Ngựa của Cố Cửu Tư chạy rất nhanh, gia đinh còn không theo kịp, càng khỏi nói đến xe ngựa của Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư chạy như điên đến tửu lâu mà Liễu Ngọc Như đàm luận trước đó, tiểu nhị đồng loạt chào hỏi, hắn phẫn nộ nói: “Vương Vinh đâu?”
Tiểu nhị run rẩy chỉ về phía căn phòng ở lầu ba, Cố Cửu Tư lập tức chạy ba bước thành hai bước, sau khi xông lên thì đạp một cước vào cửa phòng, nổi giận nói: “Vương Vinh đâu?!”
Vương Vinh uống rượu đến mơ màng, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Cố Cửu Tư thì hứng thú tăng vọt: “À, ai đây?”
Hắn nói rồi bưng rượu lên, loạng choạng đi tới trước mặt Cố Cửu Tư: “Hóa ra là Cố đại công tử.”
Hắn đánh giá Cố Cửu Tư, cười lên: “Không phải là Cố đại công tử luôn thích huênh hoang sao, ăn mặc mộc mạc thế này, thế nào,” Vương Vinh tiến tới, cười nói: “Đốt giấy để tang à?”
Vừa dứt lời, dưới tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Cố Cửu Tư nắm lấy cổ áo Vương Vinh, trực tiếp ném Vương Vinh ra ngoài!
Vương Vinh lăn từ trên cầu thang xuống, tất cả mọi người trong tửu lâu kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Cố Cửu Tư lao ra, nắm lấy cổ áo của Vương Vinh nói: “Không phải nói ta ngang ngược sao? Chúng ta xem xem ở thành Dương Châu này con mẹ nó ai ngang ngược nhất! Nào, đến đây cho ông ngang ngược một cái.”
“Cố Cửu Tư, ngươi điên rồi?!”
Lần này Vương Vinh tỉnh táo rồi, hắn phẫn nộ nói: “Ngươi thế này thì phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Phụ thân ngươi?” Cố Cửu Tư trào phúng lên tiếng: “Cữu cữu ta còn không tha cho phụ thân ngươi đâu! Vương Vinh ngươi làm nhục Cố gia ta, ta trừng trị ngươi lý lẽ chính đáng, phụ thân ngươi muốn nói gì?”
“Ngươi nói bậy!” Vương Vinh vội nói: “Sao ta lại làm nhục Cố gia ngươi?”
“Người mà ngươi mới làm khó dễ kia, là thiếu phu nhân của Cố gia ta, là thê tử của ta, ngươi nói xem ngươi không gây phiền phức cho ta à?”
“À, ngươi nói chuyện này à,” Vương Vinh lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cửu Tư, đều là hiểu lầm thôi. Ta uống say rồi, không biết…”
Lời nói còn chưa dứt, một bàn tay của Cố Cửu Tư đã đánh vào mặt Vương Vinh: “Bây giờ thì biết rồi?!”
Thị vệ của Vương Vinh đều đã chạy đến, nhìn thấy hai người thì hơi do dự. Vương Vinh phun sang bên cạnh một cái, nổi giận, giễu cợt nói: “Cố Cửu Tư, ngươi cũng không nên trách ta. Nữ nhân gia đình giàu có nhà ai lại có thể xuất đầu lộ diện cùng cười nói với một nam nhân như thế? Ta không nghĩ tới nhà ngươi lại không biết xấu hổ như vậy.”
“Cút con mẹ ngươi đi.”
Cố Cửu Tư nói thẳng: “Nữ nhân cả nhà ngươi sống như con rùa đen rụt đầu nên không thấy nương tử nhà ta sống tốt à? Nàng thích làm ăn ta để cho nàng làm, nàng thích dạo phố ta để cho nàng đi, ông đây sủng ái nàng đối tốt với nàng, còn đến lượt súc sinh như ngươi nói này nói kia sao? Hôm nay coi như ông đây nói cho ngươi biết, lần sau ngươi nhìn thấy nàng thì lùi xa ba trượng, nhường đường, cút xa một chút cho ta!”
“Cố Cửu Tư,” Vương Vinh tức giận mà cười: “Ngươi cũng đừng có giở trò ngang ngược với ta, nếu không sau này ta sợ ngươi phải khóc đấy.”
“Ha ha,” Cố Cửu Tư cười ra tiếng: “Vậy hiện tại ta liền để ngươi khóc vậy!”
Vừa mới dứt lời, Cố Cửu Tư đấm một cái về phía Vương Vinh. Nắm đấm của hắn vừa tàn nhẫn vừa nhanh, Vương Vinh bị dọa mà lùi về sau, vội vàng hô: “Người đâu! Người đâu!”
Thị vệ bên cạnh cùng nhau tiến lên, thân thủ Cố Cửu Tư linh hoạt trong đám người, trực tiếp nhấc Vương Vinh lên, chân ở trên bậc thang đạp một cước xuống! Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, Vương Vinh lập tức thét lên, đau đến mức nước mắt giàn giụa. Cố Cửu Tư nắm lấy tóc hắn ta, bắt lấy yết hầu hắn ta, lấy hắn ta chắn trước người mình, gầm thét về phía đám người xông lên: “Ai dám tiến lên một bước nữa thử xem?!”
Không ai dám bước lên, Vương Vinh khóc kêu rêu, lúc này gia đinh Cố phủ và Liễu Ngọc Như một trước một sau chạy đến đã nhìn thấy tình hình hỗn loạn như thế.
Có vài sợi tóc của Cố Cửu Tư rơi trên gò má, gương mặt tuấn mỹ mang theo sự tàn nhẫn hiếm thấy, thậm chí còn vỗ vỗ mặt Vương Vinh, cười lạnh: “Ta nói để ngươi khóc, không lừa ngươi chứ?”
Vương Vinh khóc không nói, hắn ta đau đến mức không thể suy nghĩ được nữa.
Cố Cửu Tư giương mắt nhìn tất cả mọi người, sắc mặt lạnh lùng: “Ta nói rõ với các ngươi, trong Cố gia ta, nam nhân là người, nữ nhân càng là người hơn, nữ nhân Cố gia ta phải sống đường đường chính chính tùy ý làm bậy, nam nhân có thể làm gì thì nữ nhân có thể làm cái đó. Sau này nếu còn để ta nghe thấy ai nói hươu nói vượn sau lưng, ta không biết thì không sao, ta mà biết thì ai nói ta sẽ đánh gãy chân chó người đó!”
Nói rồi Cố Cửu Tư nắm lấy tóc Vương Vinh: “Lời ta nói nghe hiểu không?”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Vương Vinh vội nói: “Đại công tử, ta sai rồi, sau này nhìn thấy thiếu phu nhân ta đều sẽ tránh xa ba trượng.”
“Còn ngang ngược không?”
“Không ngang.” Vương Vinh khóc nói: “Ở thành Dương Châu ngài là ông nội, ngài lớn nhất.”
Cố Cửu Tư hài lòng, hắn hất Vương Vinh ra, thị vệ của Vương Vinh vội tiến lên kiểm tra tình hình. Cố Cửu Tư phủi tay, từ trên lầu đi xuống, lúc này mới chú ý tới Liễu Ngọc Như, hắn hơi sững sờ, sau đó nói: “Nàng ở đây làm gì? Không phải bảo nàng về sao?”
Sắc mặt Liễu Ngọc Như cực kỳ phức tạp, nàng nhìn Vương Vinh đang khóc thét lên, lại nhìn thiếu niên không hề gì trước mặt, một lúc lâu sau nàng thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Về thôi.”
Sự việc đã xảy ra rồi, chỉ có thể nghĩ đến sau này thôi.
Cố Cửu Tư…. Cuối cùng vẫn đánh gãy chân Vương Vinh.
Mà giấc mộng đó, nếu nàng còn tiếp tục an ủi chính mình chỉ là một giấc mộng thôi thì cũng quá miễn cưỡng rồi.
Trên đường về, bọn họ không cưỡi không ngồi xe ngựa nữa, Liễu Ngọc Như châm một chiếc đèn, lẳng lặng đi ở phía trước.
Cố Cửu Tư đi theo sau nàng, rõ rằng hắn cảm nhận được cảm xúc của Liễu Ngọc Như không tốt, hắn không dám nói thêm gì, theo được nửa đường, cuối cùng hắn thấp giọng nói: “Ta chỉ là tức không chịu nổi, ta không cảm thấy là ta làm sai.”
Liễu Ngọc Như không nói, Cố Cửu Tư rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Nàng đừng lo lắng nữa, ta đánh bọn chúng một chút, không có chuyện gì đâu, phụ thân hắn là một Tiết độ sứ ở Dương Châu, đánh gãy một chân hắn, cữu cữu ta còn ở đó, không sao đâu.”
Nghe thấy lời này, Liễu Ngọc Như thở dài, rốt cuộc dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn: “Cố Cửu Tư,” Trong giọng nói nàng mang theo sự mệt mỏi: “Phong thủy luân chuyển, khi chàng đang còn hưng thịnh, dù sao cũng nên để lại cho mình một chút đường lui. Chàng thế này….”
Nàng nhịn một chút, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Gió đêm thổi tới có chút lạnh lẽo, Cố Cửu Tư bước về trước hai bước, cởi áo ngoài ra, khoác lên người nàng, lấy đèn trong tay nàng, cùng nàng bước sóng vai, bất mãn nói: “Ta biết ý của nàng. Cho nên ta cũng không phải là người tùy tiện bắt nạt, hắn trèo lên đầu nàng, coi thường Cố gia chúng ta, ta mà không thò đầu ra thì ta còn là nam nhân sao?”
Cố Cửu Tư nói đến mức cây ngay không sợ chết đứng: “Gia đinh đi theo bên cạnh nàng là người trước kia ta luôn mang theo, chắc chắn là hắn ta biết rõ, giả vờ không biết để gây phiền phức cho nàng, rõ ràng là tới gây chuyện. Hắn ta sẽ vô duyên vô cớ kiếm chuyện sao? Ta không tin, chắc chắn là hắn ta nghe được tin tức gì đó, tỉ như nói ta không được các thứ. Loại người này, cho dù bây giờ chúng ta nhường nhịn, chờ đến khi chúng ta thật sự ngã thì hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chỉ là trình độ bắt nạt đến đâu mà thôi. Hiện tại hắn ta chính là đang thăm dò, nếu hôm nay nhận sai thì sau này hắn ta sẽ càng táo tợn hơn. Hôm nay đánh cho hắn ta liệt giường, chí ít chúng ta có thể được yên tĩnh ba tháng.”
Liễu Ngọc Như không nói, lông mi nàng run rẩy.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ lời của Cố Cửu Tư.
Vương Vinh sẽ không vô duyên vô cớ tìm họ để gây phiền phức. Hắn ta không được tính là cậu ấm thông minh, vui buồn đều hiện lên trên mặt, Cố Cửu Tư nói không sai, chắc chắn là hắn biết cái gì rồi.
Liễu Ngọc Như khoác áo của Cố Cửu Tư, đột nhiên cảm giác như con ve sầu mùa đông. Cố Cửu Tư chú ý tới thì nhíu mày một cái nói: “Còn lạnh à?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng đang muốn nói không lạnh thì đối phương lại đột nhiên đưa tay ra giữ lấy bả vai nàng, dùng tay áo rộng phủ lên lưng nàng, ôm nàng vào lòng.
Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn người trước mặt, trên mặt Cố Cửu Tư mang theo ý cười lấy lòng, một tay cầm đèn một tay ôm nàng đi về phía trước, vui vẻ nói: “Có phải là không lạnh nữa không?”
Liễu Ngọc Như rũ mắt, không nói gì, cảm thấy nhịp tim hơi nhanh, nàng đi theo bước chân hắn, nghe hắn nói: “Trước kia ta cùng Dương Văn Xương và Trần Tầm đánh bạc cả đêm, lúc lạnh thì chen chúc một chút sẽ không lạnh nữa. Nàng đừng cảm thấy ta đang chiếm tiện nghi của nàng, ta là đang làm huynh đệ tốt của nàng!”
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, thuận theo câu chuyện của hắn nói: “Vậy ta thật sự cảm ơn chàng.”
“Cho nên nàng cũng đừng ngày ngày lo âu nữa.” Hắn an ủi: “Nàng nhìn xem, con người khi gặp chuyện thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách thôi. Nàng lạnh thì ta cho nàng thêm quần áo, còn lạnh thì chúng ta chen chúc một chút. Chờ đến khi có chuyện xảy ra thì chúng ta sẽ nghĩ cách. Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nói rồi, giọng nói hắn mang theo một chút trịnh trọng: “Hai chúng ta đã thành hôn rồi, tuy nói không chắc sau này mỗi người sẽ đi một ngả, nhưng ngày nào nàng còn làm phu nhân của ta thì ta sẽ che chở cho nàng thật tốt, nàng đừng lo, ta sẽ không để nàng có chuyện gì. Nếu như có ai bắt nạt nàng….”
“Chàng sẽ đánh gãy chân chó người đó.” Liễu Ngọc Như cười tiếp lời. Cố Cửu Tư nghiêm túc gật đầu, có chút tán thành: “Đúng vậy.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như cúi đầu nhìn bóng của hai người họ chồng lên nhau, mí mắt nàng hơi rũ xuống, che giấu thần sắc trong mắt, nàng không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải trước đó chàng rất ghét ta sao, ta gả cho chàng, chàng không tức giận, không muốn gây phiền phức cho ta sao?”
Làm sao còn muốn… giúp đỡ nàng, che chở nàng thế này?
Cố Cửu Tư nghe thấy thì “Này” một tiếng: “Ta cũng không phải là người không biết tốt xấu. Nàng thật sự tốt với ta, trong lòng ta biết rõ. Nàng bảo ta đọc sách, ép ta bỏ bài bạc để vươn lên đều là vì sợ tương lai ta xảy ra chuyện. Tuy nói nàng cũng là vì Cáo mệnh phu nhân của nàng,” Cố Cửu Tư cười như không cười liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Thế nhưng lòng tốt của nàng đối với ta, ta biết rõ.”
“Con người ta, nàng tốt với ta, ta cũng sẽ không tồi với nàng. Hơn nữa chung quy là vì sai lầm của ta mà nàng với gả vào nhà ta, cho dù ta có trách thì cũng là trách phụ mẫu, trách phụ mẫu nàng, không hề trách nàng. Không chỉ không có trách nàng mà ta còn phải che chở nàng, khiến nàng không hối hận khi gả cho ta, đây mới là điều ta nên làm.”
Liễu Ngọc Như không nói, nàng lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy có hơi chua xót.
Cố Cửu Tư này quá giảng đạo lý.
Thiện ác sai trái, tâm hắn sáng như gương, phân biệt rất rõ ràng, ai sai, ai nên phạt, trong lòng hắn sớm đã có tính toán.
Mà loại chính trực thế này, nhiều năm như vậy nhưng nàng chưa từng có.
Lần đầu có người cho nàng liền cho nàng sự chân thành tha thiết nồng nàn như vậy, ngang nhiên làm càn. Có thể ngay trước mặt mọi người, không kiêng nể gì mà tuyên bố “Ông đây sủng ái nàng tốt với nàng”.
Lòng nàng vì vậy mà trở nên mềm mại lại chua xót, nàng hít mũi một cái, cuối cùng nói.
“Cố Cửu Tư.”
“Hửm?”
“Chàng thật tốt.”
“Đó chẳng phải là nói nhảm à.” Cố Cửu Tư liếc xéo nàng một cái, đắc ý nói: “Ta đã sớm nói với nàng rồi, ta tốt đỉnh đỉnh đệ nhất thiên hạ. Thật đó, gả cho ta,” Giọng nói hắn nghiêm túc: “Nàng được lợi lớn rồi.”
Liễu Ngọc Như: “…”
Không được khen.
Nam nhân này, thật sự không được khen.
Không khen là nhảy lên nhà lật ngói, khen xong thì quả thật muốn bay lên trời ôm trăng. Sống trong loại tự tin tăng cao này, hắn luôn đánh đâu thắng đó.
Tác giả có lời muốn nói: Cửu Tư là một nam nhân đẹp trai lên từng ngày.
Cố Cửu Tư: “Tuyệt đối đừng yêu ta, ta là nam nhân mà các ngươi vĩnh viễn không có được.”
Liễu Ngọc Như: “Còn giả vờ nữa thì nhốt vào thư phòng.”
Xin quỳ.