Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 144 : truyenyy.mobi

Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 144




Liễu Ngọc Như kẹt ở trong thành, thấy cửa thành đóng lại, đã biết ra ngoài là vô vọng, nàng nghĩ một hồi, sau đó lập tức dẫn người quay lại chạy về hướng huyện nha.
 

Lý Ngọc Xương còn đang ở huyện nha, nếu Cố Cửu Tư ở trong thành, vậy thì hắn nhất định sẽ đi huyện nha để tìm Lý Ngọc Xương. Nếu Cố Cửu Tư không có ở trong thành, vậy đương nhiên là không thể lại tốt hơn, nàng chạy tới huyện nha, cũng có thể bảo vệ Lý Ngọc Xương.
 
Đám người đều là từ bên trong thành hướng ra ngoài thành, mới vừa rồi nàng là chạy nghịch đám người, mà giờ phút này nàng lại đi thuận theo đám đông cho nên có thể đi nhanh hơn rất nhiều. Nàng dẫn theo người vội vàng chạy tới cửa huyện nha, bọn họ vừa đến cửa huyện nha, liền thấy trước huyện nha có một đám người mặc quần áo công nhân vây quanh kín mít, những người đó tông vào cửa lớn, người của Liễu Ngọc Như thấy cảnh tượng như vậy liền gầm lên một tiếng: “Trước cửa huyện nha, điêu dân các ngươi sao lại dám làm càn như thế?!”
 
Những công nhân này bị rống một tiếng liền ngẩn người, Liễu Ngọc Như khoanh hai tay ở trước người, vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang mà lớn tiếng nói: “Nhanh chóng tránh ra cho ta, nếu không mạo phạm quan phủ, dĩ hạ phạm thượng(*) ấn theo pháp luật là tội chém đầu, cút ngay!”
 
“Nói như vậy, người này khẳng định là phu nhân của quan nào đó.” Trong đám người liền có người cười lạnh thành tiếng, người đó vừa nói như vậy, cảm xúc của quần chúng lập tức bị kích động lên, Liễu Ngọc Như đảo ánh mắt qua nhìn về phía người nọ, sau đó nói “Kêu chủ nhân nhà ngươi ra đây nói chuyện.”
 
“Chủ nhân?” Người nọ lập tức phản bác “Ta bất quá chỉ là một dân chúng nhỏ nhoi tới đây đòi công đạo mà thôi, chủ nhân ở đâu ra, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
 
“Ít nói lời vô nghĩa đi” Liễu Ngọc Như lạnh giọng “Các ngươi tính toán làm cái gì ta đều rõ ràng, các ngươi muốn làm điêu dân, ta cho các ngươi làm. Nhưng ngươi phải nói rõ với Vương Thụ Sinh, kích động bá tánh tấn công quan phủ, đây chính là tội mưu nghịch.”
 
Liễu Ngọc Như nhếch lên khóe miệng: “Tội này cùng với ám sát khâm sai đại thần cũng không giống nhau đâu. Hắn không dám sai người ám sát khâm sai, lại dám sai người mưu phản, lá gan cũng thật sự là lớn.”
 
“Ngươi ngậm máu phun người!”

 
Người nọ lập tức hét lớn lên, Liễu Ngọc Như trào phúng nở nụ cười: “Không phải là nói không có chủ nhân sao?”
 
Nét mặt người nọ cứng đờ, Liễu Ngọc Như khoanh hai tay lại trước người, bình tĩnh nói: “Trước khi ta vào thành thì đã cho người chờ ở ngoài rồi, một khi ta phát tín hiệu, người bên ngoài sẽ lập tức cầm lời khai do ta tự tay viết xuống chạy về Đông Đô, để ta xem đầu của một nhà già trẻ lớn bé Vương gia các ngươi, có đủ để chém hay không!”
 
“Ngươi……”
 
Nam nhân kia vội vàng nhào tới chỗ Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như lùi về phía sau một bước, đồng thời duỗi tay móc ra đạn tín hiệu, hộ vệ cũng lập tức chắn ở trước người nàng, Liễu Ngọc Như cầm đạn tín hiệu, quát chói tai một tiếng: “Ngươi lại thử tiến lên thêm một bước xem!”
 
Động tác của nam nhân kia lập tức khựng lại, Liễu Ngọc Như liền biết được, bọn họ tất nhiên là còn chưa bắt được Cố Cửu Tư.
 
Nếu là bọn họ bắt được Cố Cửu Tư rồi, giờ phút này liền không có cái gì phải cố kỵ. Đông Đô còn có người của bọn họ, người ở đây nếu chết hết rồi, bọn họ lại đến Đông Đô vận động một phen, chẳng sợ là có lời khai thì cũng chưa chắc đến được tai thiên tử.
 
Nhưng Cố Cửu Tư còn chưa bị bắt, nếu Cố Cửu Tư chạy về Đông Đô, lại có thêm lời khai nữa, như vậy, bọn họ liền thật sự không xong.
 
Liễu Ngọc Như lập tức thấy yên tâm vài phần, nàng cảnh giác nhìn nam nhân còn đang chăm chú theo dõi đạn tín hiệu trên tay nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ mang theo người trở về thành cho các ngươi bắt ba ba trong rọ? Đừng nghĩ, không làm hết đảm bảo thì làm sao ta dám trở về? Ta là bận tâm hàng hóa cho nên mới trở về, các ngươi đánh thì đánh, chỉ là đừng có chạm vào sản nghiệp của ta. Tránh ra hết cho ta, ta đi tìm Lý đại nhân!”
 
Không có người động, Liễu Ngọc Như cười: “Làm sao, không cho?”
 
Lời này làm cho người nghe có chút sợ hãi, mọi người đều nhìn về phía nam nhân vừa nói chuyện với Liễu Ngọc Như, đối phương nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cũng nhìn lại hắn, nói thẳng: “Ngươi nếu không cho, cũng đừng trách ta động thủ. Một đám điêu dân các ngươi dám vây công quan phủ, ta mà ra tay thì chính là vung đao chém người. Mặc kệ nói như thế nào” Liễu Ngọc Như hạ thấp thanh âm “Chưa bắt được phu quân nhà ta, cho các ngươi thêm một cái lá gan, các ngươi cũng không dám giết ta. Ngươi muốn giết ta, không bằng hỏi Vương Thụ Sinh một chút, hắn có nguyện ý hay không?”
 
“Phu nhân nói gì, ta nghe không hiểu.”
 
Nam nhân kia bình tĩnh lại, hắn biết chính mình không thể bại lộ thân phận được, rốt cuộc hiện tại vẫn còn là bạo dân phản loạn, liền coi như cuối cùng triều đình tới điều tra, tất cả cũng đều là bạo dân làm, không có quan hệ gì với Vương gia.
 
Liễu Ngọc Như cũng không dông dài với hắn, trực tiếp nói với Mộc Nam: “Rút đao mở đường, người ngăn cản, giết bất luận tội, đi!”
 
Vừa mới dứt lời, thị vệ ở bên cạnh nàng đồng thời rút đao ra, Liễu Ngọc Như đứng ở trung gian, ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi tới cửa huyện nha.
 

Bước chân của nàng cực kỳ trầm ổn, đi giữa loạn dân tay cầm binh khí lại tựa hồ như không hề sợ hãi, khí độ như vậy, làm cho thị vệ xung quanh nàng cũng trấn định xuống, đoàn người tách hai bên loạn dân ra đi đến trước cửa huyện nha, Liễu Ngọc Như báo tên xong liền chờ ở trước cửa.
 
Bên ngoài hơn một ngàn người như hổ rình mồi nhìn đoàn người Liễu Ngọc Như nhưng thần sắc của Liễu Ngọc Như lại không hề thay đổi.
 
Lý Ngọc Xương ở bên trong nghe được Liễu Ngọc Như tới, hắn lập tức cảm thấy yên lòng không ít, lập tức cho người nhanh chóng mở cửa lớn huyện nha.
 
Người gác cổng cũng biết ở ngoài cửa đang có bao nhiêu người vây quanh, tay hắn lúc mở cửa cũng run lập cà lập cập, chờ sau khi mở cửa lớn ra, hắn liền nhìn thấy một nữ tử nghiêm trang đứng đó, nữ tử này vừa gật gật đầu với hắn xong thì người gác cửa lại đột nhiên cảm thấy bình tâm lại, hắn lùi một bước, mở cửa ra rồi nói: “Mời phu nhân.”
 
Liễu Ngọc Như ừ một tiếng, sau đó liền dẫn theo người nối đuôi nhau đi vào, gần một trăm người đi vào huyện nha, sau khi vào cửa rồi liền đứng đầy hết cả sân.
 
Lạc Tử Thương cùng với Lý Ngọc Xương đều đang ở huyện nha, Lý Ngọc Xương thấy Liễu Ngọc Như dẫn người đi vào liền tiến lên một bước hỏi: “Cố đại nhân đâu?”
 
“Lý đại nhân bình tĩnh, vào bên trong rồi nói chuyện.”
 
Liễu Ngọc Như giơ tay mời Lý Ngọc Xương đi vào trong, Lý Ngọc Xương nhìn thoáng qua bên ngoài, sau khi do dự một chút rồi liền đi theo Liễu Ngọc Như vào trong.
 
Sau khi vào phòng, Lý Ngọc Xương vội vàng nói: “Cố đại nhân nói như thế nào?”
 
“Ta không có gặp được hắn” Liễu Ngọc Như lập tức mở miệng nói “Hắn hẳn là còn chưa bị bắt.”
 
“Đúng là chưa bị” Lý Ngọc Xương lập tức nói “Lúc trước có một thiếu niên đột nhiên chạy tới chỗ của ta, nói Cố đại nhân ở trên đê bị tập kích nhưng hắn đào tẩu được, nhìn phương hướng thì hẳn là đã chạy về phía cánh rừng ở ngoại ô.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như còn hơi có chút lo lắng, bên cạnh Cố Cửu Tư không có ai, bị nhiều người truy đuổi như vậy, sợ là sẽ có chuyện gì đi.
 
Lý Ngọc Xương thấy nàng lộ vẻ lo lắng thì lại hỏi: “Ngươi vì sao lại ở chỗ này?”
 
“Ta vốn là định chạy đến cứu hắn, không nghĩ tới lại bị nhốt ở trong thành.”
 
Liễu Ngọc Như nói, nàng cười cười bảo: “Bất quá Lý đại nhân cũng không cần lo lắng” Liễu Ngọc Như trấn an hắn “Cửu Tư ở bên ngoài, tất nhiên là sẽ tìm mọi cách cứu chúng ta.”
 
“Hắn muốn cứu thì có thể cứu như thế nào?”
 
Lý Ngọc Xương có chút lo lắng: “Hiện giờ Tư Châu chậm chạp không chịu xuất binh, bọn họ lại náo loạn như vậy, rõ ràng là đã tính toán động thủ, Tư Châu cũng mặc kệ chúng ta, một mình hắn, lại có thể làm được gì bây giờ?”
 
“Ngài đừng lo lắng” Liễu Ngọc Như vững vàng nói “Tóm lại là sẽ có biện pháp.”
 
Lý Ngọc Xương không nói chuyện, Liễu Ngọc Như trấn định như vậy, hắn cũng không thể so với một nữ nhân còn càng hoảng loạn hơn đi. Hắn thở dài, rốt cuộc nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta nghĩ cách xem.”
 
Liễu Ngọc Như ừ một tiếng, sau khi nghĩ một hồi thì lại nói: “Ta hiện tại có dẫn theo 89 người, đều là cao thủ hàng đầu. Bây giờ cộng tất cả mọi người từ trên xuống dưới huyện nha thì chúng ta hẳn là có gần 300 người, bọn họ coi như muốn cường công thì chúng ta cũng có thể ngăn cản một hồi. Lý đại nhân vẫn là kiểm tra lại xem hiện giờ huyện nha có vật tư gì không, nếu là xảy ra trường hợp xấu nhất thì chúng ta còn có thể lại cố thủ thêm mấy ngày, không để cho bọn họ xông vào.”
 
Lý Ngọc Xương gật gật đầu: “Hiểu được.”
 
Liễu Ngọc Như lại an ủi Lý Ngọc Xương vài câu, lúc này nàng mới bước ra ngoài, đi được không bao lâu thì nàng liền nhìn thấy bóng dáng Lạc Tử Thương đang ngồi ở bên cạnh hành lang dài, hắn đang lẳng lặng nhìn chăm chú cái ao nhỏ ở cách đó không xa.
 
Liễu Ngọc Như dừng lại bước chân, nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn là gọi một tiếng: “Lạc đại nhân.”
 
“Bà chủ Liễu.”
 
Lạc Tử Thương quay đầu lại nhìn về phía Liễu Ngọc Như, hắn cười cười nói: “Bà chủ Liễu lẽ ra phải ở trên bến tàu chứ, sao lại vào thành?”
 
“Phụng mệnh mà đến.”
 
Liễu Ngọc Như không dám tin Lạc Tử Thương, hiện giờ nàng để lộ với Vương gia là nàng cố ý vào thành, cho nên nàng tự nhiên là không thể bại lộ ở trước mặt Lạc Tử Thương. Lạc Tử Thương nghe được lời này, lại bất chợt cười lên: “Bà chủ Liễu từ trước đến nay đều chưa nói một câu thật lòng với ta.”
 
Liễu Ngọc Như không phản ứng câu nói của hắn, ngược lại hỏi: “Lạc đại nhân hiện giờ cũng bị vây ở trong thành rồi, liệu có tính toán gì không?”
 
Lạc Tử Thương nghe lời nàng nói liền quay đầu sang, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, một hồi sau lại chợt nở nụ cười: “Ngươi sợ.”
 
Thần sắc Liễu Ngọc Như không thay đổi, phảng phất như không hề nghe thấy lời hắn nói, Lạc Tử Thương giơ tay chống đầu, lười nhác lại thản nhiên nói: “Còn tưởng rằng bà chủ Liễu là mình đồng da sắt, hoá ra, cuối cùng bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương.”
 
“Lạc đại nhân nên nghỉ ngơi cho tốt đi” Liễu Ngọc Như trực tiếp hành lễ “Thiếp thân đi trước.”
 
Nói rồi, Liễu Ngọc Như liền cất bước rời đi, Lạc Tử Thương gọi nàng lại, nhàn nhạt nói: “Ngươi đừng sợ.”
 
Liễu Ngọc Như dừng lại bước chân, thành âm của Lạc Tử Thương bình đạm: “Cố Cửu Tư không bị bắt, hắn ở bên ngoài sẽ nghĩ biện pháp. Chúng ta chỉ cần chờ là được rồi. Còn ở trong thành này” hắn vừa nhàn nhạt nói, vừa đưa tay đón lấy một mảnh lá rụng “Còn có ta, không sao.”
 
Nghe được lời này, rốt cuộc Liễu Ngọc Như cũng yên lòng, giờ phút này nàng mới có thể xác nhận, hiện giờ Lạc Tử Thương là không định đứng cùng một phe với người Vương gia.
 
Nàng thở ra một hơi, lại hành lễ với Lạc Tử Thương một lần nữa, tuy là không có tiếng động nhưng vẫn là biểu đạt lòng biết ơn.
 
Lạc Tử Thương nhàn nhạt nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không có nhiều lời.
 
Liễu Ngọc Như xoay người bước đi, dẫn Ấn Hồng cùng với Mộc Nam về phòng ngủ được Lý Ngọc Xương sắp xếp.
 
Ngồi ở bên trong phòng ngủ, Liễu Ngọc Như bắt đầu suy ngẫm lại tình huống.
 
Dựa theo lời của Lý Ngọc Xương, Cố Cửu Tư cuối cùng là đi ra ngoại ô, hiện nay Vương gia còn chưa có phản ứng gì, hẳn là còn chưa bắt được người. Nếu đã vào ngoại ô mà còn không bắt được người, vậy thì Cố Cửu Tư tất nhiên là đã chạy xa.
 
Hắn sẽ không bỏ lại nàng, mặc kệ nàng không quan tâm, sau khi chạy đi rồi, bất luận như thế nào thì hắn cũng sẽ đi đến bến tàu một lần, ấn theo lộ tuyến này cùng với thời gian giữa hai bên thì hẳn là hắn không có chạy vào thành. Như vậy, hiện giờ Cửu Tư khẳng định là không có bị nhốt ở trong thành rồi.
 
Hiện giờ Tư Châu không có động tĩnh, Huỳnh Dương lại khua chiêng gõ trống dùng một trận loạn lạc để kết liễu bọn họ, vậy tin tức Cố Cửu Tư đi Tư Châu điều binh, có tám chín phần mười là đã rơi vào trong tay Vương gia, hiện giờ Tư Châu tất nhiên là sẽ có người của Vương gia ở đó, nếu Cố Cửu Tư tự mình đi, vậy thì đó chính là chui đầu vô lưới, hắn thông minh như vậy, tất nhiên là sẽ không đơn thương độc mã đi Tư Châu.
 
Vậy khả năng duy nhất còn dư lại, chính là đi Đông Đô tìm viện binh. Hắn tranh thủ chạy tốc hành trong đêm thì cũng phải hai ba ngày thì mới đến Đông Đô, sau khi đến Đông Đô rồi, hẳn là sẽ dẫn theo một chỗ dựa có thể sai khiến được người khác tới Tư Châu, tiếp theo là điều binh ở Tư Châu tới đây thì lại tốn thêm ba bốn ngày.
 
Cho nên nàng ở trong thành, ít nhất cũng phải kiên trì được bảy ngày, như vậy Cố Cửu Tư mới có thể dẫn người tới cứu nàng. Hơn nữa, chẳng sợ nàng thật sự chờ được bảy ngày, hắn cũng thật dẫn được binh lại đây thì Vương gia cũng sẽ bị ép tới nóng nảy, có lẽ nàng sẽ trở thành tấm mộc của Huỳnh Dương, hoặc là vật chôn cùng.
 
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Liễu Ngọc Như liền có chút khó chịu, Ấn Hồng ở bên cạnh trải giường cho nàng, sau khi trải tốt rồi, Liễu Ngọc Như liền nói với nàng ấy: “Ta nghỉ ngơi một lát trước.”
 
“Vậy để nô tỳ đi phòng bếp nhỏ lấy chút cháo cho ngài.”
 
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, sau đó Ấn Hồng liền đi ra ngoài, chờ khi nàng ấy đi ra ngoài rồi, nàng liền cởi giày ngồi ở trên giường, buông mành, toàn bộ giường lập tức trở thành một không gian khép kín, nàng ngồi ở bên trong, vui mặt vào trong đầu gối rồi ôm lấy bản thân mình.
 
Kỳ thật Lạc Tử Thương nói không sai.
 
Nàng trấn định như thế bất quá là bởi vì giờ phút này nàng không thể hoảng loạn, cảnh ngộ như vậy, ai cũng đều sợ, nhưng nếu nàng rối loạn, vậy gần 300 con người này, sẽ thật sự biến thành một mảnh tán sa(*).
 

Nàng chắc chắn tin tưởng là mọi người đều có thể sống sót, cũng cần phải tin tưởng như thế.
 
*** ***
Lúc cửa thành Huỳnh Dương đóng lại, Cố Cửu Tư ở bên ngoài cũng nghe được tiếng chuông, hắn lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
 
Hắn đứng ở bên cạnh bến tàu, sau một lúc lâu lại nghe thấy người đứng ở trên thuyền nói: “Đại nhân, thuyền phải đi rồi, ngài có muốn đi cùng chúng ta không?”
 
Cố Cửu Tư ngẩng đầu lên, người trên thuyền còn bồi thêm một câu: “Bà chủ Liễu vốn dĩ là bảo chúng ta chờ ngài.”
 
Nghe được lời này, trong lòng Cố Cửu Tư chợt trào lên một cơn đau cắt thịt.
 
Hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: “Các ngươi đều là người của Liễu thông thương đội?”
 
“Dạ đúng ạ.” Người nọ nói “Tại hạ là chưởng quầy của khu Huỳnh Dương này, gọi là Từ Phong, trước kia ngài đã gặp ta rồi.”
 
“Ta nhớ rõ.”
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu, hắn nghĩ lại nghĩ, rốt cuộc nói: “Ta cần chút tiền cùng với nhân lực, ngươi để lại chút ngân lượng cho ta, nếu là có ai nguyện ý ở lại thì để lại cho ta một vài người, nếu không muốn ở lại, vậy cứ dựa theo phân phó của Ngọc Như mà rời đi đi.”
 
Từ Phong nhận được lời này, dạ vâng một tiếng xong liền gom mọi người tới, kiểm kê người nguyện ý ở lại, sau đó lại cầm bạc giao cho Cố Cửu Tư, tiếp đó nói: “Đại nhân, bởi vì chuyến này là do tiểu nhân phụ trách trông giữ hàng hóa cho nên không thể ở lại với đại nhân, nhưng đứa con trai cả của tiểu nhân, Từ La, năm nay tuy chỉ mới mười bảy tuổi nhưng có học qua chút võ nghệ, người cũng linh hoạt, nó nguyện ở lại bên cạnh đại nhân, để cho đại nhân sai sử.”
 
Cố Cửu Tư tỏ vẻ cảm tạ, sau đó liền cho Từ La sắp xếp người theo hắn rời đi.
 
Hắn không thể lại bến tàu lâu, Vương Thụ Sinh nhất định sẽ cho người tới bến tàu để lục soát, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, hắn phải nhanh chóng rời đi mới được.
 
Cố Cửu Tư dẫn đám người Từ La nhanh chân chạy vòng qua bìa rừng, sau đó tìm một cái động ở trong núi để làm chỗ đặt chân.
 
Thương đội để lại cho hắn hai mươi người, đều là thanh niên trai tráng, bình thường bọn họ có quan hệ rất tốt với Liễu Ngọc Như, ở lại, cũng là vì muốn cứu Liễu Ngọc Như. Đợi sau khi dàn xếp đoàn người xong rồi, Cố Cửu Tư liền chọn hai người trong đó rồi chia hai đường chạy về Đông Đô tìm Giang Hà.
 
Sau khi phái người đi rồi, Từ La ngồi vào bên cạnh Cố Cửu Tư rồi hỏi hắn: “Đại nhân, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ ạ?”
 
“Đi Tư Châu trước” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói “Tìm hiểu tình huống của Tư Châu một chút rồi ta lại tìm thêm vài người.”
 
“Vậy chủ nhân, nàng……”
 
“Chỉ cần ta còn chưa bị bắt thì nàng ấy sẽ không có chuyện gì.”
 
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn về phía Huỳnh Dương: “Nếu ta bị bắt rồi thì thật sự mới có chuyện xảy ra.”
 
Từ La không hiểu rõ cong cong quấn quấn trong lời nói của Cố Cửu Tư, nhưng là xưa nay Liễu Ngọc Như vẫn luôn khen ngợi Cố Cửu Tư, trượng phu của Liễu Ngọc Như cũng là chủ tử của hắn, hắn cũng không nói nhiều.
 
Cố Cửu Tư nhìn những người khác đi nhặt củi lửa, sau khi nghỉ ngơi một lát rồi, hắn liền nói với bọn họ: “Các ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ta với Từ La đi Tư Châu xem tình hình thế nào.”
 
Nói rồi, Cố Cửu Tư liền xoay người leo lên ngựa, dẫn Từ La chạy về hướng Tư Châu.
 
Trong khi mọi thứ ở Huỳnh Dương biến động lớn thì trong ở trong hoàng cung tại Đông Đô, Phạm Hiên lại đang lẳng lặng nhìn Thẩm Minh: “Ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì không?”
 
“Thảo dân biết ạ.”
 
Thẩm Minh bình tĩnh mở miệng, hắn ngẩng đầu lên đối diện với Phạm Hiên: “Thần mong bệ hạ, chọn một người thích hợp để xuất binh đi Vĩnh Châu.”
 
“Trẫm đã cho Cố Cửu Tư lệnh bài rồi” Phạm Hiên bình tĩnh nói “Nếu hắn cần điều binh, vậy thì có thể điều binh.”
 
“Nếu người của Tư Châu cũng bị mua chuộc thì sao ạ?”
 
Thẩm Minh hỏi lại: “Hay là người của Cố đại nhân không kịp đi Tư Châu điều binh thì sao ạ?”
 
“Bọn họ dám?!”
 
“Có gì không dám ạ?”
 
Thẩm Minh bình tĩnh hỏi lại, hắn chỉ vào lời khai của Vương Tư Viễn, sau đó dò hỏi: “Vĩnh Châu từ trên xuống dưới đã hoàn toàn bị các hương thân gia tộc ở địa phương nắm giữ, hiện giờ bọn họ biết Vương Tư Viễn đã chết, sẽ lập tức đoán được Vương Tư Viễn đã khai hết tất cả mọi người ra, nếu chúng ta ấn theo phần danh sách này mà bắt người, dựa theo tin tức mà Vương Tư Viễn cho để kiểm chứng, thì việc bắt giữ cả người lẫn tang vật chỉ đều là chuyện sớm hay muộn, Vĩnh Châu hiện giờ nếu không ra sức phản công, vậy còn đợi tới khi nào?”
 
“Nếu trên dưới bắt tay với nhau để giết hai vị Thượng thư chính tam phẩm trở lên của triều đình, bọn họ sẽ lựa chọn dùng thủ đoạn ám sát sao? Là sợ bệ hạ không chém đầu bọn họ sao? Bệ hạ” Thẩm Minh dập đầu xuống “Hiện giờ Vĩnh Châu sợ là đã tràn ngập nguy cơ, thần tới đây đã hết ba ngày, nếu lại trì hoãn nữa, sợ là không còn kịp rồi.”
 
“Đại Hạ tân triều sơ kiến” Phạm Hiên vuốt ngọc tỷ đặt gần đó, chậm rãi nói “Trẫm không thể rối loạn pháp kỷ, không có đạo lý chỉ vì nghe một tội nhân như ngươi nói một hồi liền phát binh. Nếu hôm nay ta không có bằng chứng mà lại phát binh đi Vĩnh Châu, những châu khác, sợ là sẽ bất an trong lòng, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
 
“Bệ hạ!”
 
“Bệ hạ” Giang Hà đột nhiên lên tiếng, Phạm Hiên quay đầu nhìn qua, Giang Hà liền tiến lên một bước, cung kính nói “Bệ hạ lúc trước đã ban cho Cửu Tư lệnh bài để điều binh mã của Tư Châu, lần này không bằng để cho vi thần dẫn tiểu Diệp đại nhân đi qua với nhau để duy trì trật tự giữa quan viên hai châu, kiểm tra tình huống giữa quan viên hai châu trong năm nay.”
 
Đại Hạ kế thừa lại phần lớn chế độ của Đại Vinh, trong đó bao gồm kỳ kiểm tra quan viên mỗi năm, bổng lộc cùng với cơ hội thăng chức chức năm sau của quan viên, cũng là cùng một nhịp thở với kỳ kiểm tra. Hắn cầm cái quyền lợi này, tương đương với nắm được quyền quản lý bổng lộc cùng với việc lên chức trong năm sau của đại đa số quan viên ở Tư Châu, bảo đảm vừa đến Tư Châu thì sẽ trực tiếp nhiều thêm một đám đồng minh.
 
Hắn vẫn luôn không phải người đứng đắn, phân biệt Diệp Thế An cùng với Diệp Thanh Văn bằng cách gọi một người là tiểu Diệp đại nhân, một người là Diệp đại nhân, Phạm Hiên nghe đã quen rồi nên cũng không phản ứng gì.
 
Giang Hà thấy Phạm Hiên im lặng cân nhắc về đề nghị của hắn liền nói tiếp: “Thuận tiện, nếu là Vĩnh Châu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, triều đình cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, để ngừa nhiễu loạn này phát triển lớn hơn. Một tòa thành chọc chuyện, cũng không cần đại động can qua(*), tốc chiến tốc thắng rồi lập tức nâng người khác lên, thế nên, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.”
 
“Ngươi tốc chiến tốc thắng” Phạm Hiên suy tư nói “Cần bao nhiêu người, muốn đánh bao lâu?”
 
“5000 người, một ngày.”
 
Giang Hà quyết đoán mở miệng, hắn cười cười: “Không sợ bệ hạ chê cười, lấy năng lực của thằng cháu nhỏ nhà thần, nếu có 5000 binh lực, dỡ xuống Huỳnh Dương cũng bất quá chỉ là chuyện trong một ngày. Nếu có thể một ngày dỡ xuống Huỳnh Dương, chữa khỏi tật cũ của Huỳnh Dương, bệ hạ” Giang Hà chậm rãi khom người, ánh mắt đầy ý vị thâm trường “Đại Hạ tân triều sơ kiến, đây mới chính là thật sự có quốc uy.”
 
Nghe được lời này, trong ánh mắt của Phạm Hiên lập tức hội tụ ánh sáng lạnh.
 
“Ngươi nói đúng.”
 
Phạm Hiên gật gật đầu: “Đại Hạ không thể học bộ dạng của Đại Vinh.”
 
Hắn cũng từng là Tiết độ sứ, hắn lại không thể rõ ràng hơn lý do vì sao Đại Vinh lại sụp đổ.
 
Giang Hà đã nói tới như vậy rồi liền không nói nữa.
 
Phạm Hiên nhanh chóng chuẩn bị tấu chương để cho Giang Hà lập tức xuất phát đi. Đợi sau khi Giang Hà nhận thánh chỉ xong, Phạm Hiên mới nhìn về phía Thẩm Minh.
 

“Còn ngươi ——”
 
Phạm Hiên nhìn Thẩm Minh, nhíu mày, Thẩm Minh quỳ ở trên mặt đất, nhận được tin Giang Hà sẽ đi Tư Châu quản chuyện này, hắn cuối cùng mới bình tâm lại.
 
Giang Hà đi Tư Châu, chứng cứ hắn đã cho đầy đủ, tất cả chuyện hắn nên làm, có thể làm, hắn đều đã làm, còn dư lại, cũng không phải là chuyện hắn có thể quản.
 
Hắn đã chạy tới cuối con đường rồi, còn lại là vực thẳm hay là đường dài, cũng không còn quan trọng nữa.
 
Hắn lẳng lặng quỳ ở trên mặt đất, sau một hồi, rốt cuộc Phạm Hiên mới nói: “Trước bắt giữ vào thiên lao, chờ chuyện của Vĩnh Châu kết thúc rồi thì sẽ giải quyết chung với vụ án của Vĩnh Châu.”
 
Nghe được lời này, Thẩm Minh ngẩn người, Giang Hà vội nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
 
“Tạ bệ hạ ân điển!”
 
Thẩm Minh lập tức dập đầu.
 
Chờ Thẩm Minh với Giang Hà cùng nhau đi ra khỏi đại điện, Giang Hà liền sai Diệp Thế An đi chuẩn bị công việc khi bọn họ đi ra ngoài, Thẩm Minh ngồi ở trên kiệu mềm có người nâng, Giang Hà đi ở bên cạnh hắn, nâng phiến quạt che ánh mặt trời rồi cười nói: “Bệ hạ đã có ý muốn tha ngươi, ngươi sợ là không chết được.”
 
Thẩm Minh cười rộ lên, nhìn qua lại có vài phần ngu đần.
 
Giang Hà cũng cong cong khóe miệng: “Còn sống, về sau cần phải quý trọng thật tốt, tìm một cơ hội, đến Diệp gia cầu hôn đi.”
 
Thẩm Minh ngẩn người, một lát sau, hắn mới vội nói: “Ta…… Ta còn kém xa lắm.”
 
Giang Hà nhướn mày, Thẩm Minh nhìn Giang Hà, hắn tựa hồ là nhịn một lát, sau đó mới nói: “Kỳ thật, trong lòng của Diệp Vận không có ta.”
 
Giang Hà có chút ngoài ý muốn, Thẩm Minh nói tiếp: “Nàng…… Nàng ấy thích…… Là thích người giống như ngài.”
 
Lời này làm cho Giang Hà sửng sốt, một lát sau, hắn mới cười rộ thành tiếng, sau lại nói: “Chuyện này không phải thật bình thường sao?”
 
“Ngài……”
 
“Tuổi trẻ tiểu cô nương thường hay thích người giống như ta” Giang Hà mở cây quạt ra, che lại nửa khuôn mặt của mình, cặp mắt xinh đẹp kia cong lên đầy ý cười “Chuyện đó là hết sức bình thường.”
 
Thẩm Minh không nói chuyện, lời Giang Hà nói làm hắn thấy không quá dễ chịu, một lát sau, rốt cuộc hắn nói: “Nàng ấy là một cô nương tốt, sẽ không tùy tùy tiện tiện động tâm với người khác. Ánh mắt nàng ấy nhìn ngài, ta hiểu mà.”
 
“Cho nên nói nha” Giang Hà nhìn Thẩm Minh, trong mắt lại mang theo vài phần hoài niệm, “Các ngươi là người trẻ tuổi. Một người thích một người là rất dễ dàng, hắn tiêu sái, tuấn lãng, ôn nhu, có năng lực, hoặc là vì mỹ mạo của nàng, xuất thân cao quý, cảm kích biết điều…… Mọi người đều có khuynh hướng ái mộ người ưu tú, nhưng loại yêu thích này, chỉ là ái mộ, nhất thời động tâm mà thôi. Nhưng nếu muốn hoàn toàn hiểu biết một người là tốt hay là không tốt, sau đó chấp nhận tất cả mọi điều của đối phương, còn tiếp tục yêu thích người đó, chuyện này quả thật là quá khó rồi.”
 
“Các ngươi còn trẻ.” Thần sắc của Giang Hà mang theo vài phần ôn nhu “Nàng không phải là hoàn toàn vô tình với ngươi, ngươi cũng không cần cảm thấy tự ti, Thẩm Minh, điều quý nhất ở người, chính là thật tâm.”
 
Thẩm Minh không nói gì, Giang Hà đang muốn khuyên tiếp thì lại nghe hắn nói: “Nàng đối với ngài có vài phần thích, đó đều là thiệt tình. Tương lai nàng có thể còn thích ngài hay không, có thể thích người khác hay không, ta cũng không biết. Nhưng hôm nay nàng ấy thích ngài, sâu hay nhạt, vậy đều do nàng ấy tự đánh giá. Ngài có lẽ là không thích nàng, nhưng cũng mong ngài tôn trọng phần cảm tình này.”
 
“Trên đời này” Thẩm Minh nhìn hắn, thần sắc sáng ngời lại nghiêm túc “Tất cả mọi người đều có thể ở trước mặt nàng nói đỡ cho ta, chỉ có ngài là không thể. Dù cho ta cảm kích ngài thì ngài làm như vậy, nàng ấy sẽ khổ sở.”
 
Giang Hà không nói gì mà nhìn thiếu niên này, hắn tựa hồ giống như một thanh đao chất phác, không có bất luận tạo hình gì, nhưng lại trầm mặc không tiếng động cũng không cần bất luận hồi báo gì mà bảo hộ ở trước người tiểu cô nương Diệp Vận kia.
 
Tất cả mọi người nói hắn ngốc, bảo hắn không biết thế sự, nhưng tại giờ phút này đây, Giang Hà lại minh xác cảm nhận được, hắn dùng tấm lòng rộng lớn bao la, vừa tinh tế lại vừa ôn nhu bảo hộ người kia.
 
Hắn nắm phiến quạt trong tay, sau đó nâng tay lên, cung kính cúi người một cái.
 
“Là ta không đúng” hắn nghiêm túc nói “Mong ngươi thứ lỗi.”
 
Thẩm Minh lắc đầu: “Lễ này ta chịu không nổi.”
 
Giang Hà cười cười: “Ngươi đi Vĩnh Châu một chuyến, trưởng thành không ít.”
 
“Người có chuyện vướng bận” Thẩm Minh cười khổ “Lại không thể tiếp tục hồ đồ nữa.”
 
Nói hết lời, hai người đã đi tới trước cửa cung, Diệp Thế An đã dẫn theo người hầu cùng với ngựa dừng ở cửa, hắn nói với Giang Hà: “Ta đã xin mấy bộ quần áo xấp xỉ với dáng người của chúng ta ở trong cung, ấn quan, văn điệp, ngân lượng đều đã chuẩn bị xong rồi, còn dư lại, ta đã thông báo cho bọn họ mang tới sau, chuyện khẩn cấp, chúng ta khởi hành trước?”
 
Giang Hà gật gật đầu, sau khi hai người nói tạm biệt với Thẩm Minh xong liền cưỡi ngựa chạy nhanh ra khỏi thành.
 
Thẩm Minh dựa vào kiệu mềm, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bầu trời xanh lam như tẩy, một mảnh trong vắt.
 
Sau đó hắn chợt nghe thấy có người gọi hắn một tiếng: “Thẩm Minh.”
 
Hắn quay đầu lại liền thấy Diệp Vận đang đứng ở cách đó không xa, cũng không biết nàng ấy đứng ở đó bao lâu, thần sắc còn có chút khẩn trương. Thẩm Minh lẳng lặng nhìn Diệp Vận, một lát sau, hắn mới đột nhiên nhếch lên khóe miệng, cười nói: “Có làm bánh đậu đỏ cho ta không?”
 
Diệp Vận ngẩn người, một lát sau, nàng cũng cười rộ lên: “Ngươi người này, có phải là chỉ chực chờ vơ vét đồ ăn ở chỗ ta không?”
 
“Trở về đi.” Nàng nói, âm điệu mềm nhẹ “Trở về ta làm cho ngươi ăn.”

 
(*)Dĩ hạ phạm thượng: 以下犯上: Người có thân phận thấp va chạm phải người có thân phận cao hơn.
(*)Một mảnh tán sa: 一片散沙: Có ý chỉ lực lượng bị phân tán, đồng nghĩa với “chia năm xẻ bảy” hay như “rắn mất đầu”
(*)Đại động can qua:大动干戈 : Có nhiều nghĩa, nhưng trong trường hợp này thì có ý chỉ khua chiêng gõ trống hành sự hay chuẩn bị tiến hành chiến tranh.
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.