Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 798: Chuyến săn hừng đông (14) : truyenyy.mobi

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 798: Chuyến săn hừng đông (14)




Đúng như dự đoán của Tô Đài phía trước bị chặn đường.

Con đường này là con đường ngắn nhất đi căn cứ phía nam, có một nhóm binh lính tìm kiếm người may mắn còn sống sót ở phía trước, những chiếc xe chạy phía sau này đều là đi theo quân đội.

Chờ bọn họ phát hiện phía trước bị chặn, đoàn xe cũng đã sắp xếp được một hồi, chuyển xe cũng cần một khoảng thời gian dài.

Tuy là cần thời gian để chuyển xe còn hơn bị chặn lại ở chỗ này.

Đang chuẩn bị chuyển xe, phía sau có một chủ xe khác nói rằng có một con đường khác cũng không đi qua được, bọn họ vừa từ bên đó đi qua.

Cho nên bọn họ chỉ còn cách cùng nhau xử lý chiếc xe bị hỏng phía trước.

Lúc đi căn cứ nhất định sẽ có kẹt xe.

Zombie được thiết lập không hề có lỗi gì.

Trên quốc lộ loại người gì cũng có, tiếng nói khiêu khích vô cùng khó nghe.

Hao Tử và Hoàng Chinh đi xem phía trước trở về, lau mồ hôi trên trán: “Phía trước còn có một đoạn đường rất dài chưa có xử lý, không biết lúc nào mới có thể thông xe.”

“Cho bọn họ xuống xe hoạt động một chút.” Tô Đài nói: “Tôi đi làm cho cô chút gì ăn.”

Vua zombie không được nuôi tốt, bọn họ cũng không được sống tốt.

Minh Thù mặt mày hớn hở xuống xe, lúc đi ngang qua chiếc xe phía sau, vỗ vỗ thùng xe, ý bảo zombie bên trong yên tĩnh một chút, đừng rống lên như vậy.

Nhóm zombie tủi thân co rúm trong thùng xe.

Bên ngoài có thật nhiều thức ăn ngon!

Cái này phải chờ đợi ròng rã một ngày, buổi trưa ngày hôm sau mới di chuyển được, ngay lập tức đã muốn ăn hết ngay rồi.

Làn da màu xanh của tiểu zombie sắp giống với da của con người, hoàn toàn có thể xuất hiện trước mặt người khác.

Nhưng tiểu zombie rất ghét những thức ăn giống con người, chỉ nhìn chằm chằm vào những người xung quanh.

Zombie không thể khống chế bản năng.

“Ai cần ngươi giả vờ tốt bụng!”

Tiếng của một phụ nữ vang lên Minh Thù quay đầu lại nhìn, Diệp Tương Tư bị người khác đẩy trên mặt đất, một người đàn bà đang chỉ vào cô ta mà mắng.

Diệp Tương Tư có gắng giải thích điều gì, nhưng người phụ nữ đó càng kích động hơn.

Những người sống sót khắp nơi nhao nhao nhìn về phía bên này.

“Đội ngũ này dựa vào cái gì ngươi nói coi, ngươi tính toán thứ gì vậy.” Ngón tay của người phụ nữ đó như sắp chọc vào trán của Diệp Tương Tư.

Chiến tranh giữa phụ nữ với nhau là điều khó hiểu nhưng không kém phần đặc sắc.

“Ta chỉ vì muốn tốt cho các người.” Diệp Tương Tư cũng có chút tủi thân, cô đã làm sai điều gì chứ? Nhắc nhở bọn họ ăn ít một chút, những thứ này đều nhờ cô dùng trái cây mà đổi được vốn là không nhiều lắm.

Đến căn cứ rồi không ai biết được sẽ gặp phải tình huống gì.

“Ai muốn ngươi đối xử tốt với chúng ta, ta thấy ngươi là muốn để lại để bản thân ăn.” Người phụ nữ cười lạnh.

“Tương Tư, thôi bỏ đi.”

“Không phải còn nhiều như vậy sao? Để cho mọi người ăn nhiều một chút thì có sao nào, ai biết còn có ngày mai hay không.”

“Mọi người đều không nói gì, cậu quản nhiều như vậy để làm gì?”

Diệp Tương Tư tủi thân, cuối cùng đều là lỗi của cô ư? Bọn họ không nói gì cả là vì những thứ này là do cô đổi được.

“Không sao chứ.”

Cánh tay Diệp Tương Tư bị người níu lại tay kia thật lạnh.

Cô nhìn lên liền đối diện với một nụ cười xán lạn, Diệp Tương Tư ngẩn ngơ một chút, ở cuối thời... đã rất khó nhìn thấy được nụ cười như thế.

“Không sao.” Diệp Tương Tư tiện thể đứng lên.

Minh Thù kéo Diệp Tương Tư ra phía sau, nhìn về phía đám phụ nữ hung hăng này: “Mọi người bây giờ có thể rời khỏi đội ngũ rồi.”

“Cái gì?” Người phụ nữ ngay từ đầu không phản ứng kịp, một lát sau thét chói tai: “Dựa vào cái gì chứ?

“Ngươi đồng ý giúp chúng ta đi căn cứ.”

“Không được nói lời mà không giữ lấy lời.”

Mấy người phụ nữ nhao nhao xông tới, những đứa trẻ thấy cãi nhau, bắt đầu gào khóc vô cùng hỗn loạn.

“Phía trước chính là quân đội, mọi người có thể đi tìm bọn họ hỗ trợ, bọn họ cũng cần đi căn cứ phía nam.” Minh Thù bình tĩnh cười: “Đội ngũ của ta, không chào đón mọi người.”

“Cái này cũng không phải cứ ngươi nói là làm như vậy!” Người phụ nữ không phục: “Anh Tô, ngươi phân xử thử, cô ta dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi!”

Tô Đài bị gọi tên liền nhếch miệng cười một cách khó hiểu.

Hắn vẫn giả chết à.

Ngược lại phía trước chỉ là quân đội, quân đội vốn là tìm kiếm cứu người sống sót, các cô cũng coi như không sao.

Đám người Tô Đài còn có chút lương thiện, nhưng cũng không tốt bụng một cách mù quáng, biết được lúc nào nên dứt ra.

Làm cơm làm cơm làm cơm.

Tô Đài không lên tiếng, mấy người phụ nữ có chút ngơ ngác.

Trước đây tất cả mọi chuyện đều là Tô Đài cùng hai người khác trao đổi bàn bạc, mọi người đều cho rằng bọn họ là người làm chủ.

Minh Thù không hề làm gì, ăn xong mặc xong các cô cũng chỉ cho là cô ta được bọn họ nuông chiều mà nên.

Ở cuối thời có thể được nuôi dưỡng tốt như vậy, đó là điều không ít người ao ước.

Hơn nữa người đàn ông sẽ làm chủ, đó là suy nghĩ trong tiềm thức của các cô.

“Mời.” Minh Thù ý bảo các cô rời khỏi.

Dám động vào trái cây của ta, chán sống rồi!

Người phụ nữ muốn gây sự vô lý, thế nhưng thấy Hao Tử đã xách súng đứng lên, với tư thế đó nếu các cô làm ồn sẽ không có trái cây ngon để ăn.

“Đi thì đi, ai mà thèm!”

Mấy người phụ nữ nhặt vật tư trên mặt đất, hùng hổ rời khỏi.

“Chờ một chút.” Minh Thù gọi các cô lại: “Hãy để vật tư lại.”

Mấy người phụ nữ vừa nghe thấy liền tức giận, đang muốn chửi ầm lên, rồi nghe Diệp Tương Tư nói: “Thôi bỏ đi, cho các cô đó.”

Mấy người phụ nữ thu dọn rất sạch sẽ, một chút vật tư cũng không để lại.

Vật tư là do Diệp Tương Tư đổi, cô ta không thèm để ý thì Minh Thù cũng không sao cả.

Mấy người phụ nữ mang theo trẻ nhỏ rời khỏi, có mấy đứa trẻ dường như không có người lớn, bị bỏ lại tại chỗ, lúc này đều nhìn Minh Thù với một chút sợ hãi.

Đại khái là cảm thấy Minh Thù thật đáng sợ.

“Không có việc gì, đừng sợ nhé có chị đây.” Diệp Tương Tư an ủi mấy đứa trẻ.

Minh Thù xoay người lại ăn cơm.

Tiểu zombie đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Minh Thù bên kia gọi hắn vài tiếng, tiểu zombie chỉ từ từ lết về ngồi bên cạnh Minh Thù, khuôn mặt rất giống người nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bên kia.

“Tu luyện nhiều hơn, ít ăn thịt người hơn một chút.” Minh Thù vỗ vào đầu nó.

“Grừ.” Tiểu zombie yếu ớt rống lên một tiếng.

Minh Thù xoay chuyển người, chỉ thấy tiểu zombie lấy bánh quy từ trên xe đi xuống, ném cho mấy đứa trẻ.

Khóe miệng Minh Thù rung lên: “Ngươi làm gì thế?”

“Grừ Grừ Grừ.”

“...”

“Hắn nói cái gì vậy?” Hao Tử cũng tò mò.

“Vỗ béo một chút, ngon.” Minh Thù phiên dịch.

Hao Tử: “...” Thật là không thể chạm vào khi hắn không hỏi đến.

-

Minh Thù ăn xong thì đi nghỉ ngơi, tiểu zombie ở bên cạnh cầm một mảnh giấy cứng quạt cho Minh Thù.

Minh Thù mặc dù không cảm thấy nóng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được sức nóng trong không khí.

Chỉ là cơ thể của cô tự động giảm nhiệt.

Tiếng huyên náo phía trước chợt truyền đến.

Một vài người lính khí thế uy nghiêm mang theo mấy người phụ nữ từ phía trước đi qua đây, đứng ngay ngắn ở phía trước nhóm người Minh Thù.

Người lính quan sát mấy người bên ngoài xe, theo bản năng nhìn vào Tô Đài: “Xin chào, xin hỏi bọn họ là người trong đội của các anh sao?”

Quân nhân đang chờ Tô Đài trả lời, có giọng nói từ bên kia truyền đến.

“Không phải, ta không biết những người đó.”

Binh lính liếc mắt quan sát Minh Thù, cô gái... cũng sạch sẽ hơn một chút.

“Ôi... Nhưng bọn họ nói là người của đội các người. Xe trước mặt của chúng tôi cũng đầy người rồi, nếu như là người của đội các người, hay là đưa cho họ đi một đoạn, mọi người đều không dễ dàng.”

Minh Thù lườm một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đúng vậy cũng không dễ dàng gì, cho nên vì sao tôi phải nuôi không bọn họ?”

“Bọn họ không phải là các ngươi mang đến...”

“Hiện giờ tôi không muốn mang theo bọn họ nữa không được à?”

“...”

Thói đời này, đường biên tối thiếu của đạo đức đã bị giẫm đạp, không thể ép buộc yêu cầu người khác làm điều gì.

“Như vậy đi.” Người lính nói: “Chờ đến căn cứ lúc vào thành, chúng tôi sẽ mang mọi người vào sẽ tiết kiệm nhiều thứ, vật tư cũng không cần nộp hết lên trên.”

“Chúng tôi lại không đi căn cứ.”

“...”

Hôm nay không có cách nào khác để nói chuyện rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.