Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 560: Hầu hạ ngô hoàng (15) : truyenyy.mobi

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 560: Hầu hạ ngô hoàng (15)




Nghiêm túc chứ?” 

Minh Thù hỏi như thật, Quân Tuyệt sửng sốt một chút nhưng chợt nhớ hắn cũng có tôn nghiêm, liền nặng nề gật đầu: “Nghiêm túc, bệ hạ nếu muốn đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung, hãy ban cho ta cái chết. Ta sẽ không chia sẻ người cùng người khác.” 

Nàng dám ban cho mình cái chết, hắn nhất định sẽ bóp chết nàng. 

Minh Thù cười: “Nếu đã như vậy, trẫm chỉ có thể thỏa mãn ngươi.” 

Quân Tuyệt: “...” 

Mặt Quân Tuyệt nhăn nhó, thân thể cũng ngồi ngay ngắn một chút. 

Nàng cho Liên Tâm mang bút mực đến, trực tiếp viết thánh chỉ. 

Nội dung thánh chỉ hắn không thấy rõ, Liên Tâm đang cầm thánh chỉ rời đi, nhưng sau đó bên ngoài chỉ truyền đến tiếng Mạnh tướng quân cám ơn rối rít. 

Đó là kích động sao? 

“Bệ hạ, còn một bản nữa đâu!” Quân Tuyệt nhắc nhở Minh Thù. 

“Trên phượng quân chính là hoàng đế, ngươi muốn soán vị?” Minh Thù liếc mắt nhìn hắn. 

Quân Tuyệt khẽ nhíu mày, làm bộ nói: “Vừa rồi ta nói, bệ hạ nếu đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung, hãy ban cho ta chết.” 

Minh Thù nhấc bút tiếp tục viết thánh chỉ, lần này nội dung không nhiều lắm, chỉ mấy chữ, viết tựa như chơi đùa. 

Nàng đóng ngọc tỷ lên, trực tiếp ném cho Quân Tuyệt. 

Quân Tuyệt cầm thánh chỉ, cũng không biết có cảm giác gì, hơi tê người rồi mở ra đọc, dù sao nàng ta cũng không thích mình... 

Trên thánh chỉ rồng bay phượng múa viết vài chữ to… 

Cút về Tiên Vũ cung đi. 

Quân Tuyệt: “...” 

Cái này là gì? 

Quân Tuyệt đang muốn phát hỏa, đã thấy Liên Tâm nháy mắt với mình. Hắn miễn cướng đè nén lửa giận, không phá vỡ hình tượng nhân vật, khí thế cầm thánh chỉ hung hăng đi về. 

“Tiểu yêu tinh này còn cao giá hơn trẫm sao.” Minh Thù nói thầm một tiếng, cúi đầu tiếp tục phê tấu chương. 

Liên Tâm theo Quân Tuyệt ra khỏi cửa, nàng tiễn Quân Tuyệt một đoạn: “Phượng quân, bệ hạ không đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung, người thả lỏng tinh thần đi.” 

“Vậy thánh chỉ đó viết gì?” 

Liên Tâm nghĩ dù sao ngày mai tất cả mọi người sẽ biết chuyện này, cũng không giấu giếm gì: “Là thay Mạnh Lương tướng quân ban hôn.” 

Tâm trạng Quân Tuyệt bất chợt tốt trở lại, nhưng nghĩ lại cũng không đúng, hắn xoay người trở lại Dưỡng Tâm điện. 

“Tại sao quay lại?” 

Quân Tuyệt cho những người còn lại lui xuống, đợi khi Dưỡng Tâm điện được đóng cửa lại, Quân Tuyệt mới nói: “Người không muốn binh quyền Mạnh gia sao?” 

“Nghe ý này của ngươi, trẫm hẳn là nên đón Mạnh Lương tiến cung?” 

Quân Tuyệt nín một hơi thở: “Ta không phải có ý đó.” 

“Vậy ngươi có ý gì?” 

“Mạnh tướng quân chỉ có một người con trai là Mạnh Lương, Mạnh Lương là then chốt binh quyền. Người không nên ban hôn cho hắn như vậy... Đế vương quyền thuật người không học qua sao?” 

Minh Thù cười híp mắt lắc đầu: “Không.” 

Quân Tuyệt: “...” 

“Trẫm lại không sợ bọn họ tạo phản nên binh quyền đối với trẫm mà nói, có cũng được không có cũng được.” Minh Thù giọng nói nhẹ bỗng: 

“Bọn họ tạo phản mới tốt.” 

Như vậy thì có lý do chính đáng để đập bọn họ rồi. 

Quân Tuyệt kinh ngạc nói: “Thiên hạ mà mẫu hoàng người vất vả gây dựng lên, người bại dễ dàng như vậy sao?” 

E đây là tên ngốc. 

Đối thoại trước đó giữa nàng và Ninh Phù Dung, hắn còn tưởng rằng nàng đang gạt Ninh Phù Dung, bây giờ xem ra những lời này của nàng là thật, nàng thực sự rất chờ mong bọn họ tạo phản. 

Có hoàng đế chờ mong thần dân của mình tạo phản sao? 

Không có! 

Mà hắn còn muốn tiến công chiếm đóng một kẻ ngu ngốc như vậy! 

Hắn chỉ sợ hắn cũng là kẻ ngốc! 

Xùy xùy xùy... lão tử thông minh, kẻ thần kinh này mới là kẻ ngốc. 

Minh Thù đột nhiên tự tay kéo Quân Tuyệt tới, nàng ngửa đầu nhìn hắn: “Ái phi, ngươi có phải đã quên hay không, vong quốc chính là ngươi, nếu như ta bị người ta tạo phản, ngươi nên vui chứ.” 

“Ta không vui.” Quân Tuyệt chịu đựng nội tâm đầy kích động. 

“Tịch Chiếu đã không còn, thiên hạ bây giờ rất tốt, ta không muốn bởi vì chiến loạn lại gây họa tới bách tính.” 

Lão tử chính là người ôm đại nghĩa to lớn. 

“Hơn nữa...” Quân Tuyệt muốn nói lại thôi, hắn thấp thỏm thử tới gần Minh Thù: 

“Ta thích bệ hạ nên ta hy vọng bệ hạ yên lành.” 

“Yêu thích ta đến nỗi có thể buông huyết hải thâm thù?” 

Quân Tuyệt gật đầu. 

Đây cũng không phải là huyết hải thâm thù của hắn, quan trọng nhất là kẻ đánh bại Tịch Chiếu không phải nàng, là mẫu hoàng nàng. 

“Vậy ngươi...” Minh Thù dừng một chút, khóe môi cười đến xán lạn: 

“Xem ra mị lực của trẫm vẫn khá lớn nha.” 

Ha ha! 

Lớn cái cầu! 

Lão tử cũng là vì nhiệm vụ mới chịu đựng ngươi! 

Đổi thành người bình thường, đâm ngươi một dao cũng còn nhẹ. 

Không đúng, vừa rồi bọn họ không phải đang nói chuyện Mạnh Lương sao? 

“Bệ hạ, Mạnh Lương...” 

“Nên dùng cơm trưa rồi, đi thôi, ngày hôm nay ta ăn chung với ngươi.” Minh Thù đứng dậy, dắt Quân Tuyệt đi ra ngoài điện. 

Quân Tuyệt: “...” 

Quân Tuyệt mấy lần muốn nói chuyện Mạnh Lương cùng Minh Thù nhưng đều bị Minh Thù hời hợt cho qua. 

Dùng xong bữa, Minh Thù cười dịu dàng hỏi hắn: “Ái phi, ngươi thích gì?” 

Quân Tuyệt chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà lên, sao cảm giác dối trá vậy nhỉ? Có chuyện cứ nói không được sao? Làm như thế để cho ai nhìn đây! 

Chịu đựng cơn buồn nôn, Quân Tuyệt nhanh chóng nhập vai diễn: “Ta thích bệ hạ.” 

“Trừ cái này ra.” 

Quân Tuyệt lắc đầu. 

Minh Thù kiên nhẫn hỏi thêm: “Vậy ngươi có gì muốn làm?” 

Xóa bỏ BUG Ninh Phù Dung này, nhân tiện khiến cho ngươi yêu ta. 

Lời này có thể nói không? 

Không thể! 

Quân Tuyệt vẫn lắc đầu như cũ. 

“Không có việc gì, ngươi từ từ suy nghĩ, nghĩ ra nói cho trẫm. Ngươi nói yêu cầu gì, trẫm đều bằng lòng cho ngươi.” 

Khỉ chứ! 

Kẻ thần kinh muốn làm chuyện gì đây! 

Sao lão tử lại cảm thấy hơi sợ hãi! 

Nàng ta vô duyên vô cớ đối tốt với mình như vậy sao? Khẳng định có âm mưu! 

Quân Tuyệt nhìn Minh Thù: “Gì cũng đáp ứng?” 

“Ừm.” 

“Bệ hạ có thể yêu ta không?” 

“Đổi cái khác.” 

“Không phải bệ hạ nói gì cũng đáp ứng sao?” Lừa đảo! 

“Trừ chuyện này ra.” 

Quân Tuyệt suy nghĩ một chút: “Bệ hạ đêm nay... ở lại đây đi.” 

Minh Thù há hốc mồm, hai chữ “cự tuyệt” còn chưa nói ra đã bị Quân Tuyệt cắt ngang: “Bệ hạ dù không làm gì, ở lại ở chỗ này cũng được.” 

Lên giường, vậy sẽ không do nàng quyết định nữa. 

Có câu nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi! Có được thân thể của nàng, sẽ cách không xa việc có được trái tim của nàng ấy nữa, ha ha! 

[Cửu thiếu, người không sợ thất thân sao?] Hệ thống yếu ớt nói. 

Sợ! Lão tử sợ muốn chết được không! 

[Vậy người còn vui mừng như thế?] 

Chỉ là vui mừng... trời mới biết hắn đang vui vẻ vì cái gì, có thể là khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ không xa nữa, hắn vui vẻ thì sao, không cho hắn vui mừng sao. 

[...] Dược hoàn dược hoàn, làm bậy nha! 

Minh Thù nghĩ đến chuyện mình có thể là một hôn quân nên cuối cùng đã bằng lòng ở lại. 

Liên Tâm vẫn còn kinh ngạc, bệ hạ tuy là âm thầm đối tốt với phượng quân, chuyện gì cũng đều dành cho thứ tốt nhất nhưng trước kia không để cho phượng quân biết, thời gian tới Tiên Vũ cung đều ít, chứ đừng nói đến việc ngủ lại. 

Ngày hôm nay đột nhiên ngủ lại ở chỗ này... 

Trước đó gió êm sóng lặng như vậy, còn không phải là bởi vì bệ hạ không ngủ lại Tiên Vũ cung sao, cũng không cho phượng quân thị tẩm sao? 

Lần này không biết được đám triều thần bên ngoài kia lại nghĩ cái gì. 

Phượng quân muốn thị tẩm, Liên Tâm nhanh đi gọi lão nhân trong cung qua đây, dạy riêng cho Quân Tuyệt bài học, chuẩn bị đầy đủ trang bị. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.