng loạt nhìn về phía Minh Thù. 

Tình địch hư hư thực thực vừa mới phong của bọn họ… mà lại nhắc nhở bọn họ?

Nhớ trước kia mỗi lần dạy dỗ Quan Sa, không phải bị vận may của Quan Sa tránh được thì chính là gặp Sở Việt, cuối cùng đám nữ sinh quyết định khóa cánh cửa trước mặt lại.

Quan Sa là Huyết tộc, sao không biết mấy trò mèo này. 

Có điều đám nữ sinh này càng ghen tỵ cô ta lại càng đắc ý trong lòng, trước đây cô ta cũng như những nữ sinh này, bây giờ cô ta lại là đối tượng ghen tỵ của bọn họ.

Có lúc Quan Sa còn cố ý giả vờ để tranh thủ sự bảo vệ của Sở Việt.

Cho nên khi Quan Sa quay về, biết rõ có bẫy vẫn dứt khoát đẩy cửa bước vào. 

"Rào rào…"

Cả chậu nước tưới lên người Quan Sa.

Đám nữ sinh vẫn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Sở Việt vừa rời khỏi lại quay lại, khoác áo khoác lên người Quan Sa. 

Ánh mắt lạnh lùng của Sở Việt đảo qua phòng học: “Ai làm?”

Khí thế trên người Sở Việt tản mát ra quá dọa người, mấy nữ sinh kia không dám lên tiếng.

“Tôi.” 

Minh Thù lười biếng nhấc tay.

Đám nữ sinh không thể tin được nhìn về phía Minh Thù.

Cô… Cô lại đổ vỏ cho bọn họ ư? 

Đồng Diệp nhìn bọn họ sợ đến ngây người, quên cả phản ứng.

Sở Việt nhíu mày: “Vì sao làm vậy?”

Minh Thù chống cằm, cười rồi nói: “Chẳng vì sao cả.” 

Sở Việt tỏ vẻ lạnh lùng: “Cô đang gây hấn với tôi?”

Hắn là Huyết tộc, Phất Vũ cũng là Huyết tộc, Sở Việt cho rằng như vậy cũng không có vấn đề gì.

“Không phải.” Minh Thù khẽ đưa ngón tay chỉ vào Quan Sa: “Tôi đang chọc tức cô ta, anh đừng tự dát vàng lên mặt mình.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.