Minh Thù làm lơ Trình Diễn, nụ cười có chút dữ tợn:
"Cậu có thôi đi không hả?"
Ở đâu cũng gặp cái tên thiểu năng này, âm hồn không tan.
Trình Diễn nhìn xung quanh một chút, lần thứ hai kéo tay Minh Thù đi qua khu cấp ba, hắn đi rất nhanh, tay dùng lực tương đối mạnh, Minh Thù không giãy ra được.
Lúc này, Minh Thù mới phát hiện Trình Diễn này, trước đây dường như giấu giếm thực lực.
Nói theo một cách khác là hắn nhường cô?
Cái ý nghĩ này quả thật là không thực tế chút nào.
Rời khỏi khu cấp hai, đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, Trình Diễn ấn Minh Thù lên tường, hai tay đè bên cạnh cô, dùng tư thế hoàn toàn bao vây lấy cô, hỏi:
"Cậu đến khu cấp hai làm gì?"
"Vậy cậu đến khu cấp hai làm gì?"
Hướng hắn đến cũng không phải từ khu cấp ba đi ra, chứng tỏ trước khi cô tới hắn đã ở sẵn ở đó.
"Sau này không được đến đó nữa!"
Trong giọng nói Trình Diễn tràn đầy nghiêm túc, như ngày trước hắn nói với cô không được đến dãy phòng bỏ hoang.
"Lộc Manh, tôi sẽ không hại cậu."
"Ở khu cấp hai cất giấu bí mật gì vậy?"
Minh Thù đứng sát vào Trình Diễn, trong mắt đầy ý cười:
"Đáng giá để cậu cảnh cáo tôi sao?"
Trình Diễn đè vai Minh Thù ấn cô vào tường, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Thù:
"Lộc Manh, vì sao luôn luôn làm lơ tôi? Luôn cảm thấy tôi có mục đích sao?"
"Cậu không có mục đích sao?"
Minh Thù hất tay hắn, hơi ngửa đầu.
"Tôi không có, tôi chỉ là muốn cùng cậu đi hết quãng đời còn lại."
Thần sắc Trình Diễn cực kỳ nghiêm túc: "Cậu tin tôi một lần, có được không?"
Minh Thù lắc đầu: "Không."
Trình Diễn có hơi suy sụp:
"Mặc kệ cậu tin hay không, tôi cũng sẽ không từ bỏ."
"Tùy cậu."
Minh Thù đẩy hắn ra, phủi phủi đồng phục.
Trình Diễn mãnh mẽ kéo cô trở lại:
"Lộc Manh, tôi lặp lại một lần nữa, không được đến khu cấp hai."
"Cậu phiền chết đi được."
Minh Thù tung một quyền về phía Trình Diễn, Trình Diễn theo bản năng nghiêng đầu, nắm tay lướt qua mặt hắn, thân thể theo phản xạ tính đánh trả lại, nhưng lại bị hắn kìm lại, chỉ là tách ra xa không cho Minh Thù đánh đến mặt mình.
"Trình Diễn, cậu còn nói cậu không có mục đích."
Minh Thù xô Trình Diễn ngã trên mặt đất, lúc này ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng ngón tay dài chọt chọt ngực hắn:
"Thực lực hiện tại của cậu, lợi hại hơn những gì cậu biểu hiện ra, đúng không? Vì sao không đánh trả?"
Trình Diễn nắm tay Minh Thù, chống thân thể ngồi dậy:
"Động thủ với người con gái mình thích, không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm được."
Minh Thù cố sức rút tay về, nụ cười trên mặt có chút lạnh lẽo:
"Trình Diễn, bớt lừa mình dối người đi, xem tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt à?"
Trình Diễn nói thích cô, nhưng biểu hiện của hắn có chút như là cố ý biểu hiện như vậy, không cảm thấy chân thực.
Phải giống như ánh mắt của Khương Tầm, khi đối diện với cô đó mới gọi là thích... Tuy rằng người hắn thích không phải mình.
Minh Thù nhặt cặp dưới đất lên, mỉm cười với Trình Diễn:
"Trình Diễn, không có việc gì thì đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chọc tôi tức giận, tôi sẽ phế cậu thật đấy."
Không phải là uy hiếp không đâu.
Kể từ sau ngày đó, Trình Diễn cũng không thấy xuất hiện, mất tích như những lần trước, nhưng mà đàn em của hắn vẫn lượn trước mặt Minh Thù lúc thì đưa bữa sáng, lúc thì đưa đồ ăn vặt.
"Manh Manh, cậu và Trình Diễn sao rồi?"
Diệp Miểu Miểu cực kỳ thích tò mò.
"Chẳng ra sao cả."
Trẫm cùng người ý đồ đen tối có thể thế nào? Đừng đùa được không?
"Cậu không thích hắn sao?"
Diệp Miểu Miểu nháy mắt với Minh Thù:
"Trình Diễn đẹp trai như vậy, tuy rằng thành tích không tốt lắm, nhưng nghe nói nhà hắn không tồi, thành tích không tốt cũng chả sao."
"Không thích."
Diệp Miểu Miểu hoài nghi:
"Tớ thấy Trình Diễn rất tận tâm, mỗi ngày đều mua bữa sáng, đồ ăn vặt. Trước đây, hắn cũng không có đối xử như thế với bất kỳ nữ sinh nào đâu. Manh Manh, cậu không thích hắn? Đừng nói là cậu miệng nói một đằng, trong lòng một kiểu nha, nói với tớ đi mà, tớ không nói với người khác đâu, đảm bảo không nói đâu."
"Tận tâm?"
Minh Thù hừ một tiếng: "Lục Thủy, cậu có hiểu sai về chuyện con trai thích một người con gái như thế nào không đấy?"
"Không hề."
Diệp Miểu Miểu lắc đầu.
"Hắn tặng mấy thứ này, có tự tay đưa không? Chỉ phái hai người đến, thế mà được coi là tận tâm à?"
Tận tâm như vậy, trẫm chả dám nhận.
Diệp Miểu Miểu nghĩ nghĩ, nói:
"Thế nhưng mỗi lần người ta xuất hiện, chẳng phải là cậu đánh người ta đến cha mẹ nhìn không ra sao? Như vậy mà hắn còn không từ bỏ cậu, tình yêu chân thật đó!"
Minh Thù: "..."
Không nói nữa, toàn là ông nói gà, bà nói vịt.
Quan trọng nhất là... trẫm không thích hắn, không thích một tí nào.
"Lộc Manh, có người nhờ tôi đưa cái này cho cậu."
Một bạn đưa thư đặt trên bàn trước mặt Minh Thù.
Diệp Miểu Miểu lại gần xem: "Ai viết thư tình cho cậu vậy?"
Minh Thù cầm bao thư lật qua lật lại, mặt trên không viết gì. Cô mở bao thư ra, bên trong hé ra giấy viết tay, nhìn chữ viết cũng biết là ai rồi.
Là cái tên đáng ghét Thượng Quan Phong kia.
Hắn hẹn Minh Thù đến dãy phòng bỏ hoang, nói là có chuyện muốn nói với cô.
Thượng Quan Phong...
Tên khốn này lại muốn làm cái trò gì đây.
"Manh Manh, cậu không định đi chứ?"
Diệp Miểu Miểu nhìn Manh Manh thu dọn đồ đạc, liền sốt ruột:
"Khẳng định Thượng Quan Phong không có ý gì tốt, trước kia cậu làm hắn bẽ mặt như vậy, cậu không thể đi."
"Tớ đi ăn."
"Đi ăn à". Diệp Miểu Miểu thở phào.
Không phải đi gặp Thượng Quan Phong là tốt rồi, hẹn ở cái nơi như chỗ đó, vừa nhìn đã biết không yên tâm nổi.
"Này Manh Manh, vừa nãy khi đến lớp cậu đã ăn rồi, sao giờ lại muốn ăn nữa?"
Diệp Miểu Miểu gọi với theo bóng dáng dần khuất của Minh Thù.
Gần đây, Manh Manh nhà chúng ta ăn nhiều lắm, sao cũng không thấy mập lên nhỉ, đống thức ăn ấy đi đâu hết rồi?
Những người ăn mãi mà không mập, quả nhiên rất dễ khiến người khác ganh tị.
Diệp Miểu Miểu sờ sờ eo thon nhỏ của mình, nuốt một ngụm nước bọt ngăn chặn mong muốn chạy theo Minh Thù ăn gì đó, không được ăn nữa, ăn nữa mình sẽ phát phì.
Nghe mấy câu than thở của Diệp miểu Miểu, Minh Thù nhẹ nhàng cong môi thong thả xuống lầu, sau khi đã ăn no nê cô nhìn lá thư trên tay hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến dãy phòng học bỏ hoang bên kia.
Lúc này là giờ học, trường học không có ai đi lung tung. Minh Thù đi đến nơi đó, bỗng dưng cảm thấy tòa nhà này có chút u ám.
Cô đi lên cầu thang, tòa nhà này nằm ở giữa khu cấp hai và cấp ba
Lúc đầu nhà trường không có khu cấp hai, dãy nhà học của khu cấp hai bây giờ là sau này mới được xây dựng, dãy nhà này được coi là ranh giới giữa hai khu, đứng ở đây có thể nhìn thấy được khu cấp hai bên kia.
Hai lần trước đều đến vào buổi tối, không nhìn kỹ được tổng quan của tòa nhà.
Minh Thù đi lên cầu thang, phát hiện trên tường có không ít vết cào, nếu như một hai vết còn có thể nói là người cố ý chọc phá, nhưng trên cầu thang xuất hiện rất nhiều vết cào, hơn nữa mức độ cũ mới không giống nhau.
Cô vươn tay so sánh các vết cào, hơi đứng lên ngồi xuống xem xét góc độ và độ cao nhận thấy có vẻ không được bình thường.
Một lát sau, Minh Thù thu tay, nụ cười trên mặt càng rực rỡ:
"Ngôi trường này quả nhiên rất thú vị."