Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Đừng Chơi Cùng Yêu Quái - Chương 6 : truyenyy.mobi

Đừng Chơi Cùng Yêu Quái

Chương 6




Chú Mèo hàng xóm đi ra, thấy mặt bé dán sát vào lan can, hai mắt ngó nghiêng dáo dác.

Chú Mèo thở dài, hỏi: “Tiểu Hề Hề sao thế?”

Lúc nãy gọi người hăng hái lắm, bây giờ chú ấy đi ra thì lại ngượng ngùng.

Tiểu Hề Hề ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng chú có nói còn một bộ quần áo, là thật sao ạ?”

Rất rõ ràng, chú Mèo không ngờ cô bé loài người này lại khư khư nhớ đến bộ quần áo đó như vậy, mông bị đánh rồi mà vẫn còn nghĩ tới bộ đồ.

“Cháu vẫn muốn sao?” Chú Mèo hỏi: “Cháu không sợ bị đánh vào mông nữa à?”

Tiểu Hề Hề cười hì hì: “Không sao ạ, cháu mặc những hai cái quần bông. Không đau đâu. Ngày mai cháu mặc ba cái quần là được.”

Chú Mèo nhìn đôi chân ngắn ngũn của bé, họ mặc một bộ đã thấy không thoải mái, vậy mà cô bé loài người này lại mặc những ba cái, chẳng trách nhìn như con ngỗng. Chú Mèo hàng xóm không nhịn được thở dài nói: “Bướng bỉnh.”

Mà lúc này, Tiểu Hề Hề lấy tờ giấy trong túi ra, tờ giấy này là do bé lén viết lúc nãy khi ở trong phòng mình.

“Chú ơi, chú đưa cháu bộ đồ kia, tức là cháu nợ chú năm mươi đồng, còn đây là giấy ghi nợ.” Tiểu Hề Hề nói rất hợp tình hợp lý.

Một cô nhóc bé tí lại có hành động mang tính chất xã hội như thế trông rất buồn cười, chú Mèo vừa cố nén cười, vừa giơ tay nhận lấy tờ giấy, thấy trên đó ghi hai hàng chữ:

Hàng thứ nhất ghi con số 50 xiên xẹo, như con giun bò.

Còn hàng thứ hai, ghi ba chữ Triệu Hề Hề, hợp lại thành một bầy giun.

Dù là trước kia hay sau này, cũng không có ai viết giấy nợ như vậy.

Tiểu Hề Hề thấy chú nhìn giấy nợ của mình, nói: “Mỗi ngày cháu được năm đồng, đến lúc đó mỗi ngày cháu trả chú ba đồng, tổng cộng… tổng cộng…”

Chú Mèo biết bé muốn tính xem đến bao giờ sẽ trả xong năm mươi đồng kia, chú Mèo rất muốn giúp nên cũng tính nhẩm, nhưng không may, chú Mèo cũng tính không ra.

Thế là chú Mèo trả tờ giấy lại cho bé, “Chú cho cháu đấy.”

Tiểu Hề Hề suy nghĩ một lúc, rồi chân thành đáp: “Vẫn cứ tính nợ đi chú à, cô giáo cháu đã dạy rồi, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác được.” Mặc dù Tiểu Hề Hề cảm thấy năm mươi đồng quá to lớn khổng lồ, nhưng cứ từ từ, vẫn có thể trả hết.

Chú Mèo nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy cháu mặc đồ đó, mẹ có đánh cháu nữa không?”

Nói tới đây, chú Mèo bộc bạch với cô bé loài người: “Cháu đừng buồn, mẹ cháu đúng là hung dữ, không phải là người mẹ tốt.”

Tiểu Hề Hề chớp mắt, giọng nhỏ dần đi, tựa như đang nói đến một chuyện động trời vậy: “Cũng không buồn lắm, cháu cũng không phải là đứa bé ngoan.”

Chú Mèo nhìn cô bé loài người ngoan ngoãn mũm mĩm, không nhịn được hỏi: “Cháu đã làm gì mà không phải đứa bé ngoan?”

Tiểu Hề Hề suy nghĩ trong lòng, nói dối năm lần, hơn nữa còn làm bạn với yêu quái…

Nói ra chuyện nào cũng sẽ bị đánh cho xem, Tiểu Hề Hề cũng tính sẵn rồi, đợi đến khi mẹ phát hiện ra chuyện bé nói dối, bé sẽ nói chuyện hôm nay bé không làm gì sai mà cũng bị đánh, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Hơn nữa hôm nay bé mặc quần dày, đánh không đau chút nào, nhưng mà nói dối sẽ bị đánh thẳng vào mông đó.

Tiểu Hề Hề thấy mình thông minh quá, trong lòng rất vui, nói với chú Mèo: “Chú ơi, chú cho cháu đi.”

Chú Mèo nói: “Sáng mai mẹ cháu không kiểm tra cặp sách à?”

Tiểu Hề Hề suy nghĩ: “Đúng ha.” Mỗi buổi sáng mẹ đều kiểm tra cặp sách.

Tiểu Hề Hề nhanh trí: “Không sao đâu ạ, cháu tự mặc đồ, lúc đó cháu mặc thêm áo bông bên ngoài nữa, sau đó mặc tiếp áo lông, sáng nào cháu cũng tự mặc hết, mẹ không phát hiện ra đâu!”

Tiểu Hề Hề cảm thấy mình thật đáng ngưỡng mộ, “Chú ơi chú ơi, chú lấy bộ đồ đó ra cho cháu đi, để cháu nhìn xem cháu mặc có vừa không?”

Tiểu Hề Hề nhất quyết đưa giấy nợ cho chú hàng xóm: “Chú cứ giữ lại đi, đợi cháu trả tiền hết, chú đưa lại giấy cho cháu.”

Chú Mèo đi vào phòng lấy bộ đồ ra, đưa cho bé con loài người qua sân thượng.

Tiểu Hề Hề nhận lấy bộ đào, sờ vào giống lông của Hổ Con quá, nhất định cậu mặc vừa cho xem. Bé nhanh chóng nhét bộ đồ đó vào áo bông của mình, tiếp đó như ăn trộm lẻn vào phòng.

Sau khi vào phòng, bé vội vàng nhét đồ vào chăn, Tiểu Hề Hề rất thông minh, buổi tối mẹ cởi áo tắm rửa cho Tiểu Hề Hề sẽ không phát hiện ra dưới chăn có giấu đồ.

Lúc ngủ, Tiểu Hề Hề nghĩ sáng mai mình nên dậy sớm một chút, như vậy bé có thể tự mặc quần áo, lúc đó giấu bộ đồ này vào trong người, đến lúc đó ậy không bị phát hiện.

Không biết có phải do trong lòng có chuyện hay không, đồng hồ sinh học khiến bé dậy sớm, Tiểu Hề Hề tỉnh dậy thấy trời còn chưa sáng, bé cũng không biết bây giờ là mấy giờ.

Vì vậy Tiểu Hề Hề bò dậy, cởi đồ ngủ ra sau đó mặc từng món đồ vào.

Nhưng mẹ vẫn chưa vào phòng gọi bé dậy, vì vậy mặc đồ xong bé lên giường ngủ tiếp.

Đến sáng mẹ Triệu vào thì thấy bé không mặc đồ ngủ, nhưng cũng không để ý nhiều, nhanh chóng chải tóc cho bé, chuẩn bị đưa bé đến trường.

Tiểu Hề Hề dừng lại: “Mẹ ơi, hôm qua chúng ta đã bàn tới chuyện mang theo cơm trưa rồi!”

Mẹ Triệu nhíu mày: “Trường học có phát cơm trưa mà, con còn muốn đem theo cơm làm gì?”

“Nhưng hôm qua mẹ đồng ý rồi mà!”

Hôm qua mẹ Triệu nói chuyện với đồng nghiệp, cho nên không nhớ chuyện này, cảm thấy Tiểu Hề Hề đang nói dối, hôm nay cô hơi bận, chồng lại đi ra ngoài, cô còn phải đưa đứa nhỏ đi học, làm sao còn thời gian làm cơm trưa được?

“Ăn cơm trong trường đi, mấy bạn khác đều ăn cơm của trường, sao con lại mang theo cơm?”

Tiểu Hề Hề thấy mẹ có vẻ tức giận, thế là không nói nữa.

Tiểu Hề Hề nghĩ trong đầu, nhất định phải ghi nhớ chuyện này, vì mẹ đã đồng ý nhưng lại không thực hiện, đến lúc đó bị mẹ phát hiện chơi với yêu quái, bé sẽ hùng hồn nói ——

“Ha! Con đã hứa với mẹ là không nói chuyện không chơi với yêu quái, nhưng kết quả con lại làm bạn với yêu quái. Có điều mà mẹ cũng vậy thôi, đã đồng ý làm cơm trưa mang đi cho con nhưng mẹ lại không làm, vậy là chúng ta hòa nhau rồi!”

Tiểu Hề Hề sợ mình quên mất, thế nên bé chạy nhanh vào phòng, lấy giấy bút chì ra, viết lên đó.

Trước tiên vẽ một nhân vật nhỏ xíu, đó là bé, sau đó vẽ thêm nhân vật lớn hơn, đây là mẹ, sau đó vẽ một vòng tròn, bên trong vòng tròn chấm mấy chấm tròn, đó là cơm. Tiếp đến viết một hàng chữ ‘mẹ không làm cơm trưa cho Triệu Hề Hề’.

Tiểu Hề Hề vẽ vẽ, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, không nhịn được lấy tay bụm miệng, lúc này không còn sợ mẹ phát hiện mình làm bạn với yêu quái nữa rồi.

Mẹ Triệu đưa Tiểu Hề Hề đến trường mẫu giáo rồi rời đi, Tiểu Hề Hề nhanh chóng chạy đến trường mẫu giáo yêu quái.

Quả nhiên, lúc đến phòng học đã thấy Hổ Con tới ——

Tiểu Hề Hề lập tức chạy tới: “Hổ Con, Hổ Con, cậu đi qua đây với tớ!”

Tiểu Hề Hề vừa nói vừa chạy qua, kéo bàn tay móng vuốt của Hổ Con.

Hổ Con né được, nhưng vẫn nhảy từ trên bàn xuống, đi tới cạnh Tiểu Hề Hề.

Trường mẫu giáo yêu quái này cũng có phòng nghỉ trưa cho bạn nhỏ, bây giờ chưa có ai đến.

Tiểu Hề Hề đến phòng nghỉ trưa thì bắt đầu cởi quần áo.

Thế là Hổ Con đứng một bên nhìn bé con loài người cởi một bộ.. hai bộ… rồi ba bộ… rồi lại bốn bộ…

Cuối cùng còn lại bộ quần áo mỏng, sau đó bé đưa bộ quần áo kia cho Hổ Con.

Hổ Con nhìn con bé loài người cởi từng bộ đồ, thực ra… bé cũng không hề mập tẹo nào.

Tiểu Hề Hề đưa bộ quần áo hổ vằn đã được làm ấm cho Hổ Con, kiêu ngạo nói: “Cho cậu nè!”

Hổ Con nhìn bộ quần áo nhiễm đầy hơi thở của con bé loài người, nghiêng đầu đi: “Tớ không muốn!”

Tiểu Hề Hề còn đang phấn khởi, nghe thấy câu đó thì sững ra, lúc này bé chỉ mặc bộ quần áo mỏng, lạnh đến mức run lập cập: “Sao thế?”

Hổ Con xấu hổ, giọng nói non nớt cất lên: “Tóm lại không muốn là không muốn!”

Triệu Hề Hề nóng nảy: “Tớ cực khổ bao nhiêu mới lấy được bộ đồ này cho cậu, tại sao cậu lại không muốn chứ?”

Hổ Con nghoảnh đầu, không nói lời nào.

Tiểu Hề Hề thấy bụng cậu lộ ra da thịt hồng hồng, nhớ lại Hổ Con không có ba mẹ, nên cậu không biết bé ngoan sẽ không để lộ bụng ra ngoài, bởi vì như thế sẽ khiến mình bị lạnh, bị đau bụng. Tiểu Hề Hề nghĩ đến đó, rồi dứt khoát nhào tới!

Mặc ít có cái tốt của nó, khiến tay chân linh hoạt hơn nhiều!

Hổ Con không ngờ Tiểu Hề Hề nhỏ con đến thế, bị bé nhào lên, cậu lập tức té xuống đất, cảnh tượng lúc này giống như cảnh mấy con mèo đánh nhau vậy!

Lúc Hổ Con bị đè xuống đất, cậu toan giơ móng vuốt ra! Chỉ cần cậu dùng một móng vuốt thôi, là có thể khiến cho bé con loài người này chảy máu.

Chỉ là, lúc bé con loài người giơ tay tới, theo phản xạ cậu lập tức thu hồi móng vuốt, chỉ để lại đệm móng.

Bình thường mẹ mặc quần áo cho Tiểu Hề Hề ra sao, thì bé bắt chước y như vậy mà mặc cho Hổ Con.

Tiểu Hề Hề mặc quần áo cho Hổ Con xong, nhìn trái nhìn phải, ừm, tiểu yêu quái mặc quần áo vào đẹp thật, giống như bộ đồ này dành riêng cho cậu vậy, vốn màu lông của cậu cũng không khác mấy so với màu áo, nên không hề nhìn ra là cậu mặc quần áo, hơn nữa mặc quần áo mới rồi thì lông cậu sẽ không còn rối nữa.

Hổ Con cũng sửng sốt, lần đầu tiên cậu được mặc quần áo, trước kia cậu đã từng thấy, nhưng không ngờ là bây giờ mình có thể mặc nó lên người.

Hổ Con do dự, quay đầu đi chỗ khác, giọng nói nhỏ xíu: “Cám ơn.”

Cũng đúng lúc Triệu Hề Hề biến mình từ con chim cánh cụt gầy thành chim cánh cụt béo mập, nghe thấy tiểu yêu quái cám ơn mình, bé rất vui vẻ, nở nụ cười thật tươi ——

“Không cần khách khí, sau này chúng ta là bạn của nhau mà!”

“Chúng ta sẽ trở thành bạn thân, mẹ tớ phát hiện tớ cũng không sợ, tớ có vũ khí bí mật rồi!”

Tiểu Hề Hề không có bạn bè trong trường mẫu giáo, bé hơi mập, lại quá nhiệt tình, những đứa trẻ khác không thích chơi với bé.

Hiện tại có bạn rồi, trong khoảng thời gian qua Tiểu Hề Hề phải nói ít đi, cuối cùng bây giờ cũng có thể nói chuyện được thoải mái.

“Tớ biết thế nào cậu mặc vào cũng đẹp hết.”

“Lần trước tớ đi siêu thị có thấy bộ quần áo, nó cũng đẹp lắm, nhưng mẹ không cho tớ chạm vào, còn đánh tay tớ nữa, mẹ tớ rất tốt, nhưng tính tình không tốt tí nào.”

“Aiz, chắc do công việc bận rộn, cho nên có lúc mẹ bực bội, tớ đúng là đứa bé ngoan, tớ học tập cũng mệt lắm chứ bộ, nhưng tớ chưa lần nào nổi giận với ba mẹ cả.”

“Sau này tớ cũng sẽ đến công ty mẹ làm việc, tớ thích nhìn người khác ăn mặc đẹp…”

Trẻ con nói chuyện thường nghĩ gì nói đó.

Tiểu Hề Hề líu ríu nói chuyện, Hổ Con bên cạnh không nói tiếng nào, Hổ Con nhìn những đứa bé khác, nếu như mình nuôi bé, dù công việc có mệt mỏi đến cỡ nào, cũng sẽ không nổi giận với bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.