Khi Cố Cửu Tư về đến nơi là lúc Liễu Ngọc Như đang kiểm kê đồ dùng trong nhà. Cố Cửu Tư vừa thấy liền không khỏi có chút tò mò: “Nàng đang làm gì vậy?”
“Lục lão đồng ý cho ta tiền,” Liễu Ngọc Như cười cười, nói tiếp: “Còn có cữu cữu và một vài phú thương trong thành, hiện giờ ta cũng có đủ tiền rồi nên đi làm chút chuyện này. Chàng tới thật là đúng lúc, ta đang muốn nói với chàng chuyện ta định đi xa.”
“Lại muốn đi xa?”
Cố Cửu Tư nhíu mày, nhưng hắn ngay lập tức phản ứng kịp Liễu Ngọc Như muốn đi làm gì, hắn hỏi: “Có phải là nàng muốn đi mua thuyền không?”
“Ta không am hiểu chuyện mua thuyền,” Liễu Ngọc Như bước lên phía trước rồi cầm áo quan hắn cởi ra đang được vắt trên tay, đi theo đằng sau hắn mà giải thích rõ ràng: “Ta đã nhờ cha mẹ chồng đi làm chuyện này rồi, cha chồng trước kia có mua vài chiếc thuyền, so với ta thì có kinh nghiệm hơn.”
“Vậy nàng đi làm gì?”
Cố Cửu Tư hơi không rõ, Liễu Ngọc Như đưa trà cho hắn rồi cười nói: “Đi xây kho hàng.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, lúc này mới nhớ ra công đoạn xây kho hàng ở chỗ hợp lý để tạo thuận lợi cho việc phân phát và vận chuyển hàng hoá mới là phân đoạn quan trọng nhất trong kế hoạch này của Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư điểm lại mười một nơi mà nàng thiết kế và sắp xếp, sau đó lập tức phản ứng lại, vui vẻ mà nói: “Quá tốt rồi, vừa vặn nàng cùng đường với ta.”
Liễu Ngọc Như còn có chút không rõ, Cố Cửu Tư đã quay người lại ôm lấy nàng: “Bệ hạ để ta đi tu sửa Hoàng Hà, vị trí nàng chọn trên bản đồ Hoàng Hà cũng không cách xa chỗ ta đi, nàng muốn đi với ta không?”
“Chàng đi sửa Hoàng Hà?” Liễu Ngọc Như kinh ngạc thành tiếng: “Đây không phải là việc của Lạc Tử Thương sao?”
“Quyết định của bệ hạ mà.” Cố Cửu Tư cười có chút bất đắc dĩ, hắn kể lại kế hoạch của Phạm Hiên cho Liễu Ngọc Như nghe, Liễu Ngọc Như không khỏi hơi lo lắng, Cố Cửu Tư nhìn nàng một cái: “Nàng mặt ủ mày chau, là đang lo lắng điều gì?”
“Lạc Tử Thương bỏ sức nhiều như vậy,” Liễu Ngọc Như nhíu chặt mày, vò khăn tay: “Hiện giờ lại bị bệ hạ sắp xếp như vậy, với tính tình đó của hắn, ta sợ hắn không cam lòng.”
“Hắn với chúng ta vốn dĩ là tử địch” Cố Cửu Tư không thèm để ý chút nào “Chẳng lẽ ta còn phải sợ hắn trả thù ta sao? Điều ta lo lắng cũng không phải là Lạc Tử Thương.”
Cố Cửu Tư suy tư, cùng Liễu Ngọc Như đi tới nhà ăn.
“Vậy chàng đang lo lắng điều gì?”
Liễu Ngọc Như có chút tò mò, Cố Cửu Tư thở dài: “Ta là lo lắng, hành động hiện giờ của bệ hạ quá liều lĩnh.”
“Ta thăng chức thật sự quá nhanh, bệ hạ cũng quá sốt ruột muốn bồi dưỡng vây cánh cho ta. Đầu tiên là hắn mạnh mẽ đẩy ta lên vị trí Thượng thư, lại ép lão Lục buông tay trở thành hậu thuẫn của ta, hiện giờ lại giao việc Hoàng Hà cho ta, nếu ta đoán không sai, chờ tới kỳ thi mùa thu, rất có thể ta sẽ là quan chủ khảo.”
Kỳ thi mùa thu đầu tiên của Đại Hạ, nếu Cố Cửu Tư là quan chủ khảo, vậy sẽ là lúc hắn thu hoạch nhóm môn sinh đầu tiên cho mình.
“Nói như vậy, hành động của bệ hạ thật sự có chút quá gấp gáp rồi.”
Sau khi Liễu Ngọc Như được Cố Cửu Tư chỉ ra, cũng trở nên lo lắng theo: “Bệ hạ là có ý định gì?”
“Ta lo lắng, là bởi vì thời gian của bệ hạ thời gian không còn nhiều nữa.”
Cố Cửu Tư thở dài, nói tiếp: “Thật ra cơ thể của bệ hạ không tốt, chuyện này từ khi ta tới Đông Đô đã sớm biết. Hiện giờ hắn nâng đỡ ta như vậy, chỉ sợ là cơ thể của hắn so với tưởng tượng của mọi người còn kém hơn. Thái tử không phải là người đáng tin cậy, hiện giờ sợ là bệ hạ muốn chế tạo một nhóm người cốt cán cho hắn, chờ sau khi Thái tử đăng cơ thì Đại Hạ cũng có thể dựa vào nhóm người này mà tiếp tục vận hành.”
Cố Cửu Tư nói xong, hai người cũng đến trong viện.
Cánh bướm trong viện chợt dừng ở trên đoá hoa mùa hè vừa mới nở bung, Cố Cửu Tư nhìn đoá hoa chăm chú rồi chậm rãi nói: “Lòng tham của Lục Vĩnh quá cao, lại kiên định thuộc phái phế truất Thái tử, cho nên bệ hạ phải kéo hắn xuống, hiện giờ nâng đỡ ta lên chính là hy vọng ta có thể tiếp nhận vị trí của Lục Vĩnh. Hiện tại bệ hạ đã thu thập xong đảng phái của Thái hậu, quét sạch triều dã, vê binh lực thì để lại Chu đại nhân đối ngoại, đối nội đã để lại Tả tướng Trương Ngọc trù tính mọi mặt, trong chuyện tiền bạc đã có ta, dân sinh có Tào Văn Xương, Liêu Yến Lễ. Có một thế cục như vậy, chỉ cần Thái tử không làm xằng bậy thì Đại Hạ cũng sẽ tiếp tục phát triển ổn định vững chắc, ngày sau lại chinh phạt thêm phía nam thì chuyện thống nhất cũng có hy vọng.”
“Bệ hạ hiện giờ đối với chàng tốt như vậy, cũng coi như là thi ân.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, một lúc sau hắn mới khẽ thở dài rồi kéo Liễu Ngọc Như vào trong lòng, cao giọng nói: “Thôi thôi, không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi. Bệ hạ lệnh ta ngày kia khởi hành, vừa vặn có thể trải qua một lễ Thất Tịch nữa.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như mím môi cười cười: “Đã lúc nào rồi còn đón Thất Tịch.”
Nói rồi nàng giơ tay chọc nhẹ cái trán của Cố Cửu Tư: “Không đứng đắn.”
“Sau khi hạ triều thì cũng cần phải có cuộc sống riêng mà.” Cố Cửu Tư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Quốc gia là quốc gia, có quốc cũng có gia, không thể chỉ để ý bá tánh mà quên tiểu thê tử của ta được.”
Liễu Ngọc Như bị đạo lý lệch lạc này của hắn làm cho nhịn không được mà cười rộ lên.
Hai người nắm tay đi vào nhà ăn, Thẩm Minh đã chờ ở đó, hắn thấy Cố Cửu Tư đi vào nhà thì vui vẻ nói: “Cửu ca, tới, hai ngày này tranh thủ ăn thêm mấy bữa đi, sắp phải lên đường rồi.”
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy.”
Tô Uyển nghe được lời này liền nhịn không được mở miệng nói: “Cái gì mà lên đường với chả không lên đường.”
“Xin lỗi,” Thẩm Minh nghe được những lời này thì nhanh chóng tát nhẹ mình một cái, nói với Tô Uyển nói: “Xem cái mồm của ta này, toàn nói loạn gì đâu không. Là khởi hành, chúng ta sắp phải khởi hành đi sửa Hoàng Hà.”
“Sửa Hoàng Hà?” Giang Nhu kinh ngạc thành tiếng, nhìn Cố Cửu Tư nói: “Thật sao?”
Cố Cửu Tư cười cười, ngồi xuống bên cạnh Giang Nhu rồi gật đầu nói: “Thật sự, ngày kia con khởi hành, đi cùng với Ngọc Như.”
“Sửa Hoàng Hà không phải chuyện nhỏ,” Cố Lãng Hoa ho nhẹ một tiếng, như phân phó mà nói: “Đừng có hoạt bát quá, ổn trọng một chút.”
Đang nói chuyện, Giang Hà liền quẹo vào phòng, trong tay hắn cầm một chiếc khăn tay, nhìn rõ ràng là của một cô nương đưa cho, hắn nhìn thoáng qua mọi người rồi cười cười ngồi xuống: “Làm sao? Đang nói chuyện Tiểu Cửu Tư đi tu sửa Hoàng Hà à?”
“Đệ cũng biết?” Giang Nhu đưa mắt nhìn về phía Giang Hà, Giang Hà nhét khăn tay vào trong ngực xong, nhún nhún vai mà trả lời: “Thánh chỉ của bệ hạ đã lan truyền xuống trên dưới triều đình rồi, muốn không biết cũng khó đấy.”
“Đây là chuyện tốt à?” Giang Nhu hơi thấp thỏm dò hỏi Giang Hà, Giang Hà nghĩ một chút rồi cúi đầu gắp đồ ăn, hắn tùy ý nói: “Làm xong chính là chuyện tốt, làm không xong thì không phải là chuyện tốt.”
“Vậy thì là chuyện tốt.”
Liễu Ngọc Như cười thành tiếng: “Lang quân có năng lực như vậy, làm sao có thể không làm được chuyện này?”
Nàng vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc, một lát sau, Tô Uyển mới xấu hổ cười rộ lên: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Khi một nhà họ Cố hoà thuận vui vẻ dùng bữa thì bên trong Lạc phủ, Lạc Tử Thương đứng trong thư phòng của mình, nhìn bức tranh lụa vẽ sơn thuỷ treo trong phòng.
Mưu sĩ ở đằng sau hắn đang nghị luận sôi nổi.
“Bỏ ra nhiều bạc như vậy, đi sửa khúc Hoàng Hà này còn không phải là để chủ nhân có thêm một chút thanh danh sao? Hiện giờ tiền là chủ nhân bỏ ra, bản vẽ là chủ nhân vẽ, Cố Cửu Tư kia đột nhiên nhảy ra chia một bát canh là chuyện gì?! Phạm Hiên đây là khinh người quá đáng!” Một người mưu sĩ tức giận bất bình mở miệng nói mà người ở bên cạnh cũng gật đầu, làm như tán thành.
“Chuyện cũng không coi như quá xấu,” Một người mưu sĩ khác chậm rãi nói: “Cố Cửu Tư là chủ quản, nhưng cụ thể sửa như thế nào còn không phải là chuyện của chủ nhân sao? Chỉ cần người động tay sửa Hoàng Hà là chủ nhân của chúng ta thì đủ rồi.”
“Bỏ mười triệu ra làm một chuyện như vậy,” Mưu sĩ nói chuyện đầu tiên lại mở miệng: “Có phải là đại giới hơi quá lớn rồi không?”
“Nhưng sau này giao thông ở Dương Châu trở nên tiện lợi, đợi sau khi phí tổn của hàng hóa hạ xuống, thương nghiệp và mậu dịch phát triển thì thu nhập từ thuế tự nhiên cũng sẽ nhiều lên. Trương tiên sinh, ánh mắt của ngài phải có tầm nhìn xa một chút.”
“Nhưng mà……”
“Được rồi.”
Lạc Tử Thương rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, hắn quay đầu nhàn nhạt nói: “Đừng cãi nữa.”
Tất cả mọi người ngừng cãi cọ, đều quay đầu cung kính mà đứng trước mặt của Lạc Tử Thương.
Lạc Tử Thương trở về trước bàn sách, hắn cầm quả cầu ngọc lên rồi nhàn nhạt nói: “Lời các ngươi nói đều có đạo lý, hiện giờ để cho ta đi sửa Hoàng Hà là đã coi như không lỗ vốn lắm rồi. Bọn họ chèn ép ta như thế, Thái tử đều đặt trong mắt. Ta là người của Thái tử, chèn ép ta tương đương với đánh vào mặt Thái tử, mỗi lần Phạm Hiên làm như vậy cũng chính là đẩy Phạm Ngọc về phía của ta. Thiên hạ này rốt cuộc về sau cũng là của Phạm Ngọc,” Giọng nói của Lạc Tử Thương bình tĩnh: “Một ngàn vạn, sau này đều có thể kiếm lại được. Hơn nữa Hoàng Hà sửa xong rồi cũng coi như là tích đức, mọi người không cần tức giận như vậy.”
Lời này vừa nói xong, bọn họ đều không dám nói tiếp nữa. Ngón tay của Lạc Tử Thương linh hoạt chuyển động quả cầu bằng ngọc, tiếp tục nói: “Nhưng mà, Trương tiên sinh nói cũng không sai, một ngàn vạn, ta không chỉ muốn không bị lỗ vốn mà còn muốn kiếm nhiều thêm một chút, Cố Cửu Tư này, quá chướng mắt.”
“Ý của chủ nhân là?”
Trương tiên sinh có chút thấp thỏm, dò hỏi ý của Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương giương mắt nhìn về phía mấy người đang đứng rồi cười cười, lại giơ tay chống đầu, nhạt nhẽo nói: “Chờ đi.”
Mọi người không dám nói lời nào, lần chờ đợi này phải chờ rất lâu, mọi người đều đứng nhưng không ai dám lên tiếng quấy rầy Lạc Tử Thương đang chống đầu, giống như đã ngủ trưa rồi.
Chờ tới khi mặt trời chiều ngả về tây, rốt cuộc có người từ bên ngoài vội vàng tiến vào trong sảnh, sau khi cung kính hành lễ với Lạc Tử Thương liền nói: “Chủ nhân, đã hỏi thăm rõ ràng rồi.”
Lạc Tử Thương không mở mắt, hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt nói: “Nói đi.”
“Ngày mai Cố Cửu Tư sẽ làm chủ tế của lễ tế Duyệt thần, đến lúc đó, người vừa đông đúc vừa hỗn loạn, là một cơ hội tốt.”
Hàng năm, lễ tế Duyệt thần trong ngày Thất Tịch là một trong những lễ tế long trọng nhất của Đông Đô, chủ yếu sẽ do Lễ bộ lo liệu cử hành, chọn lựa ra một người tới biên con hào của Đông Đô để hiến vũ cho Duyệt thần.
Loại trường hợp này đều sẽ chọn thanh niên tài tuấn có ngoại hình đẹp, năm nay chọn trúng Cố Cửu Tư cũng không có gì kỳ lạ.
Lạc Tử Thương nhận được tin tức mới chậm rãi mở mắt ra: “Liên hệ với bên Thái hậu chưa?”
“Liên hệ rồi ạ” Hạ nhân không dám ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Tin tức cũng đã đưa qua đó.”
“Ừ.”
Lạc Tử Thương gật gật đầu: “Làm đi.”
“Chủ nhân,” Thị vệ vẫn luôn đứng bên cạnh lên tiếng, thấp giọng hỏi: “Bên chúng ta có cần chuẩn bị người không?”
Lạc Tử Thương nghĩ một chút: “Đội ngũ bên Bắc lương kia có phải đã mang đến đây rồi không?”
“Vâng.” Thị vệ trả lời “Vẫn luôn nuôi ở chỗ tối.”
“Vậy được rồi.”
Lạc Tử Thương cười rộ lên, trong mắt mang theo tia sáng lạnh lẽo: “Nếu Thái hậu không động tay, vậy cũng không sao, chúng ta tự mình đưa hắn lên đường cũng được.”
Nhận được lời này, thị vệ lập tức quỳ xuống, trả lời nói: “Vâng.”
Lạc Tử Thương đã bố trí xong tất cả mà Cố Cửu Tư còn vàohôm Thất Tịch đó, trời tờ mờ sáng đã đi ra ngoài.
Hắn tựa như cực kỳ vui vẻ, cùng Liễu Ngọc Như bước về phía trước rồi nói: “Hôm nay nàng đừng ra ngoài, cứ ở nhà chờ tín hiệu của ta. Ta gọi nàng ra thì nàng mới được ra.”
Liễu Ngọc Như biết hắn lại có chuyện gì phải làm nên cũng cười nói: “Được.”
Cố Cửu Tư vô cùng vui vẻ đi ra khỏi cửa nhà, vừa ra cửa liền thấy Giang Hà đang khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cây quạt ở trên vai.
“Tiểu Cửu Tư,” Giang Hà nhếch lên khóe miệng: “Hôm nay cữu cữu vừa tính cho cháu một quẻ, không nên ra ngoài đâu.”