Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Dưỡng Nữ Vi Hoạn - Chương 05: – Hư tình giả ý : truyenyy.mobi

Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 05: – Hư tình giả ý




Lâm Thu Đồng nhìn ly nước mật ong, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, cô quả thật không hiểu, Thẩm Cảnh Nhiên cần gì tới trêu chọc cô để tự chuốc lấy khó chịu. Lâm Thu Đồng không hề có ác ý với ai, mà đối với Thẩm Cảnh Nhiên, tự dưng cô lại như nhìn thấy hình ảnh người mẹ đã vứt bỏ mình từ cô ấy, rõ ràng cô ta chẳng giống mẹ chút nào, nhưng lại có thể khiến cô có loại cảm giác như vậy. Nhớ lại quãng thời gian đen tối, Lâm Thu Đồng liền sinh ra ác ý với Thẩm Cảnh Nhiên, đều tại Quan Tư Thành, từ khi đọc thấy tin Quan Tư Thành lấy Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng liền có loại cảm giác chán ghét không thể lý giải với cổ.

Lâm Thu Đồng uống một hơi hết cạn ly nước, khá bất ngờ, độ ngọt vừa phải, người phụ nữ này ngược lại rất biết quan sát, vậy mà, lại lấy Quan Tư Thành tên đàn ông luôn tự cho mình là tốt này? Sống ở nước ngoài dù Lâm Thu Đồng chưa bao giờ liên lạc Quan Tư Thành, nhưng không có nghĩa cô không thật sự hiểu về con người ông ta, thứ nhất Quan Tư Thành luôn là tâm điểm lý thú của mấy tờ tạp chí; thứ hai Quan Tư Thành luôn chủ động liên lạc với cậu, cho nên cô cũng hiểu ít nhiều về hắn. Lúc nghe nói Quan Tư Thành sẽ kết hôn, Lâm Thu Đồng có một loại tâm trạng không diễn tả được, cô còn tưởng Quan Tư Thành sẽ thật sự thực hiện lời hứa, cả đời chỉ thích một mình mẹ, nhưng bây giờ, lời thề thốt của đàn ông cũng như chuyện hoang đường vậy, toàn là lừa bịp. Nhớ tới mẹ, Lâm Thu Đồng vẫn thấy rất khó chịu, dù Quan Tư Thành có thật sự tìm vợ bé đi nữa, nhưng cô có tội tình gì, tại sao mẹ lại vứt bỏ cả cô? Cậu luôn nói năm đó Quan Tư Thành bị người ta hãm hại, chứ không phải thật sự có vợ bé, vậy tại sao mẹ lại phải bỏ nhà ra đi? Lâm Thu Đồng nghĩ tới nhức đầu đau não.

Đến trưa, thân thể Lâm Thu Đồng vẫn không thoải mái lên được, cho nên vẫn không ra ngoài, Quan Tư Thành thì cố ý gọi điện về hỏi Thẩm Cảnh Nhiên, biết con gái có ở nhà, liền chạy về ăn cơm cùng, dù Lâm Thu Đồng chẳng có lấy chút cảm kích.

Buổi cơm trưa, vẫn do Thẩm Cảnh Nhiên chuẩn bị, rốt cuộc Lâm Thu Đồng thích ăn món gì, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không đoán ra, nhất là mấy ngày nay thân thể bị khó chịu, khẩu vị nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng, xem như thích ăn cũng chưa chắc đã ăn vô. Khẩu vị Lâm Thu Đồng quả nhiên rất kém, cầm đũa trước một bàn đồ ăn đầy đủ sắc vị, thế mà lại chỉ thấy tẻ nhạt vô vị, Quan Tư Thành nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Lâm Thu Đồng, đoán chừng thức ăn không hợp khẩu vị rồi.

"Đồng Đồng, con không thích món nào cả?"

"Vâng, dì Thẩm đặc biệt nấu mấy món mà tôi không thích, phí tâm mất rồi."

Lâm Thu Đồng cong mi, triển lộ nụ cười hiếm có được, lời nói so với lúc cả hai âm thầm chung đụng thì ôn nhu hơn nhiều. Thẩm Cảnh Nhiên không cần đoán, cũng biết, tâm tư tác quái của đứa con nít, tiểu cô nương có dáng dấp không tồi, môi đỏ răng trắng, mà lời nói ra lại đều là màu đen.

"Quả thật tôi không cẩn thận, thời gian sống chung quá ít, chưa kịp để tôi hiểu hết khẩu vị ăn uống của cô, không bằng cô làm cho tôi một cái danh sách, sau này tôi sẽ chọn nấu những món cô thích."

Thái độ Thẩm Cảnh Nhiên tương đối tốt, trên mặt thủy chung luôn là nụ cười thản nhiên, nhưng đằng sau nụ cười đó, lại là giữ khoảng cách, cô chẳng lòng dạ nào mà giao hảo tốt với Lâm Thu Đồng, có điều, cô luôn hết sức làm tròn bổn phận, hẳn nên giữ độ "thân thiết".

Thẩm Cảnh Nhiên có thái độ tốt như vậy, Quan Tư Thành tự nhiên rất hài lòng, nụ cười Lâm Thu Đồng rút đi, khẽ hừ một tiếng, nói.

"Sao dám phiền dì, đưa cho dì danh sách, không bằng tôi trực tiếp ra quán cơm ăn cho xong."

"Đồng Đồng, dì con rất ít khi xuống bếp, trước nay đều do Triệu tỷ nấu nướng, con trở về, dì Thẩm mới ngày nào cũng xuống. Thời gian tiếp xúc của cả hai quá ít, dì chưa biết khẩu vị của con cũng là chuyện bình thường, sống chung lâu ngày tự nhiên sẽ tốt lên."

Quan Tư Thành là người làm ăn, đâu có ngu mà không nhìn ra địch ý của Lâm Thu Đồng đối với Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên không lên tiếng, trong lòng Lâm Thu Đồng càng nổi giận, Quan Tư Thành lại cứ nghiêng về người ngoài, cuối cùng huyết mạch cũng không bằng mỹ nhân à? Lâm Thu Đồng dĩ nhiên không biết, bình thường Quan Tư Thành muốn ăn đồ do Thẩm Cảnh Nhiên nấu, đều phải xem tâm tình Thẩm Cảnh Nhiên.

Nếu mình là người ngoài, còn Thẩm Cảnh Nhiên là người trong nhà, vậy mình cần gì phải sống ở nơi chướng mắt này thêm, Lâm Thu Đồng đặt đũa xuống.

"Nếu tôi đã gây trở ngại vậy, bây giờ tôi sẽ dọn ra ngoài."

Dứt lời, Lâm Thu Đồng liền đứng dậy trở về phòng, cô vốn cũng chẳng có khẩu vị này nọ, dứt khoát gọi điện hỏi Tô Tú, xem khi nào thì thuận lợi, cô sẽ trực tiếp dọn qua. Quan Tư Thành thấy hơi không được tự nhiên, con gái lại trực tiếp không nể mặt hắn như vậy, vẫn là lấy lại chút thể diện trước Thẩm Cảnh Nhiên vậy.

"Cảnh Nhiên, nó còn nhỏ, em đừng để trong lòng."

"Em không quan tâm đâu."

Thẩm Cảnh Nhiên cũng mất hết khẩu vị, có điều không trực tiếp bỏ đũa xuống thôi, nở một nụ cười nói.

"Anh cũng vậy, sau này đang ăn cơm đừng nói này nọ nó, dù gì nó cũng là một đứa con gái mà."

Thẩm Cảnh Nhiên nói vậy, khiến Quan Tư Thành thấy an tâm biết nhường nào, hắn hiểu tính tình Thẩm Cảnh Nhiên, là người rất dễ sống chung, nhưng không có nghĩa là không có tính khí, chỉ là, Thẩm Cảnh Nhiên rất ít khi so đo với ai điều gì mà thôi, chỉ cần vẫn nằm trong giới hạn của cô, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn sẽ luôn hòa nhã dù là ai. Con gái lại rất giống tính cách mẹ nó, cũng rất lợi hại, ngoài miệng cũng chẳng dễ dàng buông tha ai, điểm này từ nhỏ đã liền có thể nhìn ra, lúc Lâm Thu Đồng sáu tuổi đã đánh cho thằng nhóc hàng xóm phải kêu ba gọi mẹ. Quan Tư Thành thật sự lo lắng Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không sống hòa hợp với Lâm Thu Đồng được, đến chừng đó, hắn giúp đỡ đầu nào cũng không đúng, một bên là ruột thịt, một bên là người yêu, giúp ai, cũng sẽ khiến người còn lại không được dễ chịu.

"Cảnh Nhiên..."

Quan Tư Thành cũng buông chén đũa, Thẩm Cảnh Nhiên dường như đoán được Quan Tư Thành muốn nói với cô chuyện liên quan Lâm Thu Đồng, liền lắng nghe.

"Đồng Đồng là máu mủ ruột rà duy nhất của anh, dù nó có định làm gì, thì sau này anh cũng sẽ để nó kế thừa sự nghiệp, em giúp anh đào tạo nó, được không?"

Thẩm Cảnh Nhiên không lập tức mở miệng, đối với chuyện này, cô cũng không tiện đáp ứng, sau khi suy nghĩ một lúc cô nói.

"Tư Thành, em cảm thấy, em không có được năng lực này, nhân tài trong công ty anh rất nhiều, không thể tìm một người chuyên nghiệp để dìu dắt nó hả?"

Xem như đây là Thẩm Cảnh Nhiên gián tiếp từ chối, ngược lại không phải vì cô không thích Lâm Thu Đồng hay vì có thành kiến, mà vì Thẩm Cảnh Nhiên cho rằng, Lâm Thu Đồng vốn có địch ý với cô, nếu cô đích thân làm chuyện này, chỉ càng gây nhiều thêm mâu thuẫn với Lâm Thu Đồng mà thôi.

Quan Tư Thành hầu như không ngờ Thẩm Cảnh Nhiên sẽ cự tuyệt, Thẩm Cảnh Nhiên có thể nói là người hoàn mỹ trong mắt Quan Tư Thành, bất luận về dáng vẻ bên ngoài, hay là tính cách bên trong, đều như nhau, để Thẩm Cảnh Nhiên dìu dắt Lâm Thu Đồng, đơn giản là chuyện tốt không gì có thể sánh bằng.

"Vậy để anh nghĩ lại chuyện này, sau này hẵng nói."

Quan Tư Thành không lại tiếp tục đề tài.

Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi, cũng không nói gì thêm, Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy Quan Tư Thành chỉ đơn độc từ một phía, Lâm Thu Đồng chưa chắc đã tiếp nhận an bài này của Quan Tư Thành. Quan Tư Thành ăn cơm xong liền rời đi, Triệu tỷ thu dọn bàn cơm, Thẩm Cảnh Nhiên định tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với Lâm Thu Đồng, cô ấy nếu có ý kiến nào có thể nêu, chỉ cần không quá mức, Thẩm Cảnh Nhiên đều sẽ tiếp nhận.

Lâm Thu Đồng trở về phòng liền gọi cho Tô Tú, nửa ngày máy mới thông.

"Đồng Đồng, tớ có chuyện muốn nói."

"Ừ?"

Trực giác mách bảo Lâm Thu Đồng không phải là một chuyện tốt.

"Tô Hà phen này cũng sẽ qua ở nhà tớ, cậu có ngại không?"

Tô Tú dò xét hỏi, Lâm Thu Đồng bất giác nhíu mày, nhà Tô Tú cũng không tính là rộng, chỉ có một phòng ngủ, ba người sao mà ở được...

"Tớ cũng không muốn bã dọn qua, nhưng mà, bã ở đây không quen, đột nhiên chạy qua chỗ tớ, bã đáp ứng tớ nếu tìm được công việc sẽ dọn đi liền..."

Tố Tú rất bất đắc dĩ giải thích, so với bất kỳ ai cô càng ghét việc Tô Hà dọn vào nhà cô hơn, nhưng dù có ghét tới đâu, thì Tô Hà vẫn là chị gái mình.

"Thôi không sao, vậy tớ khoan dọn qua nhà cậu đã ha."

Lâm Thu Đồng cúp máy, trong lòng có chút mất mát, trong lòng Tô Tú, Tô Hà vẫn là quan trọng hơn mà? Các cô thân thiết nhau từ nhỏ đến lớn, thứ cuối cùng có thể ngăn cản được các cô chính là tình thân, vậy mà, tại sao mẹ lại có thể dễ dàng vứt bỏ cô như vậy? Lẽ nào cô không phải con ruột của mẹ?

---

Lâm Lãng Ninh ra ngoài chơi hết một ngày trời mới trở về, chân cũng sắp gãy, nằm im lìm trên thảm không động đậy, Lâm Thu Đồng hôm nay cũng làm ổ trong phòng, bởi vì, cô biết Thẩm Cảnh Nhiên cũng đang ở đây, cô không thích có bất kỳ đồng thời xuất hiện nào. Lâm Lãng Ninh nằm một hồi liền thấy khát không nhịn được, chỉ đành lết đi uống nước, vừa vặn bắt gặp Thẩm Cảnh Nhiên vừa thay quần áo xong.

"Cảnh Nhiên, chị định ra ngoài ạ?"

Lâm Lãng Ninh gọi tên Thẩm Cảnh Nhiên không ngừng, Thẩm Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười.

"Ừ."

Cửa phòng khép hờ, Lâm Thu Đồng không tự chủ được vểnh tai lên, Thẩm Cảnh Nhiên muốn ra ngoài à? Haha, còn nói muốn tự mình xuống bếp gì đó, cơ bản hư tình giả ý, hôm nay vừa bị mình nói vậy xong, người đàn bà kia ngay cả đóng kịch cũng không muốn đóng kịch nữa.

"Giờ này mà ra ngoài, bảo đảm kẹt xe chắc luôn."

Lâm Lãng Ninh uống nước, nói chuyện phiếm đôi câu với Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên đạm giọng nói.

"Không sao, cũng không xa đây lắm."

Tiếng cười Lâm Lãng Ninh truyền vào, Lâm Thu Đồng nghe thấy rất chói tai, cái đồ ngu muội này, lại còn cười, lúc này Thẩm Cảnh Nhiên lại nói.

"Triệu tỷ, thức ăn tôi nấu xong rồi, đợi Lâm Thu Đồng thức dậy, mọi người cứ tùy tiện dọn lên ăn, không cần đợi tôi đâu."

Giọng Thẩm Cảnh Nhiên rất nhanh liền biến mất, Lâm Thu Đồng ngồi ngơ ngác đầu giường, người đàn bà này, thật sự đã nấu cơm á.

"Em họ, Thẩm Cảnh Nhiên hình như không phải người xấu đâu, cậu đừng cứ suốt ngày nhằm vào người ta."

Lâm Lãng Ninh uống nước xong trở lại phòng, Lâm Thu Đồng thì đang ngồi ở đầu giường, nhìn thế nào cũng giống người đang đăm chiêu.

"Cậu xem người ta vì muốn có quan hệ tốt với cậu, đường đường một tổng giám đốc lại tự mình xuống bếp để phục vụ cậu, cậu muốn phải thế nào nữa mới chịu hả?"

Lời này nghe vào khiến Lâm Thu Đồng không khỏi nổi giận, làm như cô khiến Thẩm Cảnh Nhiên ăn đủ mọi loại ủy khuất vậy, dùng sức duỗi chân tặng cho Lâm Lãng Ninh một đạp.

"Cậu rốt cuộc về phe nào vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.