Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 589: Giới thượng lưu thật phức tạp (12) : truyenyy.mobi

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 589: Giới thượng lưu thật phức tạp (12)




#Lục Chước xuất hiện ở quán cà phê nào đó than thở vì lịch sử bị vùi dập của mình.# 

#Lục Chước quay trở lại.# 

#Tạo thần chi vương Lâm Ôn Việt ký hợp đồng với Bắc Thần.# 

Ba tiêu đề này nhanh chóng trở thành điểm nóng, Lục Chước một năm trước là nhân vật gọi mưa gọi gió, Lâm Ôn Việt năm năm trước là nhân vật khuấy đảo giới giải trí. 

Lâm Ôn Việt tạo ra ảnh đế ảnh hậu, không phải là người mà kẻ đến sau như anh Đoạn có thể so sánh. 

Hắn cùng với các Thiên Vương, Thiên Hậu trong giới có quan hệ cực tốt. 

Năm đó có người nói Lâm Ôn Việt làm người đại diện thật đáng tiếc, hình tượng của hắn cho dù là làm minh tinh cũng có thể thành người nổi tiếng. 

Bây giờ Lâm Ôn Việt trở lại ký hợp đồng với giải trí Bắc Thần, diễn viên đầu tiên được hắn đại diện chính là người một năm trước là điểm nóng khắp làng giải trí - Lục Chước. 

Tin tức động trời như vậy làm sao không hấp dẫn người đọc cơ chứ. 

Bắc Thần không chỉ có thêm Lâm Ôn Việt, còn có thêm rất nhiều người hơn nữa đều là những người năng lực có tiếng, có người là từ công ty khác đến, có những người chưa từng nghe qua nhưng năng lực đều không tầm thường. 

Trước đó bọn họ đều cho rằng vị tổng giám đốc của mình lúc nào cũng bận rộn quần áo lụa là cả ngày không thấy bóng người, không ngờ người ta âm thầm đằng sau tìm người thay thế bọn họ. 

Quá phận hay không quá phận! 

Làm người ta tức giận hay không làm người ta tức giận! 

Người trong công ty bị sa thải càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người không dám làm gì mờ ám đằng sau nữa rất sợ người tiếp theo bị sa thải chính là mình. 

Cải cách lớn như vậy, toàn bộ công ty đều cần thời gian để thích ứng rèn luyện. 

Lục Chước cũng bị Lâm Ôn Việt trông coi, không có thời gian tới quấn lấy cô cho nên tiếp theo Minh Thù lại bắt đầu cùng Dương Dương và Phương Thất lang thang quần áo lụa là. 

Lục Chước rất gắt gỏng. 

Nhưng vì lúc trước hắn hết lần này tới lần khác trước mặt Minh Thù cứ mở miệng ra đều là muốn có người đại diện. 

Bây giờ hối hận, cũng chỉ có thể để ở trong lòng. 

Tự mình đào hố cho nên phải cố mà bò cho tới cuối đường. 

Bà nó chứ, lão tử muốn về nhà. 

"Sao cậu có thể ăn mặc như vậy tới đây chứ?" Dương Dương kéo kéo quần Minh Thù chê bai. 

"Tốt xấu gì thì cũng nên mặc váy đi, cậu vừa ở thẩm mỹ viện về mà mặc quần áo lại không có tính thẩm mỹ gì cả." 

"Tổng giám đóc không thể tùy tiện mặc váy." Mặc váy khiến trẫm không tiện phát huy. 

"Phải phải, ngài bây giờ là Hứa tổng, thân phận ngài tôn quý bọn tôi không thể trêu vào." 

Dương Dương càng ghét bỏ, cô nhìn ra xung quanh: "Đại nhi và Phương Thất tới trước rồi, chúng ta vào tìm bọn họ đi." 

Dương Dương kéo Minh Thù vào sân, bữa tiệc tối hôm nay Minh Thù là bị Dương Dương lôi kéo tới, cô cũng không biết chủ nhân tổ chức tiệc là ai. 

Dù sao đây cũng không phải bữa tiệc nghiêm túc gì, đa số là bạn của người này lại dẫn bạn của mình tới, mục đích chủ yếu chính là tới gặp gỡ quen biết mọi người nhiều hơn mở rộng quan hệ, cũng không nhất định phải quen biết với chủ nhân bữa tiệc. 

Dương Dương chỉ tìm được Phương Thất và đám bạn bè của cô không tìm được Y Đại. 

"Vừa rồi Đại nhi nói đi rửa tay, cũng nên quay về rồi." 

Phương Thất thấy hơi kỳ lạ, có điểm lo lắng: "Để tôi đi tìm." 

"Cùng đi chứ." Dương Dương kéo Minh Thù đuổi theo Phương Thất. 

"Bắc Bắc, tôi nghe người ta nói công ty của cậu bây giờ rất là lợi hại." 

Phương Thất cọ cọ vào người Minh Thù: "Làm sao cậu có thể mời được Lâm Ôn Việt về vậy?" 

"Đây còn không phải là công lao của tôi sao." Dương Dương kêu một tiếng: "Bắc Bắc, cậu nghĩ xem nên cám ơn tôi thế nào cho tốt đi." 

Minh Thù không hào phóng cho lắm: "Tôi mời cậu ăn đùi gà." 

"Tôi thèm đấy, dám lấy đùi gà để đuổi tôi! Tuyệt giao một phút!" 

Đúng lúc này giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến. 

"Đại nhi, cậu xin lỗi Hàm Hàm đi." 

"Thôi bỏ đi Triệu Dương cũng không phải là việc gì lớn, chỉ là cái này anh tặng em, vỡ mất rồi nên thấy thật có lỗi với anh." 

Tưởng Hàm và Triệu Dương đứng chung một chỗ, Y Đại đứng đối diện bọn họ trên mặt thường ngày ôn hòa có mấy phần tức giận. 

"Bà nó chứ, con điếm này lại dám bắt nạt Đại nhi." 

Dương Dương nhìn thấy cảnh này cũng không để ý xem tình huống thực tế thế nào, trực tiếp bạo phát buông Minh Thù ra tiến lên, che ở trước mặt Y Đại: "Tưởng Hàm, Triệu Dương, các người định làm gì!" 

Minh Thù và Phương Thất một trước một sau đi tới. 

Triệu Dương che chở Tưởng Hàm giải thích: "Đại nhi làm vỡ vòng tay của Hàm Hàm, Đại nhi không muốn xin lỗi..." 

Y Đại từ nhà vệ sinh đi ra gặp phải Tưởng Hàm. Tưởng Hàm nói Đại nhi đụng phải cô ta, cô ta đứng không vững đụng vào chậu hoa bên cạnh, khiến cho vòng ngọc trên cổ tay bị vỡ nát. 

Vòng ngọc kia là Triệu Dương tặng cô ta có giá trị không nhỏ. 

Sau đó Triệu Dương đi đến bắt Y Đại xin lỗi. 

Y Đại nói cô không đụng vào, nhất quyết không xin lỗi vì vậy có tình hình như bây giờ. 

"Triệu Dương, anh là heo sao?" Dương Dương nhịn không được mắng: "Đại nhi và anh quen biết đã bao nhiêu năm, anh lại bắt Đại nhi xin lỗi cô ta?" 

Giọng nói Triệu Dương yếu thêm vài phần: "Nhưng là Đại nhi làm vỡ vòng tay của Hàm Hàm trước." 

"Thôi bỏ đi Triệu Dương..." Tưởng Hàm cười cười: "Là do em không cẩn thận, không giữ gìn tốt vòng tay anh tặng em việc này không liên quan tới Đại nhi." 

Tưởng Hàm nói như vậy, Triệu Dương càng đau lòng vì cô: "Đại nhi chỉ cần nói xin lỗi thôi, có gì khó đâu." 

"Tôi không đụng vào cô ta." Y Đại nói: "Cậu có tin hay không." 

"Triệu Dương, Đại nhi nói không đụng vậy chắc chắn là không đụng." Phương Thất khẳng định: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu nên biết Đại nhi là người như thế nào." 

"Cậu nhìn thấy sao?" 

Ánh mắt Minh Thù nhìn vào trong tay Tưởng Hàm, mơ hồ lộ ra một điểm màu xanh: "Cậu tận mắt nhìn thấy, hay là cô ấy nói cho cậu biết?" 

Sắc mặt Tưởng Hàm có vẻ luống cuống, cô vội vàng nói: "Triệu Dương bỏ đi, cũng không phải là việc lớn gì là do em không cẩn thận." 

Minh Thù vẻ mặt tươi cười: "Tôi nhớ cái vòng tay này, Triệu Dương tặng cho cô là vào lần trước chúng ta đi Myanmar đánh bạc, cái vòng này làm từ khối ngọc có giá trên thị trường khoảng một triệu sao có thể không tính toán gì, nếu đúng là Đại nhi làm vỡ tôi sẽ bồi thường cho cô." 

Đại nhi nhìn Minh Thù, cơ bản là tín nhiệm cô cho nên không nói gì. 

Dương Dương lại như nghe ra cái gì, nhìn Tưởng Hàm đang lộ ra dáng vẻ hốt hoảng lập tức phụ họa: "Đúng vậy, cô đưa vòng ngọc vỡ ra cho bọn tôi xem một chút, nếu đúng thật là Đại nhi làm vỡ chúng tôi sẽ bồi thường." 

Một triệu đối với mỗi người bọn họ mà nói có thể là nhiều, nhưng chia ra mỗi người một ít cũng không tính là nhiều cùng lắm thì mua ít đồ đi, ít đi ra ngoài chơi vài chuyến. 

"Không, không… Không cần đâu." Tưởng Hàm lắc đầu. 

"Hàm Hàm? Em cho Bắc Bắc và Dương Dương xem đi." Triệu Dương không rõ ràng lắm. 

"Triệu Dương, em..." Phía sau lưng Tưởng Hàm đã toát mồ hôi lạnh vô cùng lo lắng, mọi việc thay đổi cô đột nhiên áp vào trong lòng Triệu Dương, tỏ vẻ mệt mỏi nói: "Triệu Dương, em đau đầu quá." 

"Hàm Hàm, sao vậy?" Triệu Dương vội vàng đỡ lấy cô: "Có phải là do vừa rồi uống rượu không, anh đã bảo em là đừng có uống rồi để anh đưa em đi nghỉ ngơi." 

Minh Thù: "..." 

Dương Dương: "..." 

Phương Thất: "..." 

Trước đây Minh Thù cảm thấy mấy người bị mù mới không nghe ra mấy câu nói theo kịch bản này, bây giờ xem ra khi người ta thích một người khác đến khi mất đi bản thân mình, đúng là không nhìn thấy cái gì khác. 

Dương Dương không giống như Triệu Dương dễ bị lừa như vậy: "Tưởng Hàm, cô vì sao không cho chúng tôi xem vòng tay? Có phải là cô đang lừa bọn tôi đúng không?" 

"Dương Dương, Hàm Hàm khó chịu, chuyện này đợi lát nữa lại nói." 

Dương Dương càng tức giận: "Cô ta giả bộ, anh không nhìn ra được sao? Bó tay, trí thông minh của Triệu Dương anh đều bị chó ăn mất rồi! Không được, tôi muốn báo cảnh sát." 

Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng chầm chậm hơn rất nhiều, phảng phất như một làn gió mát, có thể trấn an tâm tình xao động của mọi người xung quanh: "Chỉ là xem vòng tay một chút không phải làm lỡ việc, Tưởng Hàm tiểu thư duỗi tay ra là được." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.