"Lộc Manh, sao cậu lại mắng người khác!"
Kim Vũ Kỳ cau mày, dường như rất bất mãn với hành vi của Minh Thù. Nhưng cô ta cố nén tức giận, không muốn tình huống này làm mất đi hình tượng cao quý nhã nhặn.
Kim Vũ Kỳ âm thầm quan sát Minh Thù, trực giác của phụ nữ cho cô ta biết, người con gái trước mặt này, so với trước đây rất khác biệt.
Trước đây, nếu thấy mình và A Phong ở chung một chỗ, cô sẽ sớm không chịu được, người như sắp ngã, nhưng ngày hôm nay thái độ thờ ơ như vậy, rất khả nghi.
Hơn nữa đêm qua bị giam ở dãy phòng cũ, cô ta cũng chỉ bị cảm.
"Mắng cô sao?"
Bởi vì phát sốt, mặt Minh Thù cũng đỏ ửng, gương mặt của cô vốn đáng yêu, đến cặp lông mày cũng biết cười, đáng yêu đến nỗi làm người ta muốn véo má.
"Mắng người là không đúng."
Kim Vũ Kỳ đè nén nghi ngờ trong lòng, trên mặt lộ ra oan ức:
"Tớ thấy cơ thể cậu khó chịu, có lòng tốt muốn để A Phong đưa cậu đến phòng y tế. Cậu không biết phải trái cũng không sao, nhưng còn mắng người khác, Lộc Manh, cha mẹ của cậu lẽ nào không dạy cậu sao?"
Biểu tình Kim Vũ Kỳ rất hợp tình hợp lý, giống như là vô tình nói ra, sẽ không làm người khác nghĩ là cô ta cố ý.
Vô tình làm cho người khác đứng về phía cô ta.
Minh thù khẽ cười, thanh âm mềm mại vang lên:
"Cô muốn nói tôi là người không có giáo dục?"
Kim Vũ Kỳ không ngờ Minh Thù sẽ gọn gàng dứt khoát nói ra, sắc mặt biến đổi, tay để bên người nắm chặt vạt áo. Cô ta hít sâu một hơi, giải thích:
"Tớ không có ý này, Lộc Manh, cậu không cần hiểu sai ý của tớ."
"Vũ Kỳ, em đừng nói gì với cô ta nữa, cô ta chỉ biết cố tình gây sự, sinh sự không đâu. Lộc Manh, cô mau xin lỗi Vũ Kỳ, chuyện này coi như bỏ qua."
Thượng Quan Phong kéo Kim Vũ Kỳ về phía mình, mặt lạnh nhìn chằm chằm Minh Thù.
Không thể không nói, Thượng Quan Phong rất đẹp trai, nếu không cũng sẽ không bị Kim Vũ Kỳ để mắt đến, tìm cách chiếm đoạt.
"Xin lỗi? Tôi không xin lỗi cầm thú."
Xin lỗi cái con khỉ, Kim Vũ Kỳ cố ý ra vẻ trước mặt cô, nếu không làm tăng giá trị thù hận, quả thực phải xin lỗi bản thân.
"Lộc Manh, những gì cô đã được dạy dỗ đâu hết rồi?"
Khuôn mặt Thượng Quan Phong thất vọng. Trước kia Lộc Manh không như thế, sao lại có thể biến thành như thế này?
Thiếu chút nữa Minh Thù cười ra tiếng, tại sao Thượng Quan Phong lại lộ ra cái vẻ mặt thất vọng này?
Nếu như không phải trước khi gặp Kim Vũ Kỳ, Thượng Quan Phong cứ mập mờ không rõ với nguyên chủ, nguyên chủ sẽ lún sâu sao?
Diệp Miểu Miểu nói không sai, Thượng Quan Phong chính là một tên cặn bã.
"Cho chó ăn rồi!"
Minh Thù hơi nghiêng đầu, hỏi Quan Phong:
"Ăn ngon không?"
"..."
Thượng Quan Phong khó nén giận, nghiến răng nghiến lợi:
"Cô thật sự không xin lỗi? Đừng cho là tôi không dám làm gì cô?"
Hắn đã nói rất rõ ràng với cô, từ trước đến nay vẫn xem cô là em gái, hắn cho là cô hiểu chuyện, không nghĩ tới lại trở thành như thế này.
Nữ sinh đáng yêu năm đó, sao lại trở thành như thế này? Thực sự làm hắn quá thất vọng.
"Tôi không xin lỗi đấy, rồi sao, cậu dám đánh tôi? Đến đây, đánh đi!"
Minh Thù hướng khuôn mặt nhỏ nhắn, đang cười tủm tỉm về phía Thượng Quan Phong.
Thượng Quan Phong thực sự vì giận mà mất đi lý trí, giơ tay định đánh Minh Thù, ý cười trong mắt Minh Thù càng đậm. Thượng Quan Phong nhìn đôi mắt kia của cô, chẳng biết tại sao trong lòng sợ hãi, muốn thu tay.
Nhưng lúc này, hắn đã không dừng lại được, đành tát Minh Thù thật.
"Manh Manh!"
Diệp Miểu Miểu hét một tiếng thật to. Mọi người còn chưa thấy rõ, Thượng Quan Phong đã nằm dài trên đất. Bàn học bên cạnh ngã xuống, không biết bữa sáng của người nào, toàn bộ rơi trên người Thượng Quan Phong.
Trong phòng học yên lặng đến kỳ lạ, trong không khí nồng nặc mùi thịt bò kho.
Trong không khí cực kỳ quái dị, Minh Thù tự nhiên thu lại tư thế vung tay, mỉm cười vỗ vỗ tay, giống như trên tay dính thứ gì bẩn thỉu lắm.
Cô không lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng mà hành động của cô so với sự ghét bỏ, biểu cảm trên gương mặt, càng làm cho người khác cảm nhận rõ ràng.
Đói bụng quá, trẫm không còn sức lực đánh người.
Diệp Miểu Miểu: "..."
Trời đất! Tổn thọ luôn rồi! Mới qua một buổi tối, Manh Manh nhà mình đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vậy mà dám ra tay đánh Quan Phong.
Con mẹ nó thật không khoa học!
Mọi người khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sáng sớm hôm nay đã được xem phim, thật là ngoài dự kiến rồi!
"A Phong."
Kim Vũ Kỳ hoàn hồn đầu tiên, chạy đến bên cạnh Thượng Quan Phong đang thê thảm, đỡ lấy hắn:
"Cậu không sao chứ? Lộc Manh, cô điên rồi sao, sao lại đột nhiên đánh người?"
Thượng Quan Phong bị ngã có hơi choáng, đau đớn trên người làm sắc mặt hắn khó coi, giùng giằng đứng lên, ánh mắt nhìn Minh Thù như nhìn kẻ thù.
Minh Thù liếc Kim Vũ Kỳ:
"Đánh là đánh, không phục thì cô thay hắn đánh lại đi."
Trẫm đánh hắn thì làm sao? Nếu không phải không có sức lực, ngay cả cô ta cũng đánh một cái, mua một tặng một, kéo giá trị thù hận cho đủ cặp luôn.
Kim Vũ Kỳ chần chừ, nụ cười trên mặt hơi khó coi, mình là thiên kim tiểu thư, đánh nhau thì làm sao lấy chồng.
Minh Thù cười lạnh, ánh mắt đảo qua gương mặt âm u của Thượng Quan Phong:
"Đi, Lục Thủy, đi ăn gì đi, đói quá."
Diệp Miểu Miểu nghe Minh Thù gọi mình, từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhìn Minh Thù đi ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo:
"Manh Manh, ăn cái gì chứ, cậu bị bệnh, phải uống thuốc đó!"
Manh Manh nhà mình nhất định là bệnh đến lú lẫn rồi.
Nhưng mà không hiểu sao cảm thấy thoải mái thế nhỉ?
Thượng Quan Phong đối xử như vậy với Manh Manh, đáng đời.
...
Minh Thù vốn định đi ăn gì đó, nhưng lại bị Diệp Miểu Miểu kéo đến phòng y tế kẹp nhiệt độ, làm cho bác sỹ bị dọa giật mình:
"Sốt cao như thế, sao còn đi học?"
Minh Thù: "..."
Cơ thể này thật yếu đuối.
Bác sỹ truyền dịch cho Minh Thù, Diệp Miểu Miểu xin nghỉ cho cô. Bác sỹ bận rộn một hồi. Trong chốc lát, phòng y tế chỉ còn lại một mình cô.
Minh Thù nhàm chán nằm ở trên giường, có lẽ là trong nước truyền dịch có chất gây mê, cô có hơi buồn ngủ.
Cảm nặng làm cô thấy thân thể cực kỳ nặng nhọc, lúc ngủ cảm giác có cái gì đó đè nặng, giống như thở không nổi.
Bên tai có âm thanh rất nhỏ vang lên, Minh Thù ý thức mơ hồ, trong nháy mắt liền tỉnh lại, cô hé mắt nhìn sang bên trái, một nam sinh mặc đồng phục đang đứng trước tủ thuốc của bác sỹ, tìm kiếm.
Minh Thù lắc lắc đầu còn đang mơ màng, chống tay ngồi dậy:
"Này."
Người nam sinh kia quay đầu lại, gương mặt đẹp trai thu vào trong mắt Minh Thù, như minh tinh trên màn ảnh, phát sáng.
Còn có vài phần quen thuộc, hình như gặp qua ở đâu rồi?
Ừ, đúng rồi, là cái thẻ học sinh không thể ăn đêm qua.
Chính là người nam sinh này.
Nam sinh như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại, cầm hai cái chai bỏ vào trong ba lô của hắn, đóng cửa tủ lại, bước từng bước dài về phía Minh Thù, chống tay lên mép giường, kề sát người Minh Thù. Hắn hạ người xuống, hơi thở xa lạ bao phủ xung quanh Minh Thù:
"Lộc Manh, vừa nãy cậu thấy gì rồi?"
"Trộm đồ."
Nam sinh chau môi, nhất thời gương mặt đó vô cùng tà khí:
"Lộc Manh, cậu chắc chắn chứ?"
Minh Thù quay sang cười với hắn, sau đó xê dịch thân thể, nháy mắt hỏi:
"Cậu có đồ ăn không?"
Khóe miệng nam sinh co quắp một chút.
Lần thứ hai.
"Không có."
Nam sinh đứng dậy, ôm lấy ba lô, thái độ cao ngạo liếc nhìn Minh Thù:
"Chuyện vừa rồi, Lộc Manh, nếu cậu dám nói cho người khác biết..."
Ánh mắt hắn sâu xa nhìn Minh Thù, đạp bệ cửa sổ bên cạnh nhảy ra, biến mất khỏi tầm mắt Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Không có đồ ăn ôm cái gì mà ôm!