Ba ngày sau, Minh Thù ôm đủ loại điểm tâm, trừng mắt lớn mắt nhỏ với anh hùng hào kiệt võ lâm giang hồ.
Tuổi Minh Thù quả thật còn nhỏ, nếu không phải là quy tắc truyền ngôi minh chủ, chắc sẽ không ai ủng hộ nàng.
Thế nhưng Phi Hổ môn không nghĩ vậy, Chu hộ pháp của Phi Hổ môn tận mắt nhìn thấy, Minh Thù ung dung đánh bay Trác công tử.
Cho nên ở giữa các môn phái, Phi Hổ môn rất mực cung kính đối với Minh Thù.
Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Minh Thù thật nghi ngờ không biết bọn họ có phải muốn cướp điểm tâm không.
Nàng che khay lại hỏi: “Mọi người muốn ta đến làm gì?”
“Khụ khụ…” Trưởng lão của môn phái nào đó đứng ra: “Minh chủ, người cũng đã biết sự việc rồi, mời minh chủ đến chỉ là muốn mời người chủ trì võ đài, thần kiếm sẽ thuộc về người thắng cuộc cuối cùng.”
Minh Thù nghiêm túc hỏi: “Ta có thể tham gia không?”
Các môn phái: “…”
“Ha ha…” Có người dám cười: “Minh chủ cũng là một phần tử của võ lâm, đương nhiên có thể, chỉ là… như vậy sẽ khó tránh khỏi mất đi tính công bằng công chính.”
Ý là, không thể tham gia.
Ai cho ngươi quyền phán xét!
“Minh chủ còn trẻ tuổi, thật ra có thể xem nhiều một chút, về sau còn nhiều cơ hội, nếu không đến lúc đó những lão già chúng ta sẽ ức hiếp minh chủ thôi.” Chưa đủ lông đủ cánh, mà dám cạnh tranh cùng bọn họ.
Người của các phái nhao nhao bàn luận.
“Cho nên ta không dám làm chủ trì cuộc so tài võ đài cho các ngươi, còn không thể tham gia để lĩnh giải, ta dựa vào gì mà làm đây?”
Chuyện này là một vụ mua bán lỗ vốn nha!
“Người... Người là minh chủ mà.”
Minh chủ không phải để làm những chuyện này?
Minh Thù run chân không cần giữ hình tượng: “Minh chủ thì sao? Minh chủ không phải là người sao? Minh chủ phải vì các ngươi làm chủ trì đến mệt chết ư? Các ngươi sẽ cho đồ ăn… tiền sao?”
Ơ…
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau.
Minh chủ đây là ý gì?
Không biết…
Bánh Bao hận lúc này không thể tìm một chỗ chui vào, miễn là lát nữa minh chủ nói ra điều gì, minh chủ thật không còn mặt mũi gì nữa.
“Muốn ta giúp các ngươi chủ trì cũng được, đóng góp là được, dù sao ta đối với kiếm gì đó cũng không có hứng thú.” Đánh nhau không bằng ăn đồ ăn vặt.
Đóng… góp?
Đóng góp cái gì?
Đòi tiền sao?
Minh chủ lần này sao có thể nông cạn như vậy?
Nếu thật là đòi tiền, vậy thì cũng dễ giải quyết.
“Khi nào các người chuẩn bị xong đồ ăn vặt, thì lúc đó sẽ bắt đầu bàn bạc về chuyện cuộc so tài trên võ đài.” Minh Thù vỗ bàn: “Giải tán đi.”
Người phụ trách của các môn phái đều choáng váng đi ra phòng khách.
Tâm tư của tiểu cô nương thật khó đoán.
“Nếu không phải minh chủ trước đã chết, làm gì đến phiên một nha đầu ở chỗ này khoa tay múa chân.”
“Tiểu nha đầu cũng rất tốt, dù sao cũng có bản lĩnh làm một minh chủ tốt.”
Lời này vừa nói, mọi người không ai lên tiếng.
Không phải là…
Tiểu nha đầu không có bản lĩnh gì, có bản lĩnh làm minh chủ sao, chỉ là dễ đối phó hơn nhiều thôi.
-
Cuộc so tài trên võ đài cử hành ở một sơn trang nằm ngoại ô Lạc thành, nơi đây cũng là thuộc sở hữu của Phi Hổ môn.
Những người đến tham gia đều cảm thấy mơ màng.
Vì sao vào sân… Phải giao nộp thức ăn?
Muốn vào thì phải giao nộp.
Không giao nộp thì ngay cả cửa lớn cũng không thể nào vào được.
Bất quá chỉ là đồ ăn mà thôi, không bao nhiêu tiền, không người nào vì chút chuyện nhỏ này mà gây náo loạn.
Ngay cả những người không mang theo, cho nên phải trở về thành mua dẫn tới một số người hơi bất mãn.
“Lần này Phi Hổ môn làm gì vậy?”
“Phi Hổ môn hết lương thực, cần mọi người cứu tế?”
“Liên quan gì đến Phi Hổ môn, không thấy người giữ cửa chính là người của phủ minh chủ? Đây là phủ minh chủ thu.” Có người kêu lên bất bình thay Phi Hổ môn.
Việc này không liên quan gì đến Phi Hổ môn.
“Phủ minh chủ?”
Suy nghĩ kỹ một chút, người đứng ở cửa, hình như thật là người của phủ minh chủ.
Không phải Phi Hổ môn cạn lương thực, mà là phủ minh chủ?
Lúc này Minh Thù đang ngồi trên ghế dành riêng cho minh chủ, Dung Ly và Bánh Bao đứng sau lưng nàng.
Bánh Bao đối với người đột nhiên đứng cùng vị trí với mình, có chút bất mãn.
Hắn thật vất vả mới có thể trèo đến vị trí hiện tại.
Nhưng mà đây là người minh chủ bổ nhiệm, hắn chỉ có thể dùng hành động chứng minh, bản thân so với tên ẻo lả có chút nhan sắc nhưng vô dụng này có hữu ích hơn.
“Minh chủ, người chú ý hình tượng một chút.” Bánh Bao khom lưng nhắc nhở.
Minh Thù đặt một chân trên ghế, ngồi nghiêng ngã, thực sự không còn chút hình tượng đáng nói.
“Chỉ có ngươi nhiều lời.” Minh Thù ném hoa quả vào miệng.
Bánh Bao: “…” Phủ minh chủ cũng cần mặt mũi chứ.
Người theo vào sân ngày càng nhiều, người qua đây chào hỏi cũng nhiều hơn.
Đương nhiên đều là bọn họ lịch sự.
Nhưng minh chủ của bọn hắn thì…
“Minh chủ, đã lâu không gặp.”
“Ta đã từng gặp ngươi sao?”
“Minh chủ thực sự tuổi trẻ tài cao.”
“Mắt nhìn người của ngươi cũng không tệ.”
Người ta là khách sáo, khách sáo đó, nha đầu ngươi trả lời cái gì vậy, sợ không đắc tội nhiều người sao?
“Khụ khụ…” Chủ nhà môn chủ Phi Hổ môn đứng lên, ý bảo mọi người im lặng: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia lôi đài lần này.”
Minh Thù bất thình lình nói tiếp một câu: “Ngươi thực sự hoan nghênh? Miệng nói có nhưng lòng thì bảo không nha môn chủ.”
Môn chủ - Chủ nhà - Phi Hổ môn: “…”
Đây là lời nói khách sáo có hiểu không!
Chẳng lẽ hắn phải thông báo khắp thiên hạ, ta không chào đón các ngươi, các người mau cút nhanh lên sao?
Giọng nói Minh Thù không lớn, may mắn không nhiều người nghe thấy.
Môn chủ Phi Hổ môn nhanh nhảu áp đi lời mình nghe thấy, tiếp nối lời khai mạc.
Môn chủ mà nói, đều phải nói vài câu, vừa chán vừa dài dòng, nói mãi không ngừng.
“Tiếp theo mời minh chủ nói vài câu với chúng ta.”
Minh Thù - Minh chủ - Lãnh đạo·: “…”
Minh Thù dán vào ghế cũng không muốn đứng lên, nàng giơ tay lên không trung vỗ vỗ: “Mọi người cố gắng lên, không nên phụ đồ ăn vặt.”
Mọi người: “…”
Xong rồi sao?
Môn chủ Phi Hổ môn vô cùng lúng túng.
Ngươi nói cái quái gì vậy hả!
“Ha ha… Cuộc so tài ở võ đài chính thức bắt đầu, mời các vị cẩn thận nên biết đâu là điểm dừng, không nên đả thương tình nghĩa giang hồ.”
Phi Hổ môn hô bắt đầu xong, trong nhất thời võ đài vắng vẻ không tiếng động, không ai tiến lên.
Quy tắc cuộc so tài ở võ đài rất đơn giản, ai có thể đứng trên võ đài tới cuối cùng thì chiến thắng.
Người thứ nhất lên sân, công phu cũng xem như cao, nhưng thể lực không thể đánh luân phiên.
Nếu thực sự muốn lấy được thần kiếm, chắc chắn sẽ không chọn trận đấu đầu tiên.
Cuối cùng, có người bay lên sân.
Cuộc so tài ở lôi đài, chính thức bắt đầu.
“Bánh Bao, nói này, ngươi từng thấy qua thần kiếm chưa?” Minh Thù đột nhiên nghĩ đến việc này rất quan trọng.
Lúc Minh Thù quay đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Dung Ly, Dung Ly khéo léo cười một cái.
“Không có.” Bánh Bao trả lời: “Minh chủ không hỏi qua môn chủ Phi Hổ môn sao?”
“Quên rồi.”
“…” Chuyện quan trọng như vậy, người cũng có thể quên!
Minh Thù quay đầu lại, chọc chọc môn chủ Phi Hổ môn bên cạnh: “Thần kiếm đó, ở đâu vậy?”
Môn chủ Phi Hổ môn cũng sững sờ: “Ta chưa nói qua với minh chủ ư?”
Minh Thù chớp mắt: “Ngươi đã nói sao?”
Môn chủ Phi Hổ môn không chắc chắn lắm: "Phải nói qua rồi chứ!"
“Chưa nhắc đến.” Trẫm không nhớ gì cả.
Môn chủ Phi Hổ môn suy nghĩ một chút, hắn đúng là đã nói nha, chính là vào đêm hôm đó nàng vào ở Phi Hổ môn, lúc ăn cơm…
“Khụ khụ…” Minh chủ nói chưa nói qua, vậy là chưa nói: “Thần kiếm ở trên núi Vạn Ngọc, người của các phái đồng thời bảo vệ.”