Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Giang Sơn Chiến Đồ - Quyển 1 – Chương 85-1: Tình càng sâu đậm : truyenyy.mobi

Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 – Chương 85-1: Tình càng sâu đậm




Qua rất lâu, Trương Huyễn mới bình tĩnh trở lại, hắn ngượng ngùng buông Lư Thanh ra, trên mặt từng đợt nóng lên, cười xấu hổ nói:

- Muội tiếp tục nghỉ ngơi, huynh đi ra bên ngoài canh gác cho muội, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì nữa.

- Đừng!

Lư Thanh kéo tay hắn lại, nhìn hắn van lơn:

- Huynh đừng đi, muội một mình sợ lắm.

- Được rồi! Chúng ta sẽ ở cạnh nhau.

Trương Huyễn cười ngồi xuống bên cạnh nàng, Lư Thanh rất tự nhiên gối đầu ở trên vai hắn:

- Công tử, muội còn chưa biết huynh tên là gì?

- Huynh thật sự hồ đồ rồi, huynh tên chỉ có một chữ Huyễn, nghe đâu Huyễn là ký thác chí khí vào cái đỉnh, cho nên tên chữ gọi là Nguyên Đỉnh*.

(Lấy từ sự tích vua Vũ nhà Hạ lấy được thiên hạ đúc ra chín cái đỉnh, tế thiên địa, từ đó người nào có công được vua ban thưởng lấy đỉnh ra tế đều phải nắm cái tai đỉnh cho vua nên còn gọi là huyễn)

- Nguyên Đỉnh, chữ này rất hay, nhị ca của muội gọi là Khánh Nguyên, cũng có một chữ Nguyên.

Lư Thanh nhẹ nhàng mở môi dưới mịn màng, nhỏ giọng hỏi:

- Trương đại ca, cha mẹ huynh ở nhà (vẫn còn sống) phải không?

- Phụ mẫu huynh đã qua đời khi huynh còn rất nhỏ, là bà nội nuôi nấng huynh trưởng thành, ba năm trước lão nhân gia người cũng qua đời rồi, huynh đã không còn người thân.

- Ồ! Rất xin lỗi.

- Không sao, huynh sớm đã quen rồi.

Lúc này, Trương Huyễn trầm ngâm một chút lại hỏi:

- Lư tiểu thư hay là phụ thân Lư tiểu thư có kẻ thù ở Lư gia không?

- Tại sao huynh phải hỏi như vậy?

Lư Thanh không hiểu nhìn Trương Huyễn.

- Huynh chỉ cảm thấy Lư Minh Nguyệt gặp được tiểu thư không phải là trùng hợp, đây hẳn là có mưu tính trước.

- Làm sao có thể là mưu tính trước?

Trương Huyễn thản nhiên nói:

- Lư Minh Nguyệt sẽ không đi tập kích Lư gia trang, muốn động thủ gã đã sớm động thủ rồi, sẽ không đợi đến bây giờ, huynh nhìn ra được, bọn chúng rõ ràng là mai phục ở trên sơn đạo, nếu như không phải biết trước việc tiểu thư phải đến, gã mai phục có ý nghĩa gì nữa?

Phân tích của Trương Huyễn rất có đạo lý, Lư Thanh cẩn thận suy ngẫm. Là nhị thúc của mình nói phụ thân có việc gấp, thúc giục mình chạy về huyện thành, hơn nữa chỉ phái theo một gia đinh hộ vệ, điều này hoàn toàn không hợp lý lẽ, đi đường nhỏ cũng là phu xe khăng khăng đi. Đáng lẽ ra bọn họ nên đi đường lớn mới đúng.

Chẳng lẽ là…

Lư Thanh không dám nghĩ tiếp nữa, lắc đầu liên tục:

- Không thể nào!

Trương Huyễn cũng biết chân tướng luôn luôn là điều rất tàn khốc, lúc trước hắn ở nhà trọ gặp được Lư Nghi và Lư Minh Nguyệt, bọn chúng chỉ sợ khi đó cũng đã bày ra kế hành động bắt cóc lần này.

Tuy nhiên tại sao Lư Minh Nguyệt phải ám sát U Châu Đô đốc Quách Huyến, Lư Nghi cùng Đô đốc U Châu có quan hệ gì nữa. Phương diện này chắc hẳn có ẩn tình khác, hắn cũng không nói thêm nữa, cười nói:

- Có lẽ thật sự là trùng hợp, tiểu thư không nên suy nghĩ nhiều.

Lư Thanh hít thở thật sâu, nếu như ngay cả nhị thúc, người thân của mình cũng không đáng tin cậy. Vậy thiên hạ còn có mấy người đáng tin?

Nàng nghĩ tới nam tử trẻ tuổi bên cạnh, tuy rằng cùng mình dạo chơi một thời gian rất ngắn, nhưng nàng lại cảm giác được hắn đối với mình có loại kiên trì sống chết không thay đổi, dường như bọn họ đã sống với nhau vài chục năm rồi, đây là một người để cho nàng có thể dựa dẫm, nam tử cho nàng cảm giác an toàn.

Nàng lặng yên khống chế cơn xúc động trong lòng, thân thể lại không tự chủ được dựa vào Trương Huyễn, dường như hi vọng từ chỗ của hắn có được một thứ gì đó để dựa vào.

Trương Huyễn cảm giác vách đá phía sau có chút mát lạnh, liền giơ tay ôm bờ vai của nàng, để cho nàng dựa trên cánh tay của mình. Lư Thanh lại hiểu sai ý, chậm rãi rúc vào trong lòng ngực hắn, nàng ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp đong đầy tình cảm nhìn hắn chăm chú.

Trương Huyễn chỉ cảm thấy trong đầu 'ong!' một tiếng, dường như một luồng điện lưu chuyển khắp toàn thân hắn, trong đầu hắn hỗn độn một mảnh, một loại hấp dẫn khó có thể kháng cự chiếm cứ lấy toàn bộ thân xác và tinh thần của hắn. Hắn từng chút một cúi đầu xuống.

Trong lòng Lư Thanh cực kỳ ngượng ngùng, nhưng nàng lại không đẩy Trương Huyễn ra, mà chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Nhưng vào lúc này, trong đầu Trương Huyễn trở nên rõ ràng hơn, xuất hiện một bóng dáng thiếu nữ tư thế oai hùng mạnh mẽ.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Tân Vũ.

Trương Huyễn dứt khoát ngẩng đầu, đầu đụng mạnh ở trên vách đá phía sau, thân thể của Lư Thanh dần dần biến thành cứng ngắc, lòng của nàng như thể rơi xuống vực sâu, trong hai tròng mắt khép hờ chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt.

Trương Huyễn đứng lên đi ra khỏi thạch động, trong lòng của hắn thống khổ giống như có một con côn trùng hung ác đang gặm nuốt, hắn hung hăng một quyền đánh vào trong đất bùn, cuộc đời hắn đã có một nữ nhân, nhưng hắn lại yêu thêm một cô bé khác nữa.

Lúc này, Lư Thanh xuất hiện phía sau hắn, từ phía sau ôm chặt lấy eo của hắn, yên lặng nước mắt ròng ròng nói:

- Hoá ra huynh đã biết rõ rồi!

- Biết rõ cái gì?

Trương Huyễn có chút kỳ quái hỏi.

- Muội quả thật đã hứa gả cho người ta rồi.

- Cái gì?

Trương Huyễn đột nhiên xoay người, nhìn nàng kinh ngạc:

- Huynh không biết, muội gả cho ai?

Lư Thanh cúi đầu, buồn tủi nói:

- Phạm Dương Lư thị và Bác Lăng Thôi thị qua lại trăm năm với nhau nhờ quan hệ hôn nhân, huynh trưởng của muội cưới trưởng nữ vợ cả của nhà họ Thôi, muội là trưởng nữ của phụ thân, cũng nhất định phải gả cho người thừa kế của nhà họ Thôi, đây là quy củ hai nhà Thôi Lư trăm năm trước đã định ra.

- Người thừa kế Thôi gia là ai, đã định rồi sao?

Lư Thanh lắc đầu:

- Bác Lăng Thôi thị con trưởng tên là Thôi Ấu Lâm, nhưng y tám tuổi đã không may nhiễm bệnh mà chết, nghe nói mấy dòng chính nội bộ họ Thôi đều đang tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ. Muội cũng không biết rõ là ai?

- Nhưng chỉ là quy củ một trăm năm đúng không? Muội căn bản cũng không có cùng bất cứ kẻ nào từng có đính hôn gì, huynh nói không sao đâu!

- Là như vậy! Nhưng hai nhà Lư Thôi tuyệt sẽ không phá bỏ quy củ trăm năm, Trương đại ca, muội vừa là trưởng nữ của phụ thân, muội thật sự không tự mình làm chủ được.

- Quy củ chó má gì!

Trương Huyễn cả giận nói:

- Giả như đối phương là kẻ khù khờ, muội cũng phải gả cho y sao? Giả như đối phương là người mắc bệnh lao, muội cũng phải gả cho y sao?

- Muội đương nhiên không muốn! Nhưng… Trừ phi muội chết đi, nếu không ai cũng không lay chuyển nổi, huynh hiểu không? Nhà mẹ đẻ của mẫu thân muội chính là họ Thôi ở Bác Lăng.

Nói đến đây, Lư Thanh nhào vào trong ngực của Trương Huyễn khóc rống lên, từ trước nàng mờ mịt không biết, nhưng lúc này trong lòng nàng chỉ có một người, cũng chứa không được bất cứ kẻ nào khác nữa.

Trương Huyễn cũng từ từ tỉnh táo lại, hắn biết rõ quan hệ hôn nhân giữa các thế gia, Nguỵ Tấn Nam Bắc triều, thế gia sừng sững mấy trăm năm mà không sập, nguyên nhân cản bản chính là vì bọn họ kết thành liên minh lợi ích vô cùng mạnh, tạo thành thế lực to lớn, mà quan hệ hôn nhân chính là loại cơ sở của liên minh lợi ích này, Lư Thanh làm trưởng nữ của gia chủ Lư thị, nàng há có thể đứng ngoài.

Nhỏ đến gia tộc, lớn đến quốc gia, hôn nhân cho đến bây giờ đều là vì phục vụ chính trị, trong ngoài xưa nay, không có gì không như thế.

Lư Thanh nghẹn ngào thanh âm nói:

- Muội chỉ hận mình không thể sinh trong gia đình bình thường, có lẽ muội còn có thể gả cho người mình thích, nhưng khăng khăng là họ Thôi ở Bác Lăng, bọn họ là danh môn thế gia đứng đầu Hà Bắc thậm chí cả thiên hạ. Quy củ gia tộc nghiêm khắc nổi danh, danh vọng Lư gia lại đang dưới nó, muội làm sao còn có lựa chọn đường khác?

- Thật sự không có cách nào sao?

Trương Huyễn khe khẽ thở dài.

- Có!

Lư Thanh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn mông lung Trương Huyễn, một đôi mắt đẹp trở nên sáng ngời dị thường.

- Huynh dẫn ta đi! Bọn họ cho rằng muội bị loạn phỉ bắt đi. Đã cho rằng muội chết rồi, điều quy củ này đã không tồn tại với muội rồi.

Cách nghĩ này Trương Huyễn đã từng có rồi, nhưng lập tức biến mất, rất không thực tế, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lư Thanh.

- Muội đi theo huynh, cha mẹ muội làm sao bây giờ? Muội có thể bỏ lại bọn họ sao? Còn có gia tộc của muội. Hết thảy tất cả điều phải rời bỏ.

Lư Thanh ngây ngẩn cả người, trong mắt nàng dần dần hiện lên một tia thống khổ khó có thể che giấu, nàng khao khát đi cùng Trương Huyễn, nhưng tình thân phụ mẫu lại khiến cho nàng khó có thể dứt bỏ, cha mẹ nghĩ rằng nàng chết rồi. Điều đó đối với họ là đả kích bậc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.