Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter - Chương 55: Cửa Ải Bất Ngờ : truyenyy.mobi

Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 55: Cửa Ải Bất Ngờ




Buổi tối hôm đó, cả bốn đứa ngồi trong phòng thí nghiệm của Thomas và chờ đợi. Cả lũ mang vẻ mặt căng thẳng nhìn qua Thomas, chính xác hơn là cái kính mà nó đang mang trên mặt.

Đột nhiên Thomas đứng dậy và đi về phía cái tủ mà nó mở cho cả đám xem hồi sớm. Thomas lên tiếng:

- Đi thôi. Sự tình có biến. Cả 4 Gs chủ nhiệm đều đã đi về phía Rừng cấm, và các cậu đoán thử xem, ai đang tiến vào cái cửa sập?

Thomas nói chuyện với đám bạn trong khi lấy ra 4 cái áo, 4 đôi giày và quẳng nó về phía đám bạn, còn bản thân nó thì bỏ vài thêm vài món dụng cụ vào trong túi.

Giọng của Thomas nhẹ nhàng nhưng những điều mà nó nói khiến cả bọn choáng váng. Cả 4 Gs đang tiến về phía Rừng cấm và có kẻ đang xâm nhập khu vực bảo vệ Đá Hiền triết.

- Không thể nào. Cậu không nhầm lẫn đó chứ Thomas?

Giọng của Harry chứa đầy hoảng loạn. Nó không thể hiểu được, tại sao lại không phải Snape. Rõ ràng tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng ông ta.

- Không hề sai lầm. Các cậu cũng biết, thẻ UC thu thập thông tin dựa trên ma lực của mỗi người, và tần số ma lực của mỗi người là duy nhất, không có cách để giả mạo. Kể cả là “Thuốc Đa Dịch” cũng không thể. Harry, đi lấy cái áo tàng hình của cậu. Chúng ta sẽ cần đến nó.

Cả bốn nhanh chóng đi về hướng bên ngoài ký túc sau khi Harry đã lấy được cái áo. Tuy nhiên, tại đây có người không muốn chúng bình an qua cửa – Neville Longbottom.

- Các cậu đang làm gì vậy?

Một giọng nói vang lên từ góc phòng. Neville xuất hiện từ phía sau một chiếc ghế bành, nắm chặt con cóc Trevor – kẻ trông như thể vừa mới thực hiện một nỗ lực khác để tìm tự do.

Harry vội vàng đặt chiếc áo choàng ra sau lưng và nói:

- Không có gì, Neville, không có gì. – Cái giọng khiến nó còn đáng nghi hơn.

Neville nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tội lỗi của cả 4 đứa.

- Các cậu sẽ đi ra ngoài, một lần nữa? – Nó hỏi với giọng khẳng định chắc nịch.

Hermione vội vàng phủ nhận:

- Không, không, không. Bọn này không có. Tại sao cậu còn chưa đi ngủ, Neville?

Harry nhìn cái đồng hồ cổ ở bên cửa và nhăn mày, nó huých nhẹ Thomas rồi chỉ qua đó, cả bọn đã không còn thời gian.

Neville lúc này thể hiện ra quyết tâm ngoài dự đoán:

- Tôi sẽ không cho phép các cậu làm điều đó. Các cậu sẽ bị bắt cả đám. Gryffindor sẽ gặp nhiều rắc rối hơn xa lần trước.

Ron trừng mắt, nó gằn giọng:

- Tránh ra Neville. Bọn này không có thời gian cho cậu.

Neville không chịu, nó giang tay ra chắn ở lối đi:

- Không! Tôi không cho các cậu ra ngoài. Kể cả các cậu…

"Bốp!" - Một tiếng vang nhẹ phát ra và Neville ngã ngửa ra sau.

Cả 3 đứa ngơ ngác, ngay sau đó chúng thấy Thomas đã đỡ Neville làm cho thằng nhóc không ngã vật xuống sàn. Hiển nhiên người đã ra tay xử lý thủ môn.

Hermione vội vã chạy tới, cô lo lắng nhìn Neville mềm nhũn và đang bị Thomas kéo lê trên sàn.

- Cậu làm cái gì vậy Thomas? Neville…

- Không sao hết – Thomas cắt ngang – Chúng ta không còn thời gian. Giúp mình một tay... Không phải khiêng, chú trôi nổi.

Ném Neville lên cái sa lông to đùng, cả bọn nhanh chóng thoát ra khỏi ký túc và hướng về phía chỗ canh giữ hòn đá. Trên đường đi, Hermione vẫn không quên hỏi thăm tình hình của Neville:

- Neville sẽ không sao chứ? Cậu làm gì với cậu ấy vậy?

Thomas trả lời trong khi vẫn lao đầu về phía trước:

- Cậu ấy sẽ không sao cả. Một kỹ xảo võ thuật nho nhỏ mình học được sẽ giúp cậu ấy say giấc nồng.

- Sao lại đánh cậu ấy chứ. Cậu lên để mình...

- Cậu định làm gì? Thuyết phục cậu ấy, hay cho một phát bùa chú trói gô toàn thân? Làm ơn, nếu như vậy thì sáng mai cậu ấy sẽ đau cả người. Còn mình chỉ khiến cậu ấy đau cổ chút thôi.

Hermione im lặng, cô phát hiện bản thân chẳng có phương pháp nào ngoài cách mà Thomas đã nói.

Trên đường đi, cả bọn vượt qua mặt con mèo của lão Filch. Con mèo chỉ nhìn thoáng qua bóng người của cả bọn rồi tiếp tục lắc cái đuôi đi về một hành lang khác.

Trên đường đi, 3 đứa bạn phát hiện ra đôi giày mà Thomas đưa cho chúng cũng không hề bình thường. Ron hô lên khe khẽ:

- Quá tuyệt vời, Thomas! Cậu kiếm đôi giày này ở đâu vậy?

- Hàng tự chế. To nhỏ tùy ý, màu sắc tự chọn, thông thoáng không mùi, tự điều chỉnh nhiệt độ, im ắng không phát ra tiếng động. Ngoài ra còn hỗ trợ khả năng chạy nhảy của người dùng. Nếu muốn mình có thể bán đứt cho các cậu với giá 10 galleon một đôi.

Cái giá Thomas đưa ra làm Ron tắt tiếng, nó bây giờ tuy có khá khẩm một chút nhưng 10 galleon thì vẫn không lỡ dùng để mua một đôi giày.

Lúc này cả 4 đã đến cửa sập nơi con Fluffy đang canh giữ. Con chó gầm gừ nhìn về phía 4 đứa với ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả bọn. Dưới chân nó là cây đàn hạc được bỏ lại sau khi kẻ trộm đã đột nhập.

Harry rút cây sáo mà Hagrid tặng cho nó vào hồi giáng sinh vừa đưa lên miệng, tuy nhiên chưa kịp thổi thì đã có tiếng nhạc vang lên. Thomas đang phát nhạc từ một cái thẻ UC nào đó, chả ai biết được trên người nó có bao nhiêu cái thẻ. Khi tiếng nhạc cất lên, con chó bắt đầu im tiếng, nó lảo đảo rồi lăn quay ra ngủ.

Ba người Harry, Ron và Hermione vòng qua con quái vật, tiến đến cạnh cái cửa. Thomas cứ đăm đăm nhìn con Cerberus, nó còn lòng vòng xung quanh, đá đá, chọc chọc.

- Thomas, Thomas! Đến đây!

Tiếng gọi của Harry vang lên.

- Cậu đang làm cái gì vậy?

- Mình có tính mua một con Cerberus về nuôi canh nhà. Nhưng chắc thôi vậy, nó quá dễ bị xử lí.

- Bớt nghĩ mấy chuyện linh tinh đó đi. Nhìn coi, bên dưới tối thui. Làm sao giờ? - Ron hỏi.

- Để đó mình. Lumos Maxima!

Một quả cầu ánh sáng từ đầu đũa của Thomas bay xuống,chiếu sáng toàn bộ không gian bên dưới. Một đống dây leo đang giăng đầy dưới đó.

- Không vấn đề. Chúng ta có đệm rồi.

Hermione cũng đã nhận ra thứ gì đang dưới đó. Cô nói:

- Devil"s Snare! Đây chắc là tác phẩm của Gs Sprout.

Ron với Harry gật đầu. Thành tích của bọn nó không tệ như trong nguyên tác, mấy cái món như này cũng không khó khăn. Harry lên tiếng:

- Là nó thì dễ thôi. Giờ ai xuống trước đây?

Thomas đi đầu, Harry và Ron tiếp tục và Hermione cuối cùng. Lần này nhờ học bài kỹ mà cả đám thuận lợi thông qua cửa đầu tiên. Đám dây leo co rúm vào một góc né tránh ánh sáng từ quả cầu được Thomas thả ra. Cả bọn men theo lối đi bằng đá và tiến lên phía trước, Thomas đã nghe thấy tiếng đập cánh của mấy cái chìa khóa.

Một căn phòng được thắp sáng với đám chìa khóa óng ánh như ngọc đang bay trên trần hiện ra trước mắt đám phù thủy nhỏ. Cả lũ tiến tới trước cửa, Harry là người đầu tiên trong ba đứa phát hiện ra cái đám đang bay kia là chìa khóa.

Cửa thứ 2 dễ dàng thông quan, tài bay lượn của Harry cuối cùng cũng có đất dụng võ. Nó dễ dàng tóm được cái chìa khóa thật, cả bọn mở cửa gỗ, an toàn chui vào trong khi đám chìa khóa bạc điên cuồng oanh tạc tầm chắn được Thomas tạo ra từ phép biến hình – nó biến nền đất ra một cái khiên chắn bằng kim cương che kín cả bốn đứa và cái cánh cửa.

Cửa tiếp theo cả bốn cũng không có quá tốn sức, con Troll to đùng đã mất mạng bởi ma pháp của Quirrell. Mùi hôi thối từ cái xác và mùi tanh của máu khiến cho cả đám muốn ói mửa.

Thomas dùng thần chú thanh tẩy làm cho căn phòng trở lên sạch sẽ, còn cái xác đã bị nó đốt rụi để khỏi phát sinh thêm mùi hôi. Nó càu nhàu với đám bạn:

- Thật kinh dị! Cái mùi tanh hôi này còn khủng bố hơn chính bản thân con quái vật. Nếu như hít nó thêm chút nữa thôi là cả đám sẽ phải đi gặp bà Pomfrey mất.

Lần này không có một ai phản đối ý kiến của Thomas. Theo chúng, cái mùi này phải có tên trong danh sách độc dược với những hàng trân trọng nhất. Ron làu bàu trong khi bọn chúng tiến lên phía trước:

- Mình dám cá 10 galleon rằng đây là tác phẩm của Gs Quirrell. Cậu dám cược không, Thomas?

- Khỏi. Còn lâu mình mới cho không cậu đôi giày.

Cửa thứ 4,nhìn cái bàn đá to đùng chắn hết cả lối đi, choán gần hết căn phòng, sắc mặt Thomas trở lên đen kịt. Lần đầu tiên trong đời nó có cảm giác muốn đấm cho mình một phát. Hermione chỉ tay vào mấy vệt đỏ đỏ ở gần chúng, cô run giọng:

- Đó… đó… không phải… là … máu... máu … đấy chứ?

Harry và Ron quay sang nhìn chằm chằm Thomas. Ron hỏi:

- Sao cái thứ này lại ở đây? Cậu nói là nó chưa hoàn thành cơ mà?

Thomas một mặt táo bón. Nó quay sang phía Ron, cả bọn chưa thấy cái vẻ mặt này ở nó bao giờ. Nếu bình thường thì chúng sẽ vui lòng nhìn Thomas chật vật. Nhưng vào lúc này thì thật là tệ hại.

Hermione cũng nhìn chằm chằm vào cả ba đứa. Hiển nhiên là 3 đứa này biết cái thứ trước mặt này là cái gì. Món đồ này chắc chắn là tác phẩm của Thomas, và còn cực kỳ, cực kỳ nguy hiềm.

- Các cậu lên cho mình một lời giải thích ngay bây giờ. Đặc biệt là cậu đó, Thomas. Cho mình biết cậu đã mày mò ra cái thứ gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.