"Tôi phải đi rồi, Thanh Thu, cậu có đi không?" Hoàng Hạc Tây Quy vừa ra liền vội vã rời đi, Vương Hà Dương bị gọi đi, tất nhiên không ai cản hắn.
Đợi Vương Hà Dương trở về, hiện trường cũng chỉ còn lại có Minh Thù và Giang Lưu.
"Người đâu?"
"Đi rồi."
"..."
Tổng giám đốc mắng đúng, đầu hắn đúng là chỉ toàn chứa nước.
Minh Thù tìm trong hội trường một vòng, muốn hẹn cùng phiếu đổi đồ ăn vặt, nhưng ngay cả bóng của phiếu đổi đồ ăn vặt cũng không thấy đâu.
Minh Thù thở dài, rửa tay rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
"Soạt soạt."
Bên cạnh lối đi an toàn một có một loạt âm thanh kỳ lạ, giống như có gì đó bị lật tung về sau, rồi bị kéo trên mặt đất.
Minh Thù nhìn sang rồi đi qua.
Cô chợt đưa tay che ngực, xoay người nhìn về nơi vừa rồi phát ra âm thanh.
Lối đi an toàn rất tối, trên mặt đất các đồ vật rơi loạn, lại giống như có dấu vết đánh nhau.
Thế nhưng trong lối đi không có ai, trên cầu thang cũng rất yên tĩnh.
Minh Thù cầm điện thoại chiếu lên mặt đất, trên những đồ vật tìm được mấy giọt máu, giọt máu theo lối cầu thang đi lên trên.
Minh Thù đi dọc theo đường đi, xuyên qua một hành lang nối tiếp sang tòa nhà cao ốc bên cạnh, sau đó vết máu không thấy đâu nữa.
Minh Thù nhíu mày, dựa vào trực giác đi lên tầng cao nhất của cao ốc.
Tầng cao nhất rất lớn, Minh Thù lượn quanh nửa vòng, mới nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục công nhân vệ sinh, kéo một người đàn ông mặc âu phục đi lên sân thượng.
Người kia không chú ý tới Minh Thù, đang giữ người mặc âu phục sát mép sân thượng, lúc này hắn chỉ cần buông tay, người mặc âu phục sẽ rơi xuống.
Lúc hắn ta đang chuẩn bị buông tay, sau gáy hắn bỗng dưng đau nhói, trước mắt biến thành màu đen, nhưng trước khi mất đi ý thức, hắn vẫn dùng sức đẩy người mặc âu phục xuống.
Minh Thù giữ lại người mặc âu phục, vì lực quán tính cô cũng bị kéo theo một đoạn, phải bám vào vật bên cạnh mới đứng vững được cơ thể.
Kéo người kia lên, Minh Thù nhìn gương mặt đó, vẻ mặt không biến hóa chút nào.
"Tỉnh lại đi." Minh Thù dùng sức vỗ vỗ mặt của hắn: "Này, tỉnh lại đi!"
Nhưng mà đối phương không có bất kỳ phản ứng nào.
Minh Thù chống cằm, nhìn hai người ngất đi.
Cuối cùng Minh Thù quyết định đánh người mặc trang phục công nhân vệ sinh một trận tơi bời, sau đó trói lại giấu ở một chiếc tủ vứt ở trên sân thượng.
-
"Kẹt."
"Kỷ Hòa Bảo Bảo, cô đã về rồi." Vân Ngư nghe tiếng cửa mở, hấp ta hấp tấp chào đón: "Thi đấu báo danh sao... Đây đây đây... là ai?"
Vân Ngư nhìn Minh Thù kéo theo một người đàn ông đi vào, vẻ mặt mờ mịt.
"Nhặt được." Minh Thù ném người kia lên chiếc giường một, thở hồng hộc hỏi Vân Ngư: "Nhanh, mang cho tôi ít đồ ăn vặt cứu mạng."
Vân Ngư đưa đồ ăn vặt đang cầm trong tay cho cô.
Vân Ngư tiến lên quan sát người đàn ông trước mặt: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, cô nhặt được chỗ nào... thật là đẹp trai. Này không phải là người yêu cô chứ? "
"Thực sự nhặt được." Minh Thù vừa ăn đồ ăn vặt vừa trả lời.
"Ồ..." Vân Ngư kéo dài giọng, hiển nhiên không tin, bộ dạng còn tỏ vẻ thái độ.
Minh Thù tập trung ăn đồ ăn vặt, cũng lười giải thích.
Vân Ngư nhìn xung quanh người kia một lúc lâu, sờ cằm: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, hắn bị sao vậy? Tôi cũng không ngửi thấy mùi rượu."
"Đại khái bị người ta đánh cho bất tỉnh."
Vân Ngư hoảng sợ nhìn về phía Minh Thù.
Cô đột nhiên xông lại, giữ chặt hai vai Minh Thù lắc: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, dù cô có thích hắn, cũng không cần phạm tội chứ!"
Minh Thù ôm lấy đồ ăn vặt.
Đã nói là nhặt được mà.
Vân Ngư lắc hai cái, đột nhiên buông Minh Thù ra, suy nghĩ theo kiểu Sherlock Holmes: "Có điều đẹp trai như vậy... có thể phạm tội một lần, cũng không tệ."
"..."
Cô gái này say mê công việc tư duy trẫm không hiểu.
Vân Ngư có việc nên rời đi, Minh Thù ngồi trong túc xá, đến khi ánh nắng chiếu về phía chân trời, người kia mới mơ màng tỉnh lại.
Người kia mở mắt dò xét những đồ trang trí lạ mắt trên đỉnh đầu.
Đầu đau như búa bổ.
Hắn đưa tay lên sờ, thấy ướt.
Đưa lên trước mặt nhìn, tất cả đều là máu.
Người đàn ông: "..."
Hắn chầm chậm ôm đầu chống tay ngồi dậy, nhìn về phía người sống duy nhất trong phòng.
Cô gái nghiêng người ngồi bên trong ánh nắng chiều, nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng bay lượn, cùng chiếc bóng mảnh mai của cô quấn lấy nhau.
Toàn bộ hình ảnh đẹp vô cùng.
"Đây là đâu?"
Minh Thù từ từ quay đầu: "Ký túc xá nữ."
Ký túc xá nữ? Ánh mắt người kia liếc nhìn xung quanh: "Tại sao tôi lại ở đây?"
"Bị bắt cóc." Minh Thù cười: "Có sợ không?"
"Tôi đã gặp cô ở biệt thự." Vẻ mặt người kia như bảo đừng nghĩ có thể gạt được tôi.
"Tôi tới biệt thự, không phải là để thăm dò hành trình của anh, mà là để bắt cóc Tư tiên sinh." Minh Thù bình tĩnh nói bừa.
Tư Trầm: "..."
Tư Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tòa nhà quen mắt phía xa xa, hắn hừ một tiếng: "Cô bắt cóc tôi, còn mang tôi về trường học sao?"
Diễn viên Minh Thù vòng tay qua ngực, nheo mắt trả lời: "Ai đoán được anh sẽ ở trong trường học chứ?"
Tư Trầm: "..."
Không phải thực sự bị bắt cóc chứ?
Từ Trầm đưa tay sờ lên người mình, điện thoại di động vẫn còn, hắn lấy điện thoại ra, người trước mặt không có phản ứng, lại ấn hai lần đối phương cũng không có phản ứng.
Con nhóc này dám đùa giỡn hắn.
Trên điện thoại di động tất cả đều là cuộc gọi chưa nhận.
Vừa lúc đó trợ lý gọi điện thoại tới.
Tư Trầm vừa mới kết nối, màn hình điện thoại lập tức đen xì, tự động tắt máy.
Tư Trầm: "..."
Tự nhiên hết pin!
"Cô nhìn thấy ai đánh tôi?" Tư Trầm từ chiếc giường nhỏ đứng lên, cao ngạo nhìn xuống Minh Thù, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ, nếu không phải là một khuôn mặt dễ nhìn, đoán chừng chính là thổ phỉ.
"Có thấy."
"Là ai?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết." Minh Thù che miệng, cười vô cùng ôn hòa.
Tư Trầm khó chịu: "Cô muốn cái gì?"
Minh Thù mỉm cười: "Tôi cứu anh một mạng, chẳng lẽ anh không muốn lấy thân báo đáp sao?"
Tư Trầm nhắm mắt lại, vẻ khó chịu không che dấu từ trên người hắn biểu hiện ra: "Một triệu."
"Một triệu đã đủ mua một cái mạng này? Tính mạng của Tư tiên sinh lại rẻ như vậy sao, tôi là kéo anh từ cận kề cái chết trở về, còn lãng phí rất nhiều đồ ăn của tôi."
Tư Trầm muốn đá bay đồ đạc xung quanh, nhưng trong phòng này nhìn không thấy vật gì có thể đá được, hắn chỉ có thể đè nén xúc động xuống.
Vẫn tỏ ra vô cùng khó chịu: "Mười triệu, nói cho tôi biết, người tấn công tôi là ai!"
"Tôi... không... nói... cho... anh... biết."
Tư Trầm: "..."
Đau đầu quá.
Thân thể Tư Trầm lung lay, bị ngã ngồi trở về trên giường.
Minh Thù đứng bật dậy, không biết có phải Tư Trầm bị ảo giác không, vừa rồi hắn thấy trong mắt cô lóe lên một tia lo lắng.
Thế nhưng nhìn lại lần nữa, cô gái chỉ cười nhẹ nhàng đi sang bên cạnh.
Mất máu quá nhiều vừa rồi lại nói, khiến cho Tư Trầm choáng váng.
Hắn nhìn Minh Thù mang đồ qua, thô lỗ đè hắn lên giường, xoay người.
"Cô..." Tư Trầm giãy dụa, thế nhưng đầu choáng váng, tay chân cũng bắt đầu vô lực.
"Đừng nhúc nhích." Minh Thù ấn hắn xuống.
Tư Trầm cảm thấy cái đầu cao quý của mình ở trong tay đối phương, trở thành phế phẩm không đáng một xu.
Cô ta lại dám ấn đầu hắn xuống như thế.
Không biết là vật gì ấn vào vết thương của hắn, Tư Trầm há hốc miệng kinh ngạc, sau đó hôn mê bất tỉnh.